Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1265

Phương Bình hung ác nhìn Cơ Dao, bổ xuống một đao!
Cơ Dao giận dữ, vừa vội vừa tức, quát lên: "Ngươi cho rằng..."
Cô đã đoán được, tên khốn này muốn giết mình! Hắn gào lên một câu như vậy, hiện tại lại nhào đến đánh mình, rõ ràng là muốn giết mình, vu oan cho nhóm người Phong Thanh.
"Điện hạ!"
Lúc này, hai vị cấp bảy phụ trách bảo vệ Cơ Dao nhanh chóng đuổi theo, dốc hết toàn lực.
Cơ Dao giận tím người, tên này bị điên rồi ư? Hắn cho rằng chỉ bằng mấy câu nói, thế cục còn có thể làm sao? Bị nhóm người Phong Thanh truy sát đến mức này, hắn còn dám trêu chọc Thiên Mệnh vương đình, đủ để thấy hắn điên cuồng ra sao!
Phương Bình quả thật rất điên cuồng, đao phá hư không, gầm nhẹ một tiếng, điên cuồng chém xuống!
Mẹ kiếp, bảo ngươi cứu mạng ta, ngươi không cứu, xử luôn các ngươi rồi tính, dù sao các ngươi cũng không có ý gì tốt, vẫn luôn hăm he có ý xấu với ta.
Tiêu diệt bọn họ, nói không chừng có thể khiến hai vương đình cạch mặt nhau.
Mặc kệ Yêu Mệnh vương đình có tin hay không, cô gái mặc áo giáp kia đã rời đi rồi, Cơ Dao còn bảo cô ta ra ngoài nói chuyện này cho người khác biết mọi chuyện... nói không chừng là tưởng thật rồi!
Ầm ầm!
Thành phố nhỏ lại tự bạo, Phương Bình liên tiếp múa đao, nhưng lưỡi đao chuyển hướng, chém vào đầu một vị võ giả cấp bảy đã bị lực lượng tinh thần tự bạo nổ váng đầu!
Ầm!
Tiếng nổ tung vang lên, gương mặt Phương Bình hung tợn, trong chớp mắt, hắn đã tiêu diệt một trong hai hộ vệ của Cơ Dao.
"Khốn kiếp, đáng chết!"
Cơ Dao sắp điên rồi, ngươi bị nhóm người Phong Thanh truy sát mà còn chạy đến giết người của ta, ngươi nghĩ ta dễ bị ăn hiếp vậy sao?
Phương Bình mặc kệ, hắn hành động cực nhanh, vừa liên tục chém giết, vừa quát lên: "Mấy tên khốn phía sau, các ngươi mà còn truy sát ta, ta sẽ giết cô gái này!"
Đám người Phong Thanh kinh ngạc ngây người!
Ngươi lấy Cơ Dao uy hiếp bọn ta?
Lý nào lại vậy?
Hai bên thuộc về hai vương đình lớn, hơn nữa còn có phần đối đầu với nhau, ngươi lấy tính mạng Cơ Dao uy hiếp bọn ta? Đây là logic gì vậy?
Mặc dù cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng nhìn thấy Cơ Dao và vị võ giả cấp bảy kia liên tục bị đánh lui... nhất thời, Phong Thanh cũng muốn điên rồi!
Mẹ nó chứ, đồ súc sinh!
Nếu Cơ Dao bị giết thật, bọn họ làm sao giải thích!
Nghĩ đến đây, Phong Thanh quát lên: "Cơ Dao, ngươi..."
Hắn muốn nói với Cơ Dao, tên này chỉ lừa ngươi thôi. Nhưng không ngờ, Cơ Dao vừa cố gắng chống cự, vừa quát lạnh: "Cứu ta, nếu không, bản cung sẽ không mở miệng giải thích!"
Nếu nhóm Phong Thanh không cứu cô, cô và vị cấp bảy kia thật sự không phải là đối thủ của Tưởng Siêu. Bây giờ, cô hy vọng nhóm người Phong Thanh cứu mình.
"Ngươi!"
Phong Thanh nổi giận, lúc này, bọn họ đã sắp đuổi đến vòng chiến.
Phương Bình cắn răng, thành phố nhỏ lại nổ tung!
Một lần không đủ, hắn lại nổ thêm lần nữa!
Liên tiếp hai lần, trường đao của Phương Bình bùng lên ánh sáng vàng rực hơn hẳn bình thường, đao này chém xuống, vị cấp bảy còn lại cũng tạm biệt trần thế.
Sau đó, hắn bổ một đao về phía Cơ Dao, chợt quát lên: "Bảo bọn họ lui ra 30 dặm, nếu không ta sẽ xử ngươi!"
Ánh mắt Cơ Dao lạnh lẽo, bỗng nhiên nhìn nhóm người Phong Thanh: "Lùi lại, nếu không, lúc bản cung sắp chết, nhất định sẽ nói với tất cả mọi người, hung thủ giết ta chính là Phong Thanh ngươi!"
"Đáng chết!"
"Cơ Dao, ngươi dám!"
Phong Thanh tức tím tái cả người, giận muốn thổ huyết, Phương Bình mặc kệ hắn có thổ huyết hay không, nhân lúc song phương còn cách nhau một khoảng, hắn liên tục vung đao, khiến sắc mặt Cơ Dao trắng bệch, máu tươi tung tóe.
Dù cô có áo giáp mạnh mẽ bảo vệ thân mình, có thần binh trong tay, cũng có trang sức cấm chế lực lượng tinh thần, nhưng đối đầu với một người chiến lực cao như Phương Bình, cô hoàn toàn không phải đối thủ.
Nhưng cô gái này cũng là người tàn nhẫn, cô không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Bình và nhóm người Phong Thanh. Hiện tại, Phương Bình muốn bắt cô làm con tin, người sắp chết, cực kỳ điên cuồng.
Nhóm người Phong Thanh không buông tha cho hắn, lúc sắp chết, nếu không thể kéo nhóm Phong Thanh cùng chết, vậy thì người bồi táng với hắn, chỉ có thể là cô.
Thời khắc này, Cơ Dao rất tỉnh táo.
Sắc mặt Phong Thanh và Mộc Đạo Ngữ cực kỳ khó coi, liếc mắt nhìn nhau, nhất thời hơi do dự.
Tuy hai người hơi do dự, nhưng vẫn tiếp tục đến gần Phương Bình.
Ầm!
Phương Bình lại tự bạo thành nhỏ, ép bọn họ lui về sau, cú nổ khiến cả người Cơ Dao run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Bị ảnh hưởng từ lực lượng tinh thần tự bạo mấy lần, lúc này, dù cô có trang sức cấm chế lực lượng tinh thần, cũng không còn đủ sức kháng cự nữa.
"Phong Thanh!"
Sắc mặt Cơ Dao trắng bệch, vừa uất ức vừa phẫn nộ: "Nếu bản cung chết, các ngươi đều phải chôn cùng ta!"
Dứt lời, trên người Cơ Dao bùng lên luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ, phía chân trời, dòng năng lượng hỗn loạn bắt đầu dao động!
"Đáng chết!"
Sắc mặt Phong Thanh và Mộc Đạo Ngữ tái xanh mét. Phương Bình thì lộ vẻ kinh ngạc, chém đứt một tay của Cơ Dao, điên cuồng cười lớn: "Thú vị, ngươi có bản nguyên hộ thể của tuyệt đỉnh... Vậy thì cùng nhau xuống mồ là được!"
Nói xong, Phương Bình lại hạ một đao xuống, chém đứt cánh tay còn lại của Cơ Dao!
"Vậy thì cùng chết!"
Cơ Dao cũng điên cuồng, khí tức trên người càng dày đặc rồi!
Cách đó không xa, sắc mặt Phong Thanh đen kịt, chợt quát lên: "Chúng ta lùi!"
Dứt lời, hai vị võ giả cấp bảy cao kỳ rời đi.
Ngay lúc này, Phương Bình lại chém tiếp một đao, kém chút nữa chém đứt cổ Cơ Dao, lần này, Phong Thanh và Mộc Đạo Ngữ cũng không do dự chút nào.
Cơ Dao chết rồi, bọn họ cũng phải chôn cùng.
Quan trọng là, nếu như cô nàng thật sự chết ở nơi này, lúc sắp chết, nổi điên lên vu oan bọn họ, nói bọn họ là hung thủ giết cô, vậy thì dù lần này sống sót ra ngoài, để dập tắt lửa giận của Thiên Mệnh vương đình, các Chân Vương của Điện Chân Vương cũng sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.
Chờ bọn hắn rút đi, Cơ Dao lạnh lùng nhìn Phương Bình.
Phương Bình cười híp mắt nói: "Đừng nhìn ta, hai tên này đuổi theo quá sát sao, ta cũng không còn cách nào khác. Cũng chỉ mất đi hai vị cấp bảy thôi mà, không sao... Chúng ta vẫn là bạn tốt, điện hạ, ngươi nói có đúng không?"
Sắc mặt Cơ Dao trắng bệch, không nói một lời.
"Nếu đã là bạn tốt, vậy thần binh của ngươi..."
"Cút!"
Cơ Dao nổi giận, khí tức tuyệt đỉnh trên người nồng nặc. Phương Bình sợ hết hồn, không nói lời nào, phá không chạy trốn.
Xem thường con gái địa quật rồi! Quả là nhân vật tàn nhẫn.
Xem ra, nếu mình còn có ý muốn cướp đoạt thần binh của cô nàng, cô gái này thật sự sẽ kéo mình xuống mồ chôn chung mất.
Hắn vừa mới chạy đi, hai người Phong Thanh lập tức đuổi theo, lúc này, các vị cấp bảy khác cũng đuổi theo.
Phong Thanh không thèm nhìn Cơ Dao, nhưng vừa muốn đi, Cơ Dao quát: "Để lại vài người bảo vệ bản cung!"
"Ngươi..."
"Đáng chết, Cơ Dao, ngươi..."
Phong Thanh tức giận chửi một câu, sau đó bực bội quát: "Mộc Lan, mất người các ngươi ở lại bảo vệ cô ta!"
Bỏ lại lời này, Phong Thanh dẫn hai vị võ giả cấp bảy trung kỳ truy sát.
...
Phương Bình đã trốn đi xa, hắn thu lại khí tức, lúc này đã sớm biến mất không còn bóng dáng.
Ẩn mình trong một cái hang tối, Phương Bình có phần vui mừng, tuy không đánh được nhóm người Phong Thanh, nhưng có thể xử được vài người của Cơ Dao, cũng được.
Hắn vừa rồi chỉ đánh cược một lần mà thôi, không ngờ, thân phận của cô gái này thật sự rất quan trọng. Đương nhiên, Phương Bình cũng không đánh cược bừa.
Từ lúc cô gái này đi theo nhóm người Phong Diệt Sinh, mà bọn hắn lại không thể làm gì cô nàng, thực ra đã có thể nhìn ra, thân phận của cô có lẽ còn cao hơn Phong Diệt Sinh một chút.
Chỉ là không ngờ, ngay cả mấy người Phong Thanh cũng kiêng dè.
Ẩn mình trong hang tối, Phương Bình không nhúc nhích, đến khi cảm ứng được vài luồng khí tức xẹt qua trên bầu trời, hắn mới thở nhẹ một hơi.
Lần này xui quá.
Vốn nghĩ mình có lực lượng phá diệt, đủ để hoành hành ở khu vực cấp sáu, không ngờ lại bị truy sát!
"Mợ nó chứ, đã bảo không trốn nữa, cũng không chạy nữa, rốt cuộc vẫn phải đào hang trốn!"
Phương Bình uất ức, vì sao chứ?
Chính hắn có thể đánh giết cấp bảy sơ kỳ, chẳng hiểu sao lại phải chạy trốn thê thảm như vậy?
"Chỉ giết mấy người phe các ngươi mà thôi, vì sao lại phá kết giới đến truy sát ta!"
"Ông đây không muốn tiếp tục đào hang trốn nữa!"
Trong hang, Phương Bình âm thầm rống lên một tiếng, tự hứa với lòng, đây là lần cuối cùng!
Nào có ai như mình, đào hang đào hầm từ cấp ba đến giờ... Ta có thể sánh ngang với cấp bảy đó, cũng được xem là Tông sư đó!
Chẳng lẽ Tông sư không biết xấu hổ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận