Toàn Cầu Cao Võ

Chương 955: Giới Vực Chi Địa, Thời Đại Cổ Võ (2)

Bộ trưởng Vương: "... Một tên cũng đừng mơ chạy thoát!"
Lữ Phượng Nhu thản nhiên nói: "Đối phương luôn trốn trong vùng cấm không đi ra thì sao?"
Nói xong, bà lại nói: "Đây là thù riêng của ta, không cần Bộ trưởng Vương lo lắng, ta biết tin tức là được."
Bộ trưởng Vương nghe vậy cũng nói nhiều nữa, lão Lý ngược lại vuốt cằm nói: "Bộ trưởng Vương, phát hiện được hành tông của chú Lữ không?"
Bộ trưởng Vương cau mày, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Chú ấy... Không ở Ngự Hải Sơn, hẳn là như vậy. Ngự Hải Sơn có một vài võ giả nhân loại ở đó, trước đó Giới Không phương trượng của Vạn Sơn Tự thực ra luôn ở sâu trong Ngự Hải Sơn, ít nhất chúng ta cũng biết được chút tin tức.
Nhưng Lữ tiên sinh... Không ở bên đó."
Lão Lý đau đầu nói: "Ta cứ nghĩ rằng chú Lữ đi vào khu sơn mạch trung tâm… Chính là Ngự Hải Sơn. Bây giờ mấy người nói không có, vậy chú ấy đi đâu?"
Lý Mặc nhìn lướt qua Lữ Phượng Nhu, thấy ánh mắt bà phức tạp, suy nghĩ một chút nói: "Nếu như ông ấy không đi Ngự Hải Sơn... Vậy khả năng là đi Cấm Kỵ Hải."
Lữ Phượng Nhu biến sắc.
Cấm Kỵ Hải!
Cấm Kỵ Hải không người sống!
Nếu như cha bà đi Ngự Hải Sơn, vậy thì còn có hy vọng sống, nhưng nếu thật sự đi Cấm Kỵ Hải e là không còn mạng thật rồi.
Lý Mặc thở dài nói: "Ta chỉ suy đoán mà thôi, đương nhiên, không loại trừ cha ngươi vẫn đang bế quan ở chỗ nào đó trong vực Nam Thất, những điều này đều rất có khả năng. Hoặc... ở Giới Vực Chi Địa."
"Giới Vực Chi Địa?"
Lão Lý cũng vò đầu bứt tai, vội vàng nói: "Giới Vực Chi Địa là nơi nào?"
"Là khu vực thần bí bị che chắn ở mỗi tiểu vực."
Lý Mặc giải thích nói: "Nếu đi thẳng đến cuối cùng của hai hướng Đông và Tây ở vực Nam Thất, nơi đó chính là Giới Vực Chi Địa! Nhưng khoảng cách rất lớn.
Giới Vực Chi Địa ở phía Đông, cách thành Hy Vọng 3000 km, còn phải vượt qua một khu vực nhỏ của Cấm Kỵ Hải mới có thể đến được. Hơn nữa, phía Đông có cấm địa Bách Thú Lâm, còn phải đi xuyên qua ba tòa thành trì, võ giả cấp chín nhân loại muốn qua đó e là cũng vô cùng khó.
Phía Tây có cấm địa sa mạc Vạn Nghĩ ngăn trở, đến cuối sa mạc còn phải vượt qua một địa giới nhỏ của Ngự Hải Sơn mới có thể đến Giới Vực Chi Địa ở phía Tây.
Giới Vực Chi Địa nguy hiểm trùng trùng, Lữ Chấn chưa chắc sẽ đến đó, dù sao trước khi, ông ấy đi mới đỉnh cấp bảy..."
Lữ Phượng Nhu khẽ nhíu mày nói: "Vì sao phải đi Giới Vực Chi Địa?"
Võ giả sẽ không chủ động đi nạp mạng.
Đi vùng cấm, đi Cấm Kỵ Hải khả năng là muốn tìm thứ gì tốt để đột phá.
Vậy Giới Vực Chi Địa có thứ gì tốt đáng để cha bà đi?
Lý Mặc suy nghĩ một chút nói: "Tình hình ở Giới Vực Chi Địa, thực ra ta cũng không quá rõ, ta cũng chưa từng tới đó. Trên thực tế, ngoại trừ mấy vị lão tổ tông, thì những người khác có lẽ cũng chưa từng đi tới đó.
Ngay cả lão tổ cũng chỉ có kiến thức nửa vời, không phải quá hiểu rõ.
Có điều ta từng nghe lão tổ nói... Giới Vực Chi Địa có lẽ có tồn tại một di tích!"
"Di tích?"
"Ừm, di tích."
Lý Mặc lúc này cũng nói nhiều hơn một chút, giải thích: "Tình hình của địa quật, thực ra phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta biết.
Phức tạp đến mức, e là thành Trấn Tinh thực ra cũng biết không nhiều.
Lịch sử hình thành của thành Trấn Tinh cũng không dài, từ lúc thành lập đến bây giờ chưa đến 300 năm.
Có vài chuyện... Thực ra phải truy về ngọn nguồn từ rất lâu về trước, ngàn năm trước, thậm chí càng lâu hơn!
Đương nhiên, có một số chuyện không thể nói, có vài chuyện không cách nào nói, nhưng nếu đã nói đến đây, vậy ta đành nói thêm vài câu, di tích của Giới Vực Chi Địa, có thể... Có một vài là của cường giả nhân loại!
Thời gian, có lẽ có thể bắt nguồn từ thời đại cổ võ."
"Thời đại cổ võ?"
Lão Lý nhướng lông mày: "Ngươi chắc chứ?"
"Không chắc."
Lão Lý cạn lời, ngươi trả lời thật dứt khoát.
Gọi là thời đại cổ võ chính là chỉ thời kỳ đầu khi võ đạo xuất hiện, đó là chuyện không biết từ bao lâu trước kia.
Thời đại cổ võ, thậm chí bao gồm thời kỳ truyền thuyết thần tiên, đây là một đoạn lịch sử rất dài.
Tiếp đó là thời đại tông phái nổi lên.
Sau đó, mới là thời đại tân võ hiện nay.
Nhưng một vài lịch sử lâu đời của tông phái, dài gần ngàn năm, thời đại cổ võ ít nhất cũng là chuyện của ngàn năm trước rồi.
Nhân lúc Lý Mặc là người hiểu rộng biết nhiều, lão Lý lại nói: "Cũng có nghĩa là, không phải nhân loại và địa quật bây giờ mới giao tiếp, có lẽ ngàn năm trước đã tiếp xúc với nhau.
Mà theo như ngươi nói, một vài di tích ở Giới Vực Chi Địa, có di tích của địa quật cũng có di tích của nhân loại.
Di tích mà ngươi nói có liên quan đến thời kỳ Yêu Hoàng, đúng không?"
Lý Mặc lắc đầu nói: "Không biết, ngươi hỏi ta cũng vô dụng, có vài chuyện các lão tổ sẽ không nói cho chúng ta biết."
Lão Lý cười nói: "Ngươi liên tục gọi mấy vị đó là lão tổ, ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa đâu, ta rất tò mò, mấy vị lão tổ kia bao nhiêu tuổi rồi?"
Lý Mặc lại lắc đầu nói: "Không rõ, lúc ta còn nhỏ, mấy vị lão tổ đã trấn thủ ở Ngự Hải Sơn rồi, mấy năm qua... Các lão tổ thực ra cũng rất khổ, gần trăm năm qua, số lần trở về thành Trấn Tinh cũng không đến 30 lần."
Lý Mặc nói xong, thở dài nói: "Chuyện của các lão tổ, ta sẽ không nói nhiều. Còn về chuyện Lữ Chấn có phải đi vào Giới Vực Chi Địa hay không, cũng không dễ nói, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ trở về cũng chưa biết chừng."
Cường giả cấp tám không muốn nói chuyện, hỏi đến nổ não cũng vô dụng.
Lão Lý nghe vậy cũng không hỏi nữa, mà nghiêng đầu nhìn lướt qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Lý Hàn Tùng bị một đao chém bay, toàn thân đẫm máu.
Mà Lý Phi... Cũng thở hổn hển, con mắt đỏ rực quát: "Nhào vô đây!"
Đánh với tên Đầu Sắt này, hắn sắp bị tức điên rồi.
Đối phương liên tục khiêu khích hắn, đánh với hắn hơn trăm chiêu rồi.
Hắn lần nào cũng đánh bay đối phương, nhưng lại không thể khiến đối phương bị thương nặng, Lý Đầu Sắt quá bền bỉ, lực phòng thủ cũng mạnh, bị đánh bay ra rồi lại trở lại tiếp tục đánh nhau.
Lúc này, mũi của Lý Phi cũng đã bị đấm tẹt xuống, bị trúng một quyền, suýt nữa bể đầu.
Lý Hàn Tùng bị đánh bay ra ngoài, nhìn không ra hình dạng gì rồi, đầu cũng sắp bị đánh thành đầu trọc, lúc này trên đầu cũng không còn mấy sợi tóc.
Lý Hàn Tùng quả thật rất bền bỉ, ngay sau đó lại bay trở lại, rêu rao nói: "Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Nào, tiếp tục chém, ta còn chưa khóc, ngươi một tên cấp sáu cao kỳ, khóc thành bộ dạng này, không sợ bị mất mặt à?"
Lý Phí suýt nữa tức đến nổ tung!
Ta đang khóc sao?
Ngươi cho rằng ta là kẻ nhát gan như Tưởng Siêu sao?
Ta là bị ngươi đánh trúng một quyền, suýt nữa bị đánh gãy mũi, thật sự đau không chịu được, nước mắt không kìm được mà rơi.
Nhìn thấy hai người rêu rao muốn tiếp tục đánh, lão Lý khẽ ho một cái nói: "Hai tên nhóc này cũng đều là họ Lý, chúng ta cũng vậy... Bỏ đi, trận này coi như hòa đi."
Bộ trưởng Vương không có gì để nói lại, cái này coi là lý do gì?
Các ngươi đều họ Lý thì muốn hòa, lý do quỷ quái gì?
Nhưng trận so tài này đánh đến bây giờ cũng muốn đánh cược mạng sống rồi, Bộ trưởng Vương cũng gật đầu nói: "Vậy thì hòa đi..."
Nghe vậy, sắc mặt Lý Mặc có chút khó coi, lại hòa!
Bốn trận, một thắng một thua hai hòa, không chiếm được chút ưu thế nào.
Mấu chốt là đối phương toàn là cấp năm!
Trận cuối cùng nếu thắng thì còn may, nếu như thua... Vậy thì thật sự quá mất mặt.
Cho dù thắng, đánh đến mức này cũng đã rất mất mặt rồi.
Lý Mặc không nói gì, Bộ trưởng Vương cũng không chậm trễ, mở miệng cất cao giọng nói: "Trận luận bàn thứ tư chấm dứt tại đây, hai bên hòa!"
Lý Phi tức muốn thổ huyết, Lý Hàn Tùng càng không vui, lớn tiếng nói: "Vẫn chưa kết thúc!"
Hắn đã giao hẹn với Phương Bình, thắng mới có thần binh.
Hiện tại hòa, thì tính thế nào?
Lời này vừa nói ra, Lý Phí càng ấm ức!
Ta cũng chưa nói gì, ngươi còn không vui?
Ngươi thật sự cho rằng ta không thể chém vỡ cái đầu chó của ngươi sao!
Lý Hàn Tùng vừa dứt lời, trên đỉnh đầu của Lý Phi liền hiện ra ba cửa tam tiêu, vẻ mặt tức giận, ngon thì nhào vô, cùng lắm là ta mở một cánh cửa, đấu với ngươi tới cùng!
Đầu Lý Hàn Tùng cũng lóe lên ánh kim, khoe khoang cái gì, ta va đầu tiễn ngươi về chầu ông bà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận