Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1105

Tô Hạo Nhiên cùng Vương bộ trưởng trò chuyện chốc lát, cuối cùng nói: "Việc này ta muốn trở về thương lượng với mọi người, Bộ trưởng Vương, vài ngày nữa, chúng ta sẽ cho các ngươi câu trả lời."
"Được."
Bộ trưởng Vương cũng biết ông ta không thể quyết định được, cũng không nói thêm gì.
Trương Đào đã đứng ra, thành Trấn Tinh ít nhiều cũng phải nhường ra một ít tiêu chuẩn mới được.
Nhóm người thành Trấn Tinh đến vẫn chưa lấy được tin tức hữu dụng nào.
Nhưng biết Tần Phượng Thanh từng tiến vào bên trong Giới Vực, coi như cũng là một thu hoạch nhỏ.
Tuy Tần Phượng Thanh không muốn đi Thiên Nam địa quật, nhưng nếu thành Trấn Tinh lại lần nữa tiến vào Thiên Nam địa quật, hoặc vào Bắc Hồ địa quật, nếu tuyệt đỉnh mở lời, Tần Phượng Thanh đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.
...
Người thành Trấn Tinh mang theo Lý Mặc, Trịnh Vũ, rời đi vội vàng.
Trước khi đi còn nhắc nhở nhóm Phương Bình, nếu rảnh rỗi nhớ đến thành Trấn Tinh một chuyến.
Tần Phượng Thanh chờ bọn họ đi rồi, bỗng nhiên thấp giọng mắng: "Lần này ta chịu thiệt rồi, ta cảm thấy mấy người này sớm muộn cũng sẽ mang ta đi đến Giới Vực. Ta mặc kệ, các ngươi phải đi với ta, nếu không, ta không tin đám người này có thể mang ta an toàn trở về! Lúc đó, chết là hết, vô ích!"
Hắn không tin những người này!
Vào địa quật, trừ phi hành động với người của chính phủ trong một chiến dịch lớn, nếu không, dù là nhân loại cũng không thể tin tưởng được.
Đây là điều các đạo sư đã nhiều lần lặp đi lặp lại trước khi bọn họ xuống địa quật!
Có năng lực giúp người một tay, đồng thời không có hậu hoạn thì có thể giúp. Nhưng nếu không có năng lực, hoặc có thể sẽ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, tuyệt đối không cần giúp ai cả.
Bởi không ai biết người ngươi gặp phải có phải là người của tà giáo hay là người có tâm địa bất chính hay không. Tuy số lượng không nhiều, nhưng tuyệt đối có người như vậy.
Võ giả nhân loại có thể hành động một mình ở dã ngoại, không ai là người hiền lành.
Lý Hàn Tùng hơi áy náy nói: "Chuyện đó... thật xin lỗi... Nếu lần sau bọn họ bắt ép ngươi, ta sẽ cùng đi."
Lý Hàn Tùng còn định nói tiếp, Phương Bình nhíu mày nói: "Chuyện này nói sau đi, thành Trấn Tinh sẽ không đến mức bắt ép ai đi. Quan trọng hơn là, chúng ta có muốn đến thành Trấn Tinh một chuyến hay không?"
"Đương nhiên muốn đến!" Tần Phượng Thanh mới vừa rồi còn sợ người ta bắt ép mình đi, bây giờ muốn tới nhà người ta giành lợi ích.
Vương Kim Dương hơi cau mày: "Bọn họ nói còn một nhóm võ giả phục sinh khác, ngoài ra, thành Trấn Tinh có vẻ hiểu biết khá nhiều chuyện năm đó, vẫn cần phải đến tìm hiểu một số chuyện.
Nhưng dù muốn đi cũng không phải bây giờ.
Hiện tại, thực lực chúng ta quá yếu, không có quyền lên tiếng, không đến cao cấp, ta đề nghị không nên đến thành Trấn Tinh."
Phương Bình gật đầu, bên cạnh, Lý Hàn Tùng nhỏ giọng hỏi: "108 vị tướng khác cũng thức tỉnh rồi sao? Phương Bình... Ngươi có thể tập hợp đám anh em cũ lại với nhau không?"
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Mấy người chúng ta thân quen, tuổi tác tương đồng. Nhưng những người khác... không quá quen, ít nhất đời này không quá quen thuộc, cũng chưa từng tiếp xúc, các ngươi tốt nhất đừng dễ dàng tiếp cận bọn họ.
Còn có, chuyện năm đó đã qua lâu như vậy, có một số chuyện cũng không rõ lắm.
Có phải là kẻ thù hay không cũng khó nói.
Cho nên, có một số chuyện, đừng tiết lộ ra bên ngoài, ví như chuyện về Thiên Đình, những người này không hẳn biết được điều gì, Đầu Sắt, nhớ chưa?"
Lúc này, Phương Bình sắp không kiềm chế được rồi!
Đậu xanh, còn nhiều võ giả phục sinh quá!
Thành Trấn Tinh biết rất nhiều thứ!
Trước đó mình cho rằng không ai biết, chỉ có mấy người Lý Hàn Tùng, cho nên khoác lác bịa chuyện lung tung vài câu.
Bây giờ mọi người tụ tập lại, nếu như bị lộ ra mình vẫn luôn lừa bọn họ... Hình như cũng không sao nhỉ? Lẽ nào mấy người lão Vương còn có thể đánh chết mình sao?
Nhưng nhìn Lý Hàn Tùng thật thà hàm hậu, Phương Bình cảm thấy, người đàng hoàng nổi giận có lẽ sẽ đánh chết mình mất!
Chính mình lừa hắn thảm như vậy, nói gì tin đó, hắn không điên lên xử đẹp mình mới lạ.
Cái gì mà Thiên Đình với chả 108 đại tướng, nói vậy thôi mà ngươi cũng tin... Đầu Sắt khờ ghê!
Phương Bình hơi bất đắc dĩ, lại dặn dò: "Nhớ kỹ, đừng dễ dàng tiết lộ chuyện này, bao gồm cả một số chuyện của ta và chuyện ở Thiên Nam lần này!"
Nói xong, Phương Bình nghiêm túc: "Có lẽ... năm đó có kẻ phản bội! Đầu Sắt, ta tin tưởng các ngươi nên mới nói. Nhưng một khi có người biết Thiên Đế ta cũng phục sinh thì... ngươi phải hiểu, năm đó ta là lãnh tụ của đám người kia!
Đánh giết lãnh tụ như ta sẽ tổn thương đến nhân loại! Ta thực ra đang nghi ngờ, vì sao năm đó chúng ta lại bị người mưu hại, khiến chúng ta qua đời..."
"Khụ khụ!"
Vương Kim Dương ho nhẹ một tiếng nói: "Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, bọn ta không nhắc tới là được, vốn cũng chẳng biết cái gì. Phương Bình... lần sau... mà thôi..."
Lão Vương không muốn nói thêm gì nữa!
Nhìn vẻ mặt Lý Hàn Tùng thành thật lắng nghe, khi nghe có kẻ phản bội, hắn phẫn hận và cảnh giác hẳn, lão Vương cảm thấy, tên này hết thuốc chữa rồi!
Mấy người đang nói chuyện, nhóm người Nam Vân Nguyệt trở về, Phương Bình bật lá chắn lực lượng tinh thần.
Mấy người Nam Vân Nguyệt nhìn bọn họ một cách kỳ dị, mấy thằng nhóc này, nói chuyện lén lén lút lút, còn dựng lên lá chắn lực lượng tinh thần nữa, vừa nhìn đã biết không phải nói chuyện tốt đẹp gì.
Đám người Phương Bình làm ra vẻ không có chuyện gì, giống như vừa rồi chưa nói gì.
Nam Vân Nguyệt cũng không nói nhiều, nhìn Bộ trưởng Vương nói: "Ngươi nói chuyện với bọn nhỏ đi, ta còn có việc, đi trước đây."
"Được."
Chờ Nam Vân Nguyệt rời đi, Bộ trưởng Vương nhân tiện nói: "Các ngươi chắc có nhiều nghi vấn lắm..."
Phương Bình cười ha hả nói: "Bộ trưởng, ta không có nghi vấn gì, dù sao ta biết chắc ngài sẽ không hại chúng ta, ta cảm thấy, chuyện cấp bách lúc này là giải quyết món nợ 300 tỷ trước đã!"
Sắc mặt Bộ trưởng Vương đen kịt, không nhịn được thấp giọng mắng: "Đừng lảm nhảm! Có tin ta nói với thành Trấn Tinh rằng mấy đứa nhóc các ngươi... Không, là ngươi và Tần Phượng Thanh nói dối như cuội, không có câu nào nói thật!"
Phương Bình tỏ vẻ vô tội, Tần Phượng Thanh cũng chân thành nhìn ông, nghe ngài nói kìa, bọn ta nói dối hồi nào?
Bộ trưởng Vương nhìn hai thằng nhóc này ra vẻ không hiểu chuyện gì, cạn lời... ông nói: "Vết thương của ta chưa lành, Phương Bình, lần sau kiếm được tinh hoa sinh mệnh, cho ta mượn 30-50 cân, ta sẽ cân nhắc dẫn các ngươi đến gặp Bộ trưởng..."
Phương Bình làm như không nghe thấy gì, đừng dụ, nếu lão Trương không gật đầu, ngài dẫn đi gặp được mới lạ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lão Trương muốn gặp mấy người bọn họ. Người họ Vương chẳng có ai tốt lành, thế mà giậu đổ bìm leo ra vẻ ban ơn cho mình, thật không biết xấu hổ!
Bộ trưởng Vương thấy mấy người bọn họ không tiếp lời, lại thầm mắng một tiếng, thằng nhóc gian hoạt!
...
Trong phòng hội nghị nhỏ, mấy người Phương Bình lại được gặp Trương Đào!
Trương Đào không đi mà vẫn ở đây, khi người thành Trấn Tinh đến, ông cũng không đứng ra, nhưng chuyện Phương Bình trò chuyện không qua mặt được ông.
Không chỉ là những lời nói công khai!
Lúc đám Phương Bình nói chuyện riêng, Trương Đào dám bảo đảm, ông không có ý nghe trộm, đúng là ông chỉ vô tình hơi hơi nghe được vài câu mà thôi.
Lúc này, ánh mắt của Trương Đào vô cùng kỳ lạ!
"Phương Bình... Ma Võ - Phương Bình..."
Trương Đào thầm nhắc tên Phương Bình vài lần!
Thánh cuội!
Ông vô cùng khâm phục, phục sát đất luôn!
Có thể nói dối đến mức này, không phải thánh cuội thì là gì?
Quan trọng là, thật sự có người tin.
Trương Đào hết nhìn Phương Bình lại nhìn Lý Hàn Tùng!
Thằng nhỏ này... Để về tra lại một chút, xem trong số cường giả tử vong năm đó ai ngốc nhất thì chắc là người đó rồi, cũng không cần phải kiểm tra quá kỹ.
Hai người Phương Bình bị nhìn không dễ chịu, khi chú ý đến biểu cảm kỳ lạ trên mặt Trương Đào, Phương Bình thầm mắng trong lòng, lẽ nào... lẽ nào bị nghe trộm rồi?
Tuyệt đỉnh mạnh như vậy?
Có thể xuyên qua lớp chắn lực lượng tinh thần của mình để nghe trộm?
Không, tuyệt đỉnh nhạt và rảnh như vậy sao, bọn ta nói chuyện mà ngài cũng nghe trộm, không thấy xấu hổ hả?
Hiện Phương Bình hoài nghi mình đã bị nghe trộm rồi!
Nếu không, một vị cường giả tuyệt đỉnh như Trương Đào sao lại nhìn bọn hắn như vậy?
Lý Hàn Tùng cũng khó chịu vô cùng... Biểu cảm của Bộ trưởng Trương khi nhìn mình thật kỳ lạ!
Thương hại?
Đồng tình?
Nhìn kẻ ngu si?
Hắn không hiểu vì sao Bộ trưởng Trương vì sao lại nhìn mình như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận