Toàn Cầu Cao Võ

Chương 472: Tranh ăn với hổ

Ngay lúc Phương Bình chạy đến vị trí của Giảo, con quái thú màu vàng kim mở mắt ra.
Phương Bình vội vàng chỉ chỉ về phía sau, nói: "Tao mang cường giả tới cho mày rồi nè!"
Giảo hình như cũng cảm nhận được khí tức, nó không nhìn Phương Bình nữa, chờ vị võ giả cấp năm kia vừa mới đuổi theo kịp, bỗng nhiên bước chân của hắn bị chìm xuống, cả người hắn bị đè bẹp xuống đất!
Phương Bình hơi biến sắc, cũng cảm thấy hơi kỳ quái, lúc mình tới, sao nó không ép mình giống vầy?
"Mình… quá yếu, không đáng để đè ép?"
Phương Bình như ý thức được điều gì, khóe miệng co giật.
Mắt thấy võ giả địa quật bị ép, đầu đầy mồ hôi, không nhúc nhích được, Phương Bình bỗng nhiên hiểu được khát vọng trở thành Tông sư của Lý lão đầu.
Võ giả đỉnh cấp năm cũng không yếu.
Nhưng đứng trước mặt con Giảo này, hầu như không có bất kỳ sức phản kháng nào, trực tiếp bị áp chế, không cách nào nhúc nhích.
Võ giả địa quật bị áp chế lộ ra vẻ hoảng sợ và khó tin.
Võ giả "Hy Vọng" tại sao lại bình an vô sự?
Phương Bình cũng không để ý tới, cậu cũng không biết Giảo làm thế nào, giữa mình và võ giả địa quật không có cách nào câu thông, đương nhiên không thể nói cho đối phương biết được, lại càng không thể dạy đối phương làm sao để sinh tồn.
Giảo không tự mình làm mẫu như trước đó, nó nhìn về phía Phương Bình.
Khóe miệng Phương Bình co giật, đành phải ngưng tụ khí huyết, Giảo nuốt vào, sau đó nhìn võ giả địa quật.
Lần này, đối phương hiểu rõ.
Hắn phẫn hận nhìn Phương Bình một cái, bắt đầu ngưng tụ khí huyết, khí huyết rời khỏi cơ thể bắn về phía Giảo. Sinh vật có trí khôn một khi gặp phải nguy cơ về tính mạng, nó sẽ thông minh tới mức khiến người khác giận sôi lòng. Phương Bình thấy Giảo có đầu bếp mới, cậu ra hiệu cậu muốn đi ra ngoài, tiếp tục bắt người đến cho nó.
Giảo mặc kệ cậu, Phương Bình thấy vậy, trong lòng vui vẻ, cẩn thận từng li từng tí một tiếp tục ra ngoài.
...
Chờ đến khi đi đến biên giới cánh rừng.
Sắc mặt Phương Bình biến đổi liên tục!
Đại quân!
Cậu nhìn thấy bên ngoài có đại quân đang nhổ trại!
Làm sao có thể?
Nếu đây là Giảo Vương Lâm, vậy Giảo Vương Lâm cũng không phải nơi song phương giao chiến, không phải tuyến đường hành quân, Giảo Vương Lâm ở hướng Đông Bắc…
"Tại sao lại như vậy?"
"Cường giả võ giả có thể đạp không tuần tra, tình báo của Tông sư còn hữu dụng hơn trinh thám… Đi đường vòng đánh qua không quá hữu dụng mới đúng chứ?"
Phương Bình trốn trong rừng, cẩn thận kiểm tra từng li từng tí.
Cậu không hiểu lắm, đội quân này đi đường vòng có tác dụng gì?
"Chạy thêm một đoạn có hiệu quả sao?"
Nhưng Phương Bình nhanh chóng chạy ngay, đối phương có quân tình báo đi vào núi rừng rồi.
Chạy vào bên trong một hồi, Phương Bình cảm thấy hơi đau đầu, làm sao bây giờ?
Bên ngoài là đại quân doanh, bên trong có boss lớn, tuy nó không ăn mình, nhưng ai biết lúc nào nó khó chịu nó sẽ đòi ăn mình thì sao.
“Thay đổi hướng khác đi ra ngoài thì sao?”
Phương Bình trầm ngâm một hồi, nhưng bây giờ phải tìm lối ra, nếu lại đổi phương hướng, không chắc mình có chạy mất dấu nữa không.
"Làm sao bây giờ đây?"
Hiện tại Phương Bình vô cùng đau đầu, bên này không thể đi, có đại quân đang đóng ở đó, nói không chừng bên trong còn có cao thủ tọa trấn, mình ra ngoài, nếu như bị phát hiện, ngoại trừ chết, chính là chết.
“Không được thì đổi hướng khác, Giảo Vương Lâm nói lớn rất lớn, nói nhỏ… cũng tầm mấy trăm dặm, cũng không quá lớn.”
Nghĩ tới đây, Phương Bình tiếp tục đi sâu hơn, không được thì đi về phía đối diện. Về phần Giảo, con đó dễ bị lừa, chỉ cần nói mình đi đường kia bắt đồ ăn tới cho nó là được rồi.

Hơn một giờ sau, Phương Bình lại lần nữa đến chỗ Giảo.
Lúc Phương Bình đến, chợt nghe một tiếng gào vô cùng bi phẫn.
Phương Bình quay đầu nhìn lại theo bản năng, chỉ thấy vị võ giả cấp năm kia đã khô gầy đến mức không nhìn ra hình người nữa, Giảo vẫn không ngừng hút máu đối phương, dù cho Phương Bình cảm nhận được hạt năng lượng bên trong người đối phương đã yếu đến mức không thể nhận ra.
Chỉ trong chớp mắt, vị võ giả địa quật cấp năm này bỗng nhiên trở thành xác ướp da bọc xương, xụi lơ xuống, hoàn toàn không còn mạng sống.
Phương Bình hơi sửng sốt!
“Đây… đây chính là hao hết khí huyết sao?”
Từ lâu về trước, Phương Bình đã nghe Lữ Phượng Nhu nói, cơ thể con người luôn phải duy trì một lượng khí huyết nhất định để sống, một khi hao hết khí huyết, vậy thì chờ làm thây khô đi.
Chuyện như vậy, mọi người đều rõ ràng, cho nên Phương Bình cũng chưa từng thấy cảnh này.
Nhưng hôm nay, được mở mang tầm mắt rồi!
Một vị cường giả cấp năm, chỉ trong thời gian chớp mắt liền ngỏm củ tỏi rồi.
"Chết rồi?"
“Giảo nuốt hết khí huyết của hắn rồi?”
Phương Bình rùng mình một cái, khó trách khi thấy mình mấy lần tiêu hao khí huyết gần như không còn, Giảo có vẻ rục rà rục rịch, con thú đó chắc chuẩn bị hút đi lượng khí huyết cuối cùng còn sót lại trong người mình.
Cũng may, mỗi lần Phương Bình rơi vào tình trạng này, bị đối phương nhìn chăm chú đến sợ, đành phải bổ sung khí huyết, tiếp tục cho ăn.
“Cường giả cấp năm, khí huyết có lẽ gần 4000 cal rồi!”
“Vậy mà vẫn bị hút thành thây khô!”
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, trước đó mình cho nó uống hơn 10.000 cal khí huyết, nhanh như vậy đã tiêu hoá hết rồi?
Một con mãnh thú hấp thu khí huyết vô hạn này, hút máu đến mức người biến thành thây khô, vậy mà mình lại khi dễ nó, nghĩ nó ngốc?
Trái tim Phương Bình nhảy ầm ầm, chờ tới khi thấy Giảo nhìn mình, Phương Bình khóc không ra nước mắt, vội vã tiến lên cho nó ăn.
Con này ăn lắm thế!
Trời còn chưa tối mà!
Tiếp tục cho nó uống thêm hơn 1000 cal khí huyết, Giảo dường như no rồi, tiếp tục ngủ gật.
Lúc này Phương Bình không vội vàng bỏ đi, cậu di chuyển đến bên cạnh vị võ giả cấp năm, đối phương đã sớm thành thây khô rồi.
Phương Bình thấy Giảo không quan tâm thi thể này, cậu vội vàng lục soát chốc lát, rất nhanh, Phương Bình tìm tới một vài thứ.
"Một đôi bao tay… Chất liệu tương đương với hợp kim cấp C, hẳn là đáng giá không ít tiền chứ?"
“Đá năng lượng không còn, e là trước đó bị Giảo ăn rồi.”
“Ồ, đôi giày này không tệ, còn tốt hơn giày của mình nữa.”
"..."
Phương Bình tính toán một chút, những thứ đồ này có giá trị cũng không thấp, khẳng định đáng giá vài triệu, nhưng mà hệ thống lại không tính điểm tài phú cho mình.
"Giảo đại vương!"
Phương Bình thấp giọng hô một tiếng, con quái thú màu vàng kim mở mắt, Phương Bình cẩn thận từng li từng tí một giơ bao tay lên, làm một động tác đấm vào thi thể, lại ra hiệu ra bên ngoài một hồi.
“Tao cầm bao tay, đi ra ngoài bắt người về cho mày, cho tao cái này nhé?”
Giảo liếc mắt nhìn hắn, rất nhanh lại nhắm hai mắt.
Phương Bình trong lòng mừng như điên, nó cho mình thiệt!
Sau một khắc, điểm tài phú của Phương Bình xuất hiện tăng trưởng, trước đó vì cho Giảo ăn và chạy trốn, trước sau cậu đã tiêu hao 13 triệu điểm tài phú rồi.
Hiện tại, lập tức được bổ sung 6 triệu.
Điểm tài phú của Phương Bình lại lần nữa tăng 88 triệu.
"Đây là một phương pháp tốt a!"
Hai mắt Phương Bình toả sáng, dụ dỗ kẻ địch đến cho Giảo nuốt, tuy rằng đá năng lượng cũng không còn, trái tim năng lượng cũng bởi vì bị Giảo hấp thu quá nhiều nên bị vỡ nát, nhưng vũ khí của võ giả trung cấp cũng có giá trị không thấp.
“Nếu như dẫn voc giả đỉnh cấp sáu tới cho nó xử, đối phương chết, vũ khí đối phương là chất liệu cỡ hợp kim cấp B, vậy chẳng phải mình lời to rồi sao?”
Phương Bình tính toán, lại thấy hơi đau đầu, bên ngoài cách nơi này gần trăm dặm.
Nếu thật sự gặp phải đỉnh cấp sáu, mình trực tiếp bị giết rồi, làm sao có thể chạy xa như vậy.
"Giảo đại vương, hay là chúng ta đi ra ngoài kiếm một vố lớn?"
Phương Bình hô một tiếng, chờ Giảo mở mắt, Phương Bình ra hiệu bảo nó cùng đi ra ngoài.
Giảo liếc mắt nhìn cậu, đôi mắt khổng lồ loé lên sự thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên thiếu kiên nhẫn vì Phương Bình luôn náo động.
Trong lòng Phương Bình lộp bộp nhảy một cái, mình hơi quá trớn rồi.
Không dám tiếp tục quấy rầy đối phương, Phương Bình đem bao tay, đôi giày và những vũ khí khác cột chung với nhau, cởi áo khoác, quấn những thứ này với nhau, cậu cảm thấy hơi bất đắc dĩ, vũ khí quá nhiều, làm lỡ chuyện.
Quan trọng là đá năng lượng không còn.
“Hay là vũ khí cứ để ở chỗ này, mình lại đi dụ thêm vài tên cấp bốn cấp năm lại đây? Sau đó mang về một lần luôn… Trở về, có thể hù chết Đại Sư Tử, mình giết nhiều võ giả cấp bốn cấp năm như vậy, không hù chết ông ấy mới lạ!”
"Nhưng mà tranh ăn với hổ, cũng nguy hiểm, nếu như sơ ý một chút, bị ăn rồi, vậy cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.”
Phương Bình hơi xoắn xuýt, nhưng bây giờ điểm tài phú bị dùng nhiều quá, võ giả bên ngoài kết bè kết lũ, điểm tài phú của mình chờ tới bao giờ mới lên được trăm triệu?
Trước đó chỉ thiếu có 5 triệu thôi, bây giờ chênh lệch những 12 triệu, toàn là do con quái thú màu vàng kim này ăn hết, nó phải bồi thường mình chứ?
Phương Bình cắn răng nói: “Làm một lần, được hơn trăm triệu, mình đi ngay!”
Chỉ cần điểm tài phú vừa đủ trăm triệu, cậu sẽ rời đi.
Giảo bây giờ có vẻ không hạn chế cậu đi tới đi lui, chờ khi điểm tài phú hơn trăm triệu, mình bỏ chạy, nó sẽ truy sát mình chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận