Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1135

Bọn họ vừa đi, Lữ Phượng Nhu bĩu môi nói: "Chờ xem, ngươi nghĩ mấy tên này đang khen ngươi thật à? Chờ xem đi, qua ngày mai, bất kể ngươi đi đến đâu cũng sẽ vô tình gặp cháu gái ruột, cháu họ, chắt gái... của bọn họ."
Nghe vậy, sắc mặt Phương Bình cứng ngắc, khô cằn nói: "Không đến nỗi chứ?"
"Ha ha!"
Lữ Phượng Nhu cười nhạt, lão Lý lại ra vẻ rất có kinh nghiệm, mở miệng nói: "Sẽ gặp đó, sau này, ngươi đi đến đâu cũng sẽ gặp phụ nữ, nhóc con, ngươi tự kiềm chế một chút, đừng ăn bậy, ăn người ta, ông nội ông ngoại người ta bắt rể gả cháu ráng chịu."
Phương Bình khóc không ra nước mắt, nào có chuyện quỷ quái như thế!
Trần Vân Hi vội vàng chạy đến chúc mừng, nghe vậy, sắc mặt cô nàng cứng ngắc. Sau này... Phương Bình đi đến đâu cũng sẽ gặp phụ nữ dâng lên tận cửa sao?
Hình như là vậy!
Phương Bình ưu tú như vậy, phụ nữ khắp thiên hạ đều nên yêu thích Phương Bình, vậy phải làm sao bây giờ đây!
Lúc này, trong lòng Trần Vân Hi báo động mãnh liệt! Cô tin Phương Bình không phải loại người này, nhưng không chịu nổi phụ nữ quá sùng bái Phương Bình, không biết xấu hổ đeo bám theo thì không được rồi.
Trần Vân Hi cắn răng, trong lòng lo lắng.
Đuôi mắt Phương Bình liếc nhìn cô, khô héo lời, phụ nữ... phiền phức!
Còn định nói thêm vài câu, nhưng ngay sau đó, lão Lý và Lữ Phượng Nhu không khách khí chút nào, hai người đồng thời ra tay, đồng thời bấm cổ Phương Bình, chuẩn bị xách Phương Bình đi, bọn họ có chuyện muốn hỏi.
Phương Bình cảm nhận được điều này, tức đến đỏ bừng cả mặt, thấp giọng nói: "Ta là tướng quân rồi!"
Lúc nào rồi, các ngài còn tưởng rằng ta là nhân vật vô danh tiểu tốt năm đó sao?
Lữ Phượng Nhu và lão Lý đều không để ý hắn, đặc biệt là Lữ Phượng Nhu, kiên quyết muốn xách hắn đi.
Không gì khác! Bà đây sợ không có cơ hội nữa rồi!
Đậu xanh, thằng nhóc này hóa hình lực lượng tinh thần rồi, với tốc độ này, có lẽ mấy tháng sau đột phá cấp bảy rồi.
Chờ Phương Bình đến cấp bảy thật, dù Phương Bình để cho bà xách cổ hắn, bà cũng sẽ không làm. Cấp bảy là Tông sư chân chín, tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện cho Phương Bình. Hiện tại vẫn là cấp sáu, nên không cần giữ thể diện.
Lữ Phượng Nhu túm cổ Phương Bình xách đi, Phương Bình bao bọc mình trong ánh sáng vàng rực, đơn giản là không muốn để người ngoài nhìn thấy.
Lão Lý và mấy người Hoàng Cảnh đều tươi cười, này thì hống hách chém gió, cuối cùng chẳng phải vẫn là bé ngoan bị xách đi sao.
Hoàng Cảnh cũng hơi ngứa tay, bây giờ không tranh thủ xử thằng nhóc này, sau này không còn cơ hội rồi.
Nhớ ban đầu, ông đã đè Phương Bình xuống đất nhiều lần. Không chỉ đè bẹp hắn, trước đó còn trực tiếp ném Phương Bình đến vùng biển ở phía Nam.
Nghĩ đến đây, Hoàng Cảnh bỗng nhiên nhìn Đường Phong nói: "Thằng nhóc này... nếu hắn đến cấp bảy... Liệu có thể sẽ lén lút đến đối phó chúng ta như lần trước đối phó tiểu Tống không?
Khóe miệng Đường Phong hơi giật giật!
Độ khả thi... Rất lớn!
Với tính cách chuyện gì cũng dám làm của thằng nhóc này, sau đó thu lại khí tức, lén lút đến bắn vỡ sọ não của bọn họ, đúng là không cách nào nói lý.
Lần này, Đường Phong cũng có chút bất đắc dĩ, ta mới vào cấp bảy, không có năng lực vào tiếp cấp tám rồi.
...
Ngay lúc Phương Bình bị xách đi, tin tức được truyền ra ngoài.
"Phương Bình đóng kín cửa khí huyết, hóa hình lực lượng tinh thần rồi!"
Đây là nguyên văn.
Rất nhanh biến thành: "Phương Bình đã hóa hình lực lượng tinh thần rồi!"
Không bao lâu sau lại biến thành: "Phương Bình trở thành Tông sư, Tông sư Phương!"
"Tông sư trẻ nhất của nhân loại!"
"Trước chưa từng có ai, sau này cũng thế!"
"Lưu danh trên bảng Tông sư, khó mà tin được!"
...
Tin tức được lan truyền nhanh chóng.
Hôm đó cũng là ngày thi khoa võ, vốn chuyện mấy chục triệu người thi khoa võ mới là đại sự được toàn dân quan tâm. Nhưng sau khi tin Phương Bình thành Tông sư được truyền ra, lập tức lấn át tất cả tin tức khác.
Một vị cường giả Tông sư 20 tuổi!
Sao có thể không náo động!
Bây giờ, võ đạo được phổ cập, cường giả phi thiên độn địa, Tông sư như thần phật.
Hoa Quốc to lớn có bao nhiêu Tông sư?
Cao cấp không đến 500 người!
Hơn một tỷ người, nhưng chỉ có vài Tông sư như vậy, nghe thấy nhiều, nhưng thực tế lại vô cùng ít.
Hiện này, một vị võ giả thanh niên chớp mắt trở thành Tông sư, quá chấn động.
Trường trung cấp phụ thuộc Ma Võ.
Phương Viên vừa mới thi xong, vừa chuẩn bị rời trường, chợt nghe có người quát lớn: "Cuồng Đao tướng quân đột phá Tông sư rồi!"
"Cái gì?"
"Thật không vậy?"
"Không phải cấp sáu sơ kỳ sao?"
"Thật!" Người vừa đến quát to: "Cuồng Đao tướng quân thật sự trở thành Tông sư rồi, ngay vừa rồi nè! Toàn bộ Tông sư Ma Đô đã đi chúc mừng rồi!"
"Thật sự thành Tông sư rồi?"
"..."
Nhóm người náo động.
Phương Viên há to miệng, gương mặt tròn vo dài thuộm xuống, Phương Bình... thành Tông sư rồi?
Trước đây, cô bé không rõ Tông sư có ý vị như thế nào, nhưng dù không rõ, cô cũng biết Tông sư là đối tượng mà toàn nhân loại đều tôn kính. Nhớ lúc đầu, Phương Bình chỉ gọi tên một vị Tông sư cũng có người mắng "Không được gọi thẳng tên Tông sư."
Có thể thấy, trong mắt tất cả mọi người, Tông sư là người mạnh mẽ nhất. Mà hiện tại, mọi người đang nói, anh cô đã trở thành Tông sư rồi?
Ngay lập tức, Phương Viên nhanh chóng chạy đến Ma Võ, nửa đường cầm điện thoại gọi điện, mừng như điên, cười nói: "Anh ta thành Tông sư rồi!"
Tiếng gào vui mừng này khiến không ít người qua đường phải chú ý.
Nhưng có người không nhịn được thở dài nói: "Đứa nhỏ này luyện võ điên rồi sao?"
Ngươi nói ông nội ông ngoại ngươi thành Tông sư bọn ta sẽ để ý xem ngươi là ai, ngươi lại nói anh ngươi thành Tông sư rồi, đứa nhỏ mới chạy qua bao lớn?
Phương Viên chạy qua, trong đám người cũng có người biết cô.
Tống Doanh Cát vừa mới gặp con gái, sắc mặt ông lúc này vô cùng quỷ dị.
Đùa gì vậy!
Tông sư?
Ngươi không đùa ta chứ?
Lúc ta đi, hắn còn đang đóng cửa khí huyết, ta mới đi được tầm nửa tiếng, ngươi lại nói với ta, Phương Bình trở thành Tông sư rồi?
Tống Doanh Cát rất muốn đấm người báo tin một cái, nhưng đến khi các võ giả trung cấp xung quanh đều đang bàn tán chuyện này, lão Tống mờ mịt rồi.
Tống Nhã nhìn cha mình dại ra, hơi lo lắng nói: "Cha, anh Phương thành Tông sư rồi, sau này cha đừng đối nghịch với ảnh nữa..."
Tống Doanh Cát kém chút tức hộc máu!
Cha đối nghịch với hắn?
Lòng dạ tên kia hẹp hòi không biên giới, lý do khiến Phương Bình luôn đối đầu với ông là gì?
Là vì lúc trước ông thu phí thủ tục của hắn, thu bao nhiêu điểm?
1 điểm?
Hình như là 1 điểm!
Vì 1 điểm mà tên khốn Phương Bình kia lại thù dai đến bây giờ, còn muốn bắt mình đi dọn nhà vệ sinh, Tống Doanh Cát tức giận sắp thổ huyết rồi.
"Hắn thành Tông sư... Ta không tin!"
Tống Doanh Cát tuyệt đối không tin, vốn ông còn không muốn quay lại trường, nhưng hiện tại không nhịn được nói: "Cha về trường xem xem, con tự về nhà đi, nếu thằng khốn này thật sự thành Tông sư, cha con sau này chắc thật sự phải dọn nhà vệ sinh rồi."
Đương nhiên không đến mức dọn nhà vệ sinh.
Nhưng Phương Bình trở thành Tông sư, Ma Võ sẽ thật sự là thiên hạ của hắn, về sau không chắc còn làm ra bao nhiêu chuyện khác thường nữa, ví như lén lút đánh ông?"
Dùng bao tải trùm đầu rồi điên cuồng đánh ông một trận?
Mẹ nó, dám lắm, người ta thành Tông sư, có tư cách hung hăng rồi, ông nhất định phải đến xác nhận một hồi.
Nghĩ tới đây... Tống Doanh Cát bỗng nhiên nghĩ đến Phương Viên!
Sau một giây, mặt Tống Doanh Cát đỏ lên!
Không ngờ mình lại muốn chờ Phương Viên vào trường để bắt nạt con bé, mình sa đọa quá!
Đó là chuyện vô liêm sỉ mà Phương Bình và Tần Phượng Thanh làm ra, không ngờ mình lại nghĩ đến chuyện này, quá mất mặt, cũng may là chuyện mình nghĩ thầm, nếu không, nếu bị con gái nghe được, người làm cha như mình còn mặt mũi nào nữa?
"Quá mất mặt rồi!"
"Mẹ nó, Ma Võ bị đám nhỏ này biến thành nơi quỷ quái gì rồi!"
Có đánh chết Tống Doanh Cát cũng không thừa nhận đây là ý nghĩ chân thực của ông, tuyệt đối là do Phương Bình ảnh hưởng.
Một võ giả cấp sáu lại muốn đánh bạn học của con gái mình, đánh một đứa nhỏ 16 tuổi, trời ạ, ai đào cho ta cái lỗ chui xuống đi!
Trong ánh mắt ngơ ngác của Tống Nhã, Tống Doanh Cát chạy rất nhanh, chạy đến mặt đỏ lên luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận