Toàn Cầu Cao Võ

Chương 309: Không thể dựa vào mặt kiếm cơm (2)

“Trần tổng bớt giận...”
Sử Đào bên cạnh cười trừ nói: “Trần tổng, hôm nay là hội giao lưu của võ giả có quê quán ở Dương Thành, chuyện của ngài với Giám đốc Đàm...”
“Cục trưởng Sử, Trần Khải Đào tôi không phải không nể mặt ông, Đô đốc Bạch có lời mời tôi liền bỏ tất cả công chuyện kinh doanh trong tay, ngàn dặm xa xôi nhanh chóng trở về!
Nhưng Dương Thành ai không biết, tôi nhìn thấy Đàm Chấn Bình liền muốn buồn nôn!
Bây giờ còn làm ra việc khiến tôi chán ghét thế này? Đây là điều mà Đô đốc Bạch nói là nhiệt tình nghênh đón sao?”
Đô đốc Bạch trong miệng Trần Khải Đào chính là người quản lý cấp cao ở Dương Thành.
Dương Thành là một thành phố cấp huyện, ng đứng đầu được gọi là Đô đốc, có điều nên gọi là ngụy đô đốc.
Đô đốc hiện tại, hình như là cảnh giới cấp bốn.
Nhưng Dương Thành bên này là cảnh giới cấp ba.
Trần Khải Đào có thể khiến cho Đô Đốc đích thân mời đến Dương Thành, vì thực lực của ông ta không yếu, cảnh giới đỉnh cấp hai.
Mười năm trước, ông cũng là cấp một.
Có điều những năm qua kinh doanh của ông vô cùng tốt, mua được một vài số thuốc dùng, không giống như Đàm Chấn Bình luôn dừng ở cảnh giới cấp một.
Phương Bình bên cạnh hơi cau mày, suy nghĩ một chút, vẫn không lên tiếng.
Mà người thanh niên đứng bên cạnh Trần Khải Đào lúc này đột nhiên nói: “Ba, cùng so sánh với một tên cảnh giới cấp một làm gì, không ý nghĩa gì, bỏ đi, chúng ta vào đi.”
Giọng điệu người thanh niên mang theo chút khinh thường.
Đàm Chấn Bình nhăn mày lại, trầm giọng nói: “A Hào, tôi và ba cậu...”
“Đừng, Giám đốc Đàm đúng không, tôi với ông hình như không quen.”
Người thanh niên bị gọi là A Hào lập tức phủi sạch quan hệ, thản nhiên nói: “Tôi lười quản, nhưng ba tôi nhìn thấy ông tâm tình liền không tốt, ông xem, có phải nên tránh đi một chút, cản đường như vậy không tốt cho lắm đúng không?”
Đàm Chấn Bình lập tức có chút tức giận...
Sử Đào kéo ông một cái, Trần Khải Đào là đỉnh cấp hai, con trai ông cũng là võ giả cấp một hơn nữa còn là sinh viên của Hoa Nam Khoa Đại.
Sử Đào lúc này nghĩ vẫn nên sắp xếp ổn thỏa, không cần thiết phải làm cho ồn ào.
Đương nhiên, mọi người cũng chỉ cãi nhau trên miệng vài câu, cũng không dám đối với Đàm Chấn Bình, thân phận nhà nước chính là bảo hộ lớn nhất.
Lúc này, Phương Bình không thể không bước lên phía trước một bước.
Đàm Chấn Bình ở Dương Thành luôn chiếu cố ba mẹ mình, đối xử cũng không tồi với mình, hai đứa con nhà ông mới đầu còn dạy mình thung công, mọi người cũng là bạn bè.
Nhưng thấy lão Đàm bị người ta chế nhạo, chuyện của đời trước, Phương Bình không tiện nói gì.
Nhưng người trẻ như vậy là không đúng.
Nhìn dáng vẻ, Đàm Chấn Bình hiển nhiên là quen biết người thanh niên này, không chừng năm đó quan hệ rất tốt.
Bênh người thân không cần đạo lý, đây mới là điều truyền thống tốt đẹp mà tổ tiên để lại
Ngoài ra, nhìn thấy hai cha con nhà họ cũng không giống có lai lịch lớn, trên thực tế Dương Thành cũng không có mấy võ giả có lai lịch lớn.
Phương Bình Bình bước lên trước một bước, cười nói: “Đều là người Dương Thành, không cần thiết phải náo động như vậy...”
“Cậu là cái thá gì hả?
Phương Bình còn chưa nói xong, người thanh niên liền một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Phương Bình sờ sờ mũi, nhịn không được nói: “Cậu không biết tôi?”
Sử Đào vừa nãy nói tên nhóc này là sinh viên Hoa Nam Khoa Đại, Hoa Nam Khoa Đại không xem thi đấu giao lưu sao?
“Cậu...”
Người thanh niên còn muốn nói gì nữa nhưng Phương Bình lạnh mặt nói: “Nhóc con, là sinh viên Hoa Nam Khoa Đại đúng không? Tôi thấy cậu mới vào cảnh giới cấp một, lại còn coi thường võ giả cấp một.
Như vậy đi, tôi chấp cậu một tay, một tay đánh không chết cậu, cậu có thể tiếp tục kiêu ngạo với tôi!”
“Cậu!”
Người thanh niên lập tức giận dữ, Trần Khải Đào cũng cau mày muốn mở miệng.
Phương Bình lại lần nữa hừ lạnh nói: “Cho các người thể diện, bảo các người yên tĩnh một chút, còn làm ầm ĩ, hai cha con các người cùng lên, mấy người có tin tôi đánh tàn phế mấy người, cũng không ai dám nói không!”
Đối diện với lời này hai cha con liền im bặt, cảm giác hình như đụng phải khí thế của Phương Bình.
Sử Đào thấy thế liền vội vàng nhỏ tiếng nói: “Vị này là Phương Bình của Ma Võ Phương tiên sinh...”
“Phương Bình?”
Trần Khải Đào đại khái là không nhớ, con của ông lại biến sắc, nhịn không được nhìn Phương Bình một cái.
Phương Bình mới dễ chịu hơn nhiều, ông nội nó, niệm tình cậu biết Phương Bình tôi!
Liếc mắt nhìn cậu, Phương Bình cười lạnh: “Thế nào, suy nghĩ đi, tôi chấp cậu hai tay cũng được!
Mặt mũi của sinh viên võ đạo bị cậu làm mất hết rồi!
Liên minh Bát Giáo ở trận đấu cuối cùng trên sàn thi đấu giao lưu, mặc dù Vương Diệu Long của trường các cậu thua, nhưng ai không kính nể ba phần!
Phó hiệu trưởng của các cậu, Lưu lão tông sư nói một câu “Võ giả Võ Đại không sợ chiến đấu, không tránh chiến, một cuộc chiến phải chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh xuất chiến", lời này cổ vũ tinh thần cho những sinh viên Võ Đại như chúng tôi rất nhiều!
Cậu thì tính là gì?
Mang danh hiệu sinh viên Võ Đại, ra vẻ củ tỏi củ hành gì!
Thanh danh của Võ Đại, đều bị đám người ngu ngốc như cậu bôi xấu!
Ba cậu với giám đốc Đàm có ân oán, đó là chuyện của tranh chấp của đời trước, tôi thấy cũng không phải thâm thù đại hận gì.
Cậu thì hay rồi, mở miệng chính là võ giả cấp một không tính là gì, bảo chú Đàm nhường đường cho cậu, cậu là cái thá gì?"
Phương Bình dạy dỗ đối phương như cháu mình, người thanh niên đỏ mặt lên, lại là một lời không nói, không dám lên tiếng.
“Lần sau tốt nhất đừng để tôi thấy cậu ở Ma Đô, nhìn thấy cậu lần nào tôi đánh lần đấy! Hoa Nam Khoa Đại các người ai không phục, tôi ngược lại muốn cho các người thấy, sinh viên Hoa Nam Khoa Đại các người là thể loại gì!"
“Cậu...”
Sắc mặt người thanh niên cứng ngắc, muốn phản bác nhưng là một câu cũng không nói được.
Cha cậu lúc này cũng cảm giác được điều gì không đúng, cũng không lên tiếng.
Sử Đào nhìn một hồi, lập tức phản ứng, cười hòa giải nói: “Mọi người bớt giận, đều là người nhà mình, Dương Thành không lớn, võ giả từ Dương Thành đi ra cũng không nhiều, Trần tổng, ngài xem, hay là ngài cùng quý công tử vào trong nghỉ ngơi giây lát?”
Trần Khải Đào nhìn Phương Bình một cái lại nhìn con trai, gật đầu mang theo người thanh niên im lặng không lên tiếng đi vào bên trong.
Bọn họ vừa đi, Đàm Chấn Bình có hơi mất hết cả hứng, khẽ thở dài nói: “Cảm ơn, lần này nếu như không nhờ cháu, chú Đàm e là phải mất mặt.”
“Chú Đàm không cần khách khí, Đàm Hạo bọn họ biết chú bị người ta ức hiếp, cháu lại không quản, chẳng phải sẽ bị mắng chết sao.”
Phương Bình cười một tiếng, Đàm Chấn Bình đột nhiên nói: “Chú coi như là nhìn thấu rồi, vẫn phải cần thực lực.
Chú không được nhưng A Hạo với A Thao còn tiền đồ phía trước.
Lần này trở về, chú có đập nồi bán sắt cũng phải cung cấp cho anh em nó nhanh chóng tiến vào cảnh giới võ giả!”
Phương Bình có gia thế không?
Không có!
Cho dù có, cha con nhà Trần gia cũng không biết.
Nhưng khi Phương Bình nói tên ra, con trai chảnh láo của Trần Khải Đào, bị dạy bảo như cháu cũng không dám phản bác một câu.
Vì sao?
Phương Bình có thực lực!
Lấy thực lực của Phương Bình, chỉ một tay cũng có thể đánh cậu tàn tật.
Cha cậu ta có lên cũng vô dụng, võ giả khí huyết cấp hai, gặp phải Phương Bình, cũng không tính là gì, cũng chẳng phải chỉ là một con số thôi sao?
Con trai Trần Khải Đào đang vì biết những điều này mới không dám nói tiếng nào, cho dù bị Phương Bình chế nhạo thảm thương.
Trong lòng Đàm Chấn Bình cảm xúc rất nhiều, Phương Bình lại là không có cảm giác gì.
Chỉ là trong lòng thầm mắng một câu, tên nhóc vừa nãy vậy mà không nhận ra gương mặt của mình!
Mình còn cho rằng mình có thể dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, ít nhất là trong khi là võ giả cấp một hai là phải như vậy!
Về sau chẳng lẽ gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ lại cứ phải tự giới thiệu, tôi là Phương Bình của Ma Võ à?
Vậy thì thật mất mặt!
Xem ra, vẫn phải khiến mặt mình nổi tiếng hơn chút nữa mới đúng, giống như lần trước Lão Vương đi hội võ đạo của Ma Võ, người của hội võ đạo vừa nhìn thấy lão Vương, đều là “Mẹ nó, Vương Kim Dương, không thể trêu vào”, loại biểu tình như vậy mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận