Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1155

Lý Dật Minh nhìn Phương Bình, lại nhìn Lý Đức Dũng một chút, sau đó vò đầu, hóa ra còn có cách này? Vậy mình có nên làm theo hay không?
Lý Đức Dũng mặc kệ bọn họ, đương nhiên, ông cũng không muốn tiếp tục nói nhảm với Phương Bình nữa, nhanh chóng nói: "Nếu không ai có câu hỏi gì, vậy thôi, nay mai mọi người nghỉ ngơi cho tốt."
"Tư lệnh, có thể dùng tiền mua mạng không?"
"Hả?"
Lý Đức Dũng vừa mới chuẩn bị đi, nghe vậy liếc mắt nhìn Phương Bình, cau mày nói: "Có ý gì?"
Phương Bình cười nói: "Không phải nói ta, trừ khi cấp bảy tìm đến ta, nếu không ta sẽ không thua. Ý của ta là, đánh bại một số đối thủ, có thể buộc bọn họ dùng tiền mua mạng không?"
"Ngươi..."
Lý Đức Dũng hơi căm tức nói: "Ít nói nhảm, nếu ngươi dám làm như vậy trên lôi đài, ông đây sẽ xé xác ngươi ra!"
Đó không phải là cách đánh mất thể diện. Hơn nữa, người ta cũng sẽ không đồng ý. Ngươi tự xem mình là cướp đường rồi chắc?
Phương Bình vội ho một tiếng: "Ta chỉ hỏi một chút thôi mà, ngài nói như vậy, ta đương nhiên không thể làm rồi."
"Ngươi cũng đừng quá tự tin, đừng tưởng rằng lực lượng tinh thần ngươi đã hóa hình thì đã vô địch cấp sáu! Ta nhắc nhở nhẹ ngươi, đối phương có thể sẽ có một số chiến pháp hoặc binh khí đặc thù có thể áp chế lực lượng tinh thần của ngươi!
Thành Trấn Tinh có chiến pháp này, trước kia ngươi cũng từng được thấy. Có một số nguyên liệu đặc thù có thể ngăn cách lực lượng tinh thần. Một khi như vậy, công kích tinh thần của ngươi sẽ vô hiệu.
Đương nhiên, nguyên liệu đặc thù này vô cùng hiếm có, nhưng không phải là không có, dù không thể chống lại lực lượng tinh thần công kích cực mạnh, nhưng ngươi chỉ mới hóa hình, cũng không quá mạnh... thành Trấn Tinh e là đều có thứ này!"
Vừa nói vậy, trong đám người, Tưởng Siêu nhìn quanh, Tô Tử Tố hơi xấu hổ, Lý Phi khẽ nhích lông mày...
Phương Bình thấy cảnh này, lại ngơ mặt ra!
Mẹ nó, còn có thủ đoạn này?
Thành Trấn Tinh có 9 người, 3 tên này lại chột dạ, xác suất lớn là có!
Lý Đức Dũng không ngạc nhiên chút nào, con cháu tuyệt đỉnh, có chút thủ đoạn giữ mạng cũng bình thường.
Nếu không, chưa tới cấp bảy mà gặp phải cấp bảy, chẳng phải lập tức bay hồn rồi sao.
Loại phòng cụ chống lại tinh thần tấn công hoặc chiến pháp chuyên được dùng để giữ mạng bọn họ, không đến nỗi mỗi lần gặp cấp bảy chưa kịp ú ớ gì thì đã nạp mạng.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng có.
Thành Trấn Tinh to lớn có 13 gia tộc lớn, hiện tại, trong số mấy người này, cũng không mấy người có vật bảo mệnh này.
...
Mấy người Lý Đức Dũng đến nhanh, đi cũng nhanh.
Bọn họ vừa đi, Phương Bình bỗng nhiên bắt lấy Tưởng Siêu.
Tưởng Siêu bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Không thể cướp đoạt của ta! Phương Bình, đây là bảo bối át chủ bài của ta, ông nội đã nói, nếu làm mất thứ này, ông sẽ đánh ta chết tươi đó, có chết cũng không thể làm mất.
Nếu ngươi dám lấy, ông nội ta khẳng định sẽ tìm đến ngươi! Không chỉ ông nội ta, lão tổ nhà ta cũng sẽ tìm ngươi. Thứ này rất hiếm có, là thần khí bảo mệnh của võ giả dưới cấp bảy..."
Phương Bình đen mặt nói: "Ai cướp đoạt của ngươi? Ta là loại người như vậy sao?"
"Không phải không phải..."
Tưởng Siêu bất đắc dĩ nói: "Ngươi không cướp đoạt, nhưng ngươi có thể thuyết phục, nói tới nói lui, đến cuối cùng, ta ngớ ngẩn đưa ngươi, vậy ta đi đâu đòi công bằng."
Phương Bình mệt mỏi với tên này, hỏi: "Thật sự có thể chống lại công kích tinh thần của cấp bảy?"
"Chắc là được, đương nhiên không thể kéo dài lâu. Thứ này có thể dùng khí huyết duy trì một lát. Nếu cấp bảy muốn giết ngươi, cũng không phải chỉ có mỗi cách công kích tinh thần, thứ này chỉ dùng để tránh bị ngộ sát thôi.
Ví như cường giả cấp bảy giao thủ, nhiều lúc uy thế bao trùm khắp nơi, nếu chúng ta cũng bị bao trùm, ít nhất còn có thể chạy trốn, người khác chắc là bị ép chết á.
Còn nữa, võ giả tinh huyết hợp nhất có lực lượng tinh thần quá yếu, nếu muốn dùng lực lượng tinh thần tấn công bọn ta, chắc chắn không thể làm được."
Phương Bình nhìn quanh người hắn một chút, nhìn một vòng, Tưởng Siêu biết hắn đang nhìn cái gì, nhún nhún vai nói: "Không mang trên người."
"Ha ha!"
Phương Bình tin hắn mới lạ! Tên mập này sợ chết như thế, bảo bối như vậy lại không mang trên người?
"Thật!"
"Bớt xạo đi, ta không muốn lấy của ngươi, ta chỉ muốn nhìn xem nó được chế tạo từ nguyên liệu gì, sau này gặp phải còn có thể mang về."
Phương Bình thật sự muốn, hắn không cần cái này, dù sao cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ công kích tinh thần của cấp bảy.
Nhưng người nhà cần!
Mỗi người một cái, sau này, nếu xảy ra hỗn chiến cao cấp, cũng không cần lo lắng người nhà vô tình bị uy áp ép chết.
Chuyện này quá thường thấy. Ở thành Thiên Môn, thành Sắc Vi, thành Cự Liễu...
Cường giả ra tay, uy thế tinh thần phóng thích, rất nhiều người không kịp chạy mà bạo thể chết tại chỗ. Mà những cao cấp kia thật sự không cố ý giết những người này.
Tưởng Siêu lắc đầu nói: "Thật không mang theo!"
Hắn vừa nói xong, bên cạnh Tô Tử Tố đưa đến một vòng tay, cười đùa nói: "Ta cho ngươi xem nè, của hắn hình như hắn nuốt vào bụng rồi, ngươi đừng đòi của hắn, ghê tởm lắm!"
Sắc mặt Tưởng Siêu cứng đờ, thấp giọng mắng: "Đồ phản bội! Phải rồi, làm sao ngươi biết?
Hắn cảm giác mình giấu rất tốt, làm sao cô ấy biết?
Tô Tử Tố khinh bỉ hắn: "Ta đương nhiên biết chứ, lần trước ta thấy chứ sao. Ngươi nuốt vào bụng rồi lại phun ra ngoài, buồn nôn chết đi được!"
"Ngươi thì biết cái gì!"
Tưởng Siêu căm tức nói: "Ngu xuẩn, mang trên người nếu bị rơi mất thì làm sao bây giờ? Nuốt vào trong bụng mới là thủ đoạn bảo mệnh..."
Hai người bọn họ đang nói, Phương Bình lại quan sát vòng tay, ánh mắt khẽ nhúc nhích, phóng ra một chút lực lượng tinh thần.
Vừa phóng lực lượng tinh thần ra, Phương Bình cảm nhận được một cỗ lực cản.
"Chất liệu này... Hình như... từng gặp rồi!"
Phương Bình chăm chú suy nghĩ, một lát sau, ánh mắt hắn sáng ngời, vội vàng đưa vòng tay cho lão Vương.
Vương Kim Dương hơi nghi hoặc nhận lấy, kiểm tra một hồi, bỗng nhiên nói: "Cái này..."
"Đúng!"
"Không thể nào!"
"Chính là nó!"
Đoạn đối thoại của hai người khiến người khác rơi vào sương mù.
Phương Bình lại là có chút hưng phấn, nhìn về phía Tô Tử Tố nói: "Cái này quý sao?"
Tô Tử Tố cười hì hì nói: "Đương nhiên quý, không... căn bản không mua được, không ai bán. Đây đều là vật bảo mệnh cho con cháu đời sau của tuyệt đỉnh, còn khó kiếm hơn thần binh."
"Cái này hình như cũng không nặng bao nhiêu nhỉ?"
"Không nặng, nhưng cái này rất hiếm thấy, cỡ này là đủ rồi..."
"Cái này nặng bao nhiêu, chừng một cân mà thôi..." Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: "Thứ này của ngươi chỉ có một cân mà thôi, ta... từng gặp một thứ nặng cả mấy tấn!"
Cuộc đối thoại khó hiểu của Phương Bình và lão Vương chính là nói đến tấm bia vỡ bọn họ gặp ở Giới Vực!
Phương Bình vừa mới cầm cái vòng đã có cảm giác quen thuộc. Bây giờ suy nghĩ lại, chất liệu này không phải là cùng một loại với tấm bia vỡ kia sao?
Lần trước Phương Bình không nghĩ đến chuyện dùng lực lượng tinh thần công kích, hắn cũng không rảnh đến mức dùng lực lượng tinh thần công kích một tấm bia vỡ.
Bây giờ suy nghĩ lại, phong cấm thường xuyên bị kích động, cũng thường phản kích.
Thành cổ kia mà còn tàn tạ đổ nát vô cùng, một số kiến trúc đều bị phá hủy không còn hình dáng gì, rất nhiều thứ đều do phong cấm tạo thành.
Nhưng tấm bia vỡ kia, trừ phần đầu bị người khác chặt đứt, nửa dưới còn lại hoàn hảo không có tí ti tổn hại nào.
Lần trước Phương Bình lỡ kích động phong cấm, hắn lập tức chạy đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra... tấm bia vỡ kia vẫn còn hoàn hảo ở đó!
"Quả là bảo vật vô giá!"
"Đáng tiếc, không đào đi được, trừ phi phá huỷ phong cấm."
Phương Bình tiếc nuối vô cùng, lần trước định đào mang đi, đáng tiếc, thứ kia nối liền với phong cấm.
Vòng tay này của Tô Tử Tố chỉ có cỡ này, tấm bia vỡ kia còn lớn hơn vòng tay của cô mấy chục ngàn lần!
Lần này, Phương Bình thật sự cảm thấy lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Thứ kia có lẽ trị giá cả mấy trăm tỉ, thậm chí cả ngàn tỉ!
Có lẽ... Vật bảo mệnh của mấy người Tô Tử Tố có liên quan đến tấm bia vỡ kia, nói không chừng là được chế tạo từ phần nửa trên của tấm bia đó.
Đương nhiên, Phương Bình hoài nghi những Giới Vực khác cũng có thứ này. Không biết có người nào cướp đi hay không, hay là... căn bản không cách nào mang đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận