Toàn Cầu Cao Võ

Chương 753: Có ta, ổn rồi!

Chuyện Trương Định Nam vào địa quật, rất nhiều người không đồng ý. Thậm chí trung ương nhà nước cũng không đồng ý.
Nhưng Trương Định Nam kiên trì muốn đi, cản cũng không cản được.
Nếu đặt được cứ điểm thì tốt, một khi không giành được cứ điểm, thế cuộc Nam Giang chuyển biến tệ hại, không có Trương Định Nam toạ trấn, tương lai Nam Giang sẽ rất mù mịt.
Triệu Hưng Võ trầm giọng nói: "Cố gắng hết sức!"
Nam Giang cách Trung Châu cũng không quá xa, nếu thế cuộc Nam Giang chuyển biến xấu, Trung Châu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lần này, Triệu Hưng Võ không toạ trấn Trung Châu địa quật, mà lao tới Nam Giang, chính là vì trợ giúp Nam Giang ổn định cục diện, đặt xuống cứ điểm ở địa quật, không để chiến trường lan lên mặt đất.
Mấy vị Tông sư khác, nói khó nghe một chút, Ngô Xuyên không dễ chết như vậy, mấy người khác có chết trận cũng chỉ ảnh hưởng đến vài địa phương nhỏ, nhưng Trương Định Nam mà chết trận sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Triệu Hưng Võ mới vừa nói xong, phía sau lưng có người lo lắng nói: “Ông Triệu, ông có thể đưa Phương Bình cùng về được không?”
Triệu Hưng Võ nghiêng đầu nhìn một chút, phía sau lúc này cũng có không ít người, những người này vẫn luôn ở đây từ lúc nhóm võ giả đầu tiên tiến vào.
Là cháu gái của Trần Diệu Đình, Triệu Hưng Võ biết cô bé, hai bên từng qua lại với nhau.
Nghe tiếng cô bé ở miệng, Triệu Hưng Võ than nhẹ trong lòng một tiếng, hắn cũng đã nghe nói mấy vị thiên kiêu trẻ tuổi đã tiến vào rồi.
Cháu trai hắn trước đó đã thua Diêu Thành Quân, mà Diêu Thành Quân lại thua dưới tay Phương Bình.
Đối với những võ giả thiên kiêu này, hắn cũng rất coi trọng.
Nhưng lúc này, biết tin mấy người bọn họ tiến vào chung với nhóm đầu tiên, hắn vẫn nghĩ như vậy là quá mạo hiểm rồi.
Cường giả Tông sư vào mà còn chẳng biết sống chết, những thiên kiêu cấp bốn cấp năm này, liệu có còn sống chăng?
Thực ra hắn hơi bi quan, nhưng khi đối mặt với lớp trẻ này, Triệu Hưng Võ vẫn cười nói: "Yên tâm, không có gì quá đáng lo ngại đâu, Trấn thủ Ngô dẫn đội, trừ phi địa quật điều động toàn bộ thành thị, nếu không sẽ không làm gì được họ…"
Hắn vừa mới nói xong, tại căn phòng hợp kim, bên trong miệng vòng xoáy bỗng rung lên một hồi.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, rất nhanh, Triệu Hưng Võ trầm giọng nói: "Đường nối đã vững chắc lần hai rồi!"
"Sẽ có người trở về sao?"
"Chờ!"
"Những người khác lui về phía sau, chuẩn bị chiến đấu!"
Các Tông sư dồn dập lên tiếng, lúc này nếu bước ra, có thể là người mình về báo tin, có thể là người của địa quật, không biết rốt cuộc là ai.
Đương nhiên, cũng có thể là không ai xuất hiện.
Nếu như không ai xuất hiện, vậy thì nghĩa là nhóm đầu tiên tiến vào, không có cách nào chạy về báo tin, tình thế sẽ không quá tốt.
Mà võ giả địa quật không xuất hiện, có thể đang ôm cây đợi thỏ.
Các võ giả trung sơ cấp dồn dập lùi về phía sau. Ở phía trước, các Tông sư bao vây căn phòng hợp kim đến mức một giọt nước cũng không lọt. Xa xa, lượng lớn thiết bị quân sự đều ngắm thẳng vào nơi này, một khi tình thế không ổn, vượt khỏi phạm vi khống chế, nơi đây sẽ bị san thành bình địa!
Thời gian, chầm chậm trôi qua.
Mọi người lùi về xa xa, vừa căng thẳng vừa mong chờ, cũng có vẻ thấp thỏm bất an.
Nhóm đầu tiên tiến vào rốt cuộc thế nào rồi?
Các Tông sư đứng phía trước cũng vô cùng trịnh trọng, tất cả đều đề phòng cao độ, trong tay Triệu Hưng Võ đột nhiên xuất hiện một thanh đao mờ nhạt.
Thực lực của hắn tuy mạnh mẽ, nhưng nếu thật sự là cường giả tuyệt đỉnh cấp chín xông ra, hắn cũng không đánh được.
Mà các vị cường giả tuyệt đỉnh cấp chín của Hoa Quốc đều có công việc quan trọng.
Có người lúc này đang ở dưới địa quật, có người phụ trách trấn thủ nơi quan trọng, cho dù đến cứu viện cũng chưa chắc có thể chạy tới kịp thời.
Triệu Hưng Võ thở dài trong lòng, thực lực không bằng người, nếu không, sao có thể đến mức này!
Ngay khi trong lòng nghĩ đến những điều này, miệng vòng xoáy lại hơi rung lên.
"Đi ra rồi!"
Cảm nhận được rung động của vòng xoáy, Triệu Hưng Võ hơi chấn động, trường đao trong tay bùng nổ ánh sáng vàng nhạt, chuẩn bị sẵn sàng để có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Sau một khắc, một luồng khí tức xuất hiện.
Triệu Hưng Võ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Người mình!"
"Là lão Trịnh!"
Trong mấy vị Tông sư, có người cảm nhận được khí tức quen thuộc, gương mặt mừng rỡ, người mình trở về rồi.
Nhưng ngay lập tức, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Võ giả được mọi người gọi là lão Trịnh kia, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên bị thương nặng, tình huống này thật sự không quá tốt.
Tư lệnh Bạch của Quân bộ Nam Giang không vội vã mở cửa phòng kim loại, mà chờ đợi một lát, lúc này mới lên tiếng nói: "Mở cửa!"
Ở bên ngoài phòng kim loại, hai vị võ giả cấp sáu nghe vậy mới mở cửa căn phòng kim loại lớn.
Vừa mở cửa ra, một ông lão máu me khắp người run lẩy bẩy bước ra ngoài.
"Hai cấp chín, năm đến sau người cấp tám, khoảng hai mươi người cấp bảy! Bình minh ngày mai, Trấn thủ Ngô và Tư lệnh Chu sẽ kiềm chân kẻ địch, trong ứng ngoài hợp, chiếm và đặt xuống cứ điểm!"
Ông lão bước ra khỏi cửa đã báo tin ngay, sau đó máu tươi không miệng không ngừng trào ra.
Ông ta ở trong đường hầm năng lượng này một thời gian rồi, trước đó năng lượng bất ổn, kém chút nữa bỏ mạng, miễn cưỡng mới gắng gượng đến mức chờ đường nối vững chắc, lúc này mới lao ra đường nối để trở về Địa Cầu.
Chỉ mấy câu đơn giản, nhưng lời vừa dứt, không ít người biến sắc
Hai vị cấp chín!
Lực lượng hai thành!
Tình huống xấu nhất xảy ra rồi!
Đã nhiều năm như vậy, khi đường nối mở ra, bình thường đều chỉ là lực lượng một thành, hơn nữa cũng rất hiếm khi phát sinh tình huống dốc toàn bộ lực lượng.
Triệu Hưng Võ hít sâu một hơi, lập tức nói: "Trước tiên chữa thương đi, sau đó kể lại tình huống cụ thể với chúng ta."
Những người khác muốn nói lại thôi, muốn hỏi thăm tình hình, lại sợ nghe được tin tức không muốn nghe.
Ít nhất hiện tại tình hình vẫn chưa đến mức quá tệ, ít nhất thì Ngô Xuyên và Chu Định Quốc còn sống.
Nhưng những người khác thì sao?
Lão Trịnh không vội chữa thương, thấy mấy người trẻ tuổi bước về bên đây, thấp giọng nói: "Bảo bọn họ rời đi."
Sắc mặt mọi người lại thay đổi, Tư lệnh Bạch xoay người quát lên: "Những người khác không được đến gần!"
Vừa dứt lời, cường giả quân đội tuôn ra, ngăn cản mọi người.
Ở bên ngoài, không ít người thấp thỏm, hình như tình thế không quá tốt thì phải.
"Lão Trịnh, rốt cuộc tình hình thế nào rồi?"
"Bọn ta vừa ra khỏi đường nối đã bị một vị cấp chín, ba vị cấp tám, chín vị cấp bảy vây giết.
Giám đốc Chu tự bạo thần binh, cuối cùng tự bạo cơ thể, hy sinh tại chỗ.
Lý Trường Sinh cuối cùng hủy nửa kim thân, chém ra chiêu Trường Sinh Kiếm nuôi mấy năm nay, phối hợp với Tổng đốc Trương đánh giết một vị cấp tám, cũng hy sinh rồi.
Hiệu trưởng Trần vì cứu Tổng đốc Trương cũng hy sinh thân mình, lực lượng tinh thần của Tổng đốc Trương bị tiêu diệt hơn nửa, bị thương rất nặng… sợ là, sợ là không thể khôi phục chiến lực Tông sư nữa.
Hiệu trưởng Lưu cũng bị trọng thương, không cách nào tái chiến.
Bộ trưởng Hồ cũng bị thương không nhẹ, hiện đang dẫn Tổng đốc Trương và hiệu trưởng Lưu ẩn nấp...
Những người khác,... trong số cấp sáu, ngoại trừ ta, toàn bộ bỏ mạng rồi… Mấy vị võ giả trẻ tuổi… sau khi phá vòng vây cũng không biết tung tích ở đâu nữa… Có thể…"
Nghe lời lão Trịnh nói, trên mặt mọi người đều lóe qua một tia đau đớn thống khổ!
Nam Giang có năm vị đại Tông sư, ba người xuống địa quật, hai người chết trận, Trương Định Nam cũng bị tiêu diệt hơn nửa lực lượng tinh thần, đây là đau thương của Nam Giang!
18 vị cấp sáu, chết trận 17 người, e là trong biết bao năm đánh với địa quật mới mở, đây là lần hy sinh nhiều nhất!
Qua trận chiến này, thực lực Nam Giang bị tổn thất lớn, nguyên khí đại thương, còn có thể phòng thủ được Nam Giang địa quật sao?
"Hiệu trưởng Trần và Giám đốc Chu… đầu đã hy sinh hết rồi sao?"
Tư lệnh Bạch lẩm bẩm một tiếng, hiệu trưởng Nam Võ chết trận, Giám đốc trung tâm dạy võ có nhiều chi nhánh nhất Nam Giang hy sinh, Tổng đốc Nam Giang bị trọng thương, có thể sẽ không khôi phục được chiến lực Tông sư.
Bây giờ, trừ hắn ra, chỉ có Hội trưởng Thương hội Nam Giang vẫn là cường giả Tông sư, nhưng vị Hội trưởng kia chiến lực chỉ ở mức bình thường.
Nam Giang địa quật, sau này phải làm sao bây giờ?
Đây chỉ mới bắt đầu mà thôi, sau này còn đánh tiếp nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận