Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2178: Khoe Khoang? (3)

Bên ngoài đại trận, trên không nhánh sông Cấm Kỵ Hải.
Trương Đào và Long Biến Thiên Đế cùng đứng ngạo nghễ phía trên Cấm Kỵ Hải, cách xa nhau chưa đến ngàn mét.
Nghe được lời Công Vũ Tử, Trương Đào cười nói: "Đế Tôn, người này không phải người của thiên ngoại thiên?"
Long Biến Thiên Đế nắm tay Vương Nhược Băng, cười nhạt nói: "Không phải, thiên ngoại thiên có 22 chỗ, 4 Phạm Thiên, 18 Huyền Thiên. Bốn Phạm Thiên đã có từ Thượng Cổ, 18 Huyền Thiên có nơi là từ Thượng Cổ lưu lại, có nơi được cường giả xây dựng lên sau khi Thiên Giới tan vỡ...
Ngoài thiên ngoại thiên, năm xưa còn có một số võ giả Đế Tôn tự lập đạo trường.
Biển Khổ vô biên, năm đó, trừ những nơi như biên giới hoang vu, thần triều Địa Hoàng, các hòn đảo khác cũng có rất đông cường giả.
Người này hình như là một trong những cường giả hải ngoại năm đó, còn về chuyện cướp đoạt mảnh vỡ Thiên Giới, bản tọa không rõ."
Trương Đào khẽ gật đầu, nhìn về phía lão giả bên ngoài Giới Vực, lão giả này cũng chính là người đã nhắc đến Chiến Thiên Đế cùng với Long Biến Thiên Đế.
Trương Đào cười nhạt nói: "Ông ta là vị Đế Tôn của Vô Thượng Thường Dung Thiên?"
"Không sai, Thường Dung Thiên Đế..."
Long Biến Thiên Đế thản nhiên nói: "Người này cùng thời với lão phu, nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng năm xưa chỉ là Đế Tôn bình thường, sau khi Thiên Giới tan vỡ lại tiến bộ khá nhanh."
Trương Đào hứng thú, cười nói: "Bây giờ, tam giới này còn có ai cổ xưa hơn Đế Tôn sao?"
Long Biến Thiên Đế hình như rất cổ xưa!
Theo lời ông, chủ nhân của Vô Thượng Thường Dung Thiên cùng là một trong bốn Phạm Thiên, cũng nhỏ hơn ông mấy tuổi.
"Trong bốn Phạm Thiên, Ngọc Long Thiên Đế của Ngọc Long Đằng Thắng Thiên và lão phu gần như bằng tuổi... Bình Dục Thiên Đế của Bình Dục Cổ Dịch Thiên và Thường Dung thì cùng một thời đại, chúng ta đều thành đạo ở thời Thượng Cổ..."
Chủ của bốn Phạm Thiên không những đến từ thời đại kia, mà đều đã thành Đế ở thời đại đó.
Bọn họ mới là Đế Tôn cổ xưa.
Còn về Công Quyên Tử, Công Vũ Tử, Quan Minh Thiên Đế… Trước khi Thiên Giới tan vỡ, một số vẫn là người bình thường, một số người chưa thành Đế.
Quan Minh Thiên Đế xem như lão cổ hủ, nhưng khi đó chỉ là Chân Thần, cuối thời Thiên Giới, Quan Minh Thiên Đế mới thành Đế Tôn, chậm hơn bọ họ mấy năm, khi thành Đế, Thiên Giới gần như hoàn toàn biến mất.
"Thì ra là thế." Trương Đào cười một tiếng.
Long Biến Thiên Đế nhìn ông, lúc lâu sau mới nói: "Ngươi chính là Nhân Hoàng của nhân gian hiện tại sao? Rất mạnh!"
"Trương mỗ chưa từng nhận mình là Nhân Hoàng." Trương Đào lại nở nụ cười.
"Không, có lẽ ngươi còn xứng đáng làm Nhân Hoàng hơn Nhân Hoàng năm xưa..."
Đôi mắt Long Biến Thiên Đế lưu chuyển như nhật nguyệt, nhìn Trương Đào, nói: "Con đường ngươi đi mới thật sự là đạo Nhân, mà Nhân Hoàng... Nhân Hoàng của Thiên Giới chỉ thành Hoàng giả, phân công quản lý nhân gian, mới có cái danh Nhân Hoàng mà thôi."
Nhân Hoàng này không phải Nhân Hoàng đó. Người chân chính đi đạo Nhân là Trương Đào!
Nhân Hoàng Thượng Cổ chỉ thống trị nhân gian trên danh nghĩa, nên mới được xưng Nhân Hoàng, Long Biến Thiên Đế hiểu điều này hơn bất cứ ai.
"Nhân Hoàng..." Trương Đào cười nhạt một tiếng, giống như có chút khinh thường.
Tiếp tục nhìn bên ngoài Giới Vực, tổng cộng có 6 người, đều là cường giả cấp Đế, nhưng có mấy vị hình như thực lực chưa hoàn toàn khôi phục.
Trương Đào khẽ thở dài: "Có cần phải vậy không? Thần khí chỉ là vật ngoại thân, còn Phương Bình có phải Mạc Vấn Kiếm hay không... Hắn không nhớ rõ quá khứ, phải hay không phải, có khác nhau sao? Bây giờ hắn mới cấp 8, những người này hà tất phải như thế, Đế Tôn... Trong mắt ta, bọn hắn không xứng với danh xưng này."
"Sợ chết mà thôi."
Long Biến Thiên Đế thản nhiên nói: "Đại thế sắp đến, ai cũng muốn tăng cường thực lực của mình. Năm đó, một thanh Tru Thiên Kiếm của Mạc Vấn Kiếm giết các Đế, những người này động tâm chẳng có gì lạ. Huống hồ, Chiến Thiên Cung của Chiến Thiên Đế lại cũng ở đây, Thường Dung cũng biết về danh của Chiến Thiên Đế, nên tất nhiên sẽ dốc sức tranh đoạt.
Còn về Mạc Vấn Kiếm... ngàn năm trước đã khiến bọn họ sợ hãi, nên đương nhiên những người này phải giải quyết hậu hoạn."
"Đế Tôn không sợ chết sao?"
"Sợ." Long Biến Thiên Đế lạnh nhạt nói: "Ai không sợ chết?"
"Sống càng lâu, càng sợ! Ngươi cho rằng sống lâu thì có thể buông xuống ư? Tồn tại cùng trời đất, trường sinh bất tử, khống chế thiên hạ, cao cao tại thượng, bất tử bất diệt..."
Long Biến Thiên Đế tự giễu nói: "Ai không muốn như vậy, sống đến khi thiên địa sụp đổ, tam giới tan? Tu luyện, tu đến mức này, đã hao phí bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu thời gian!
Khổ cực mấy ngàn năm, chẳng lẽ chỉ vì để tuổi thọ trôi đi thôi sao? Thời gian tu luyện của cường giả thế hệ các ngươi quá ngắn, chưa nếm trải một phần cực khổ trong đó… Năm xưa tu luyện không đơn giản như bây giờ."
Long Biến Thiên Đế hơi thổn thức nói: "Khi đó, võ đạo vừa bắt đầu, đa số là cái hiểu cái không, đi nhầm rồi thì chỉ có thể đi lại. Khi đó, muốn rèn luyện kim thân, khó khăn vô cùng...
Chúng ta tu được đến bước này, nhiều thì năm ba ngàn năm, ít thì ngàn năm. Từ khi ta bắt đầu tu luyện đến khi tu đến cảnh giới Đế Tôn, đã mất trọn vẹn 2000 năm. Cả ngày lẫn đêm, không dám dừng lại nghỉ, 2000 năm... mới thành Đế Tôn.
Ngươi nói xem, lúc này, bản tọa bằng lòng đi chết sao?"
"2000 năm..." Trương Đào cười nói: "Đúng là rất khó khăn, ta mất 90 năm đi đến bước này cũng cảm thấy rất dày vò rồi."
"..."
Lúc này, sắc mặt Long Biến Thiên Đế vô cùng phức tạp.
Đây là vô ý nói ra? Nhân Hoàng của nhân gian chắc không đến mức khoe khoang đâu nhỉ? Cường giả như ông cũng không cần thiết phải cảm thấy khó chịu như thế nhỉ?
Nhưng mà lời này nghe vào, cứ thấy chói tai thế nào ấy!
Chưa đến 90 năm!
Trương Đào hình như chưa ý thức được vấn đề này, lại nhìn về phía những cường giả đang tấn công kết giới: "6 người... Mệnh Vương cũng ở trong đó. Bốn phía còn có không ít cường giả Chân Vương đang ngủ đông chờ thời."
Thương Miêu đã dẫn đi một người, bằng không, cộng thêm Long Biến Thiên Đế, số lượng cường giả hôm nay tập trung ở đây nhiều đến dọa người. Đây còn chưa tính Công Vũ Tử và chính ông.
Trương Đào lẩm bẩm nói: "Hơi phiền phức, một chọi sáu... chỉ sợ quá sức."
Ông vừa dứt lời, cơ thể Long Biến Thiên Đế hơi chấn động một chút.
Vương Nhược Băng cảm nhận được chấn động của cha mình, không khỏi nhìn về phía ông, chỉ thấy ánh mắt Long Biến Thiên Đế sâu thẳm đáng sợ, nhìn chằm chằm Trương Đào.
Nhân Hoàng nhân gian đang nói khoác phải không? Một chọi sáu?
Phải biết, dù trong 6 người này, có người vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng thực lực của những Thiên Đế cổ xưa như Thường Dung đều mạnh đến đáng sợ. Ngay cả Long Biến Thiên Đế cũng không dám nói một chọi hai mà có thể thắng dễ dàng.
Người trẻ tuổi trước mắt này, dựa vào cái gì mà dám nói như vậy?
Đúng vậy, người trẻ tuổi!
Chưa đến trăm tuổi, không phải người trẻ tuổi thì là cái gì?
Trương Đào lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhìn về phía ông, cười nói: "Đế Tôn, muốn bán ân tình không? Ta thấy con gái của ngươi còn có thể sống thêm mấy năm, Đế Tôn mà chết, con bé có thể sống được trong thời loạn thế này không? Trương mỗ bất tài, nhưng vẫn có thể bảo vệ được một vài năm."
Sắc mặt Long Biến Thiên Đế thay đổi.
Vương Nhược Băng nắm thật chặt tay cha, lắc đầu, không muốn.
Cô không muốn để cha mình tiếp tục chiến đấu khi tuổi đã cao.

Trong núi Tử Cái.
Lúc này, Phương Bình không tiếp tục đứng nữa mà ngồi ở trên bậc thang ngự đạo, cười nói: "Tiền bối, phải mất bao lâu bọn họ mới có thể công phá đại trận?"
"Nhanh thôi, chỉ trong thời gian uống chén trà nhỏ."
"Nếu kết giới bị đánh hạ thì tiền bối sẽ không có nơi nào để đi. Tiền bối, mở một lỗ hổng dưới mặt đất nhé? Ta sẽ rời đi thông qua Cấm Kỵ Hải."
Lần trước Thương Miêu đã đi như thế, Phương Bình cũng muốn đi thử.
Công Vũ Tử nhìn hắn, ông rất muốn nhìn rõ xem hắn thật muốn đi hay là cố ý nói như vậy. Hành động lần này của Phương Bình giống khích tướng hơn. Ông rất muốn thử xem, nếu ông mở kết giới thông với Cấm Kỵ Hải, Phương Bình có dám đi hay không.
Nhưng nhìn một lúc mà Phương Bình vẫn bình tĩnh như cũ.
"Ngươi... thật sự muốn đi Biển Khổ?"
"Thật!" Phương Bình bật cười lớn nói: "Đừng như vậy, ta nghe nói người Vô Danh gì đó và Lực Vô Kỳ đều đến từ Cấm Kỵ Hải, những người này dám đi, Phương Bình ta sao lại không dám?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận