Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2574: Ngoài Biển (3)

Tốc độ của yêu cá mập dưới chân rất nhanh, mà Phương Bình cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa vực biển cạn và vực biển sâu.
Ở vực biển cạn, lực lượng tinh thần của hắn có thể bao trùm phạm vi rộng hơn, nhưng khi đến vực biển sâu, Phương Bình phát hiện, lực lượng tinh thần trên 10.000 hz bị thu hẹp lại, chỉ còn trong phạm vi 1000 mét.
Một phần mười!
Phạm vi dò xét chỉ bằng một phần mười lực lượng tinh thần!
Dưới tình huống này, dù là cường giả cấp Thánh, thì phạm vi bao trùm của lực lượng tinh thần cũng chỉ hai ba ngàn mét.
Quả nhiên, Cấm Kỵ Hải là nơi rất phức tạp.
Ở đây, tuyệt đỉnh rất dễ chết, bởi vì dễ bị đánh lén.
Lúc này đây, Phương Bình cũng bị người đánh lén, à không, bị yêu tộc đánh lén!
Ngay khi yêu cá mập tiếp tục tiến về phía trước, cách đó 300 mét ở phía trước, một con yêu hải báo cấp chín đột nhiên từ trong biển nhảy ra!
300 mét, đối với cường giả mà nói, khoảng cách này chỉ trong nháy mắt.
Khi yêu cá mập nhìn thấy đối phương, nó đã kinh ngạc ngây người. Nhưng ngay sau đó, Phương Bình vươn tay ra, dưới ánh mắt run sợ của yêu cá mập, Phương Bình trực tiếp lấy hạch tâm của yêu cá mập, tay còn lại cũng nhanh như cắt, lấy hạch não của đối phương!
Hạch não và hạch tâm đều bị lấy ra, yêu hải báo không còn chút sức sống nào, bị Phương Bình nhẹ nhàng hủy diệt lực lượng tinh thần, thi thể to lớn rơi ùm xuống biển, nước biển bắn lên tung tóe.
"Yêu thú cấp chín..." Phương Bình khẽ lắc đầu, yêu thú trong biển quá nhiều, cấp chín cũng nhiều vô kể.
Vừa mới vào vực biển sâu đã gặp phải một yêu thú cấp chín.
"Tiên đảo Vân Sơn còn xa lắm không?"
"Bẩm... Bẩm đại nhân, gần bằng khoảng cách chúng ta đến đây, Nghĩa là còn tận mấy chục ngàn dặm nữa. Phương Bình cảm khái... E là dọc theo đường đi sẽ gặp phải không ít nguy cơ. Đương nhiên, ảnh hưởng có hạn.
Bây giờ, cường giả yêu tộc trong biển không nhiều, dù Côn Vương xuất hiện, Phương Bình cũng chưa chắc sợ nó.
Thực lực con cá đó không yếu, có thể cùng hành động cùng Phong Điên đạo nhân, e là bản nguyên cũng phải 5000 mét trở lên.
Có thể đi được 5000 mét thì tương đương với Địa Tuệ. Phương Bình có nhiều thủ đoạn, hắn đúng là không sợ đối phương, ai là người thắng cuối cùng thì chưa biết.
Lúc này, Phương Bình nghĩ đến những thứ khác. Suy nghĩ một chút, Phương Bình hỏi: “Bảo vật trong biển rất nhiều, yêu tộc các ngươi bình thường có tiến hành giao dịch không?"
Hắn phát hiện một vấn đề, những thế lực như thiên ngoại thiên, Giới Vực, tiên đảo hải ngoại hình như không tiến hành giao dịch, đều là tự cấp tự túc. Trước đây, hắn còn muốn cướp vài cái phố chợ, nhưng phát hiện là không có nơi nào như vậy.
Nhưng địa quật thì có.
địa quật mới là thế lực có hệ thống xã hội bình thường, những phe khác chỉ có thể xem như tông phái Xem ra, hoặc sơn môn lớn, quá khép kín.
Nghĩ đến địa quật, Phương Bình lại nghĩ đến Bách Vương Tệ mà hắn vứt lăn lóc trong không gian chứa đồ...
Có lẽ sau chuyến đi này, tiện đường ghé qua địa quật một chuyến, dùng cho hết đám Bách Vương tệ này. Hiện tại, Bách Vương Cung ở địa quật không còn Chân Vương tọa trấn. Chỉ có vài vị Chân Vương duy trì hoạt động của Bách Vương Cung, giúp hệ thống tiền tệ của địa quật không bị sụp đổ.
Có lẽ mình có thể nhân dịp này mà dẹuc nước béo cò, gom hết những thứ tốt ở địa quật vào tay, đưa cho họ một mớ Bách Vương Tệ vô dụng.
“Nói không chừng sẽ gặp được một vài bảo vật hữu dụng với mình!” Phương Bình thầm nghĩ.
Quá nhiều việc, phải dành thời gian để làm mới được.
Đáng tiếc, chỉ có hắn có thể thu lại hơi thở, chuyển đổi khí tức, người khác không thể giúp hắn làm những chuyện này...
“Cũng không nhất định phải là mình làm, có thể để người địa quật làm."
Phương Bình bỗng nghĩ đến chuyện này, hắn nhớ tới một người, Cận Ngọc Hoài!
Sau đợt trước từ Thiên Thực vương đình trở về, Phương Bình mới biết đối phương chính là quân cờ ở ngoại vực của lão Trương. Lúc rời đi, đối phương chưa chết, hắn ta tương đối khôn khéo, e là hiện tại cũng lên cấp bảy rồi nhỉ?
Địa quật lớn như vậy, nếu cầm Bách Vương Tệ giả đi đổi lấy lượng lớn bảo vật thì rất dễ bị lộ. Phương Bình chưa chắc đã có tinh lực và thời gian để làm chuyện này. Nếu có thể khiến người như Cận Ngọc Hoài làm việc cho mình thì tiện hơn nhiều.
Phương Bình đang suy nghĩ, yêu cá mập dưới chân lại trả lời: “Đại nhân, vực biển cạn có giao dịch như vậy, là giao dịch giữa các cấm địa với nhau, bù đắp những thiếu hụt của nhau. Còn vực biển sâu... tiểu yêu nghe nói hình như có tiên đảo được dùng để làm nơi giao dịch, cường giả các nơi tề tụ, thậm chí còn có cường giả thượng cổ. Song, thực lực tiểu yêu yếu kém, không biết nhiều về những thứ này.
Phương Bình khẽ gật đầu, có lẽ mình nên dành chút thời gian đi xem thử. Không biết dưới tình huống hiện tại, tiên đảo hải ngoại có còn tinh lực kinh doanh phố chợ kiểu này hay không.
Trước đó quên hỏi nhóm người Lạc Vũ về chuyện này, hắn khá là trông chờ vào một số bảo vật trong biển.
Một số bảo vật của địa quật, dùng được một lần, lần sau dùng lại chưa chắc có hiệu quả.
Còn bảo vật trong biển, Phương Bình dùng không nhiều, có lẽ vẫn có hiệu quả.
Ngay lúc Phương Bình nghĩ linh tinh, cách đó ba mươi ngàn dặm, ở một hòn đảo to lớn có chu vi hơn ngàn dặm, nhìn như tiên cảnh. Trên bầu trời hòn đảo, kết giới gợn sóng dập dờn.
Xung quanh hòn đảo là các cường giả lơ lửng giữa trời, mặt lộ vẻ ưu lo. Bên ngoài kết giới, trên trời dưới đất đều có yêu tộc tấn công kết giới. Trong số những yêu tộc trên bầu trời, có một con cá vô cùng lớn đang lơ lửng.
Mà trên đảo, cũng có một cường giả trung niên đang lơ lửng giữa trời, khí tức mạnh mẽ, nhưng hơi thở bất ổn, nhìn như bị thương.
Sắc mặt trung niên khó coi, khẽ quát: “Côn Vương, đảo Vân Sơn đã ở Biển Khổ 8000 năm! Năm xưa được Trấn Hải Sứ sắc phong, trấn áp vực Nam, ngươi là hậu duệ của Trấn Hải Sứ, lẽ nào ngươi định chống lại lời Trấn Hải Sú?"
Trong hư không, cá lớn lên tiếng: “Vân Mộc Chân Quân, bản tọa là hậu duệ của Trấn Hải Sứ, nay Trấn Hải sứ rời đi, bản tọa thống lĩnh Biển Khổ này! Bản vương nói rồi, chỉ mượn đảo Vân Sơn một lát, khi Trấn Hải Sứ hoặc Vân Sơn Đế Tôn trở về, ta sẽ trả lại!
Đừng dông dài nữa, mau mở cấm chế của Đế Quân ra, ngươi mà còn chống đối thì ngày cấm chế chính là ngày đảo Vân Sơn bị diệt!"
"Ngông cuồng!" Sắc mặt Vân Mộc Chân Quân tái xanh, nhưng hắn xác thực không phải đối thủ của đối phương.
Nếu không phải lần này Côn Vương đến địa giới và bị thương thì đảo Vân Sơn đã bị công phá cách đây hai ngày rồi.
Nhưng hai ngày qua, thương thế của Côn Vương đã khỏi hẳn, thế tấn công ngày càng mạnh. Nếu tiếp tục như vậy, chừng một hai ngày sau, đảo Vân Sơn có lịch sử 8000 năm tại Biển Khổ sẽ trở thành quá khứ.
Vào thời khắc này, một vị thanh niên bên cạnh oán giận, thấp giọng nói: "Phụ thân, chi bằng để hài nhi đến Nhân Gian một chuyến! Hài nhi nghe nói, thời gian trước, Nhân Vương Phương Bình đã tiêu diệt 5 vị Chân Thần ở Địa Giới...
Nhóm người Lạc Vũ của Vô Nhai Sơn đều đã đến Nhân Gian cầu viện, cả tộc Thủy Lực họp với nhau, cử Lực Vô Kỳ đi...
Thần đảo Thủy Lực trước đó nguy cơ trùng trùng, nay nghe tin thần tộc Thủy Lực nương nhờ Nhân Gian, yêu vương tấn công tộc Thủy Lực đã lui binh..."
Sắc mặt Vân Mộc Chân Quân tái xanh, nói: "Ngươi muốn ta dẫn cả tộc đảo Vân Sơn nương nhờ vào Nhân Gian sao? Ngươi có biết đảo Vân Sơn chúng ta là đảo trấn áp Biển Khổ do Trấn Hải Sứ đích thân sắc phong hay không! Tổ phụ của ngươi là Đế Quân được Thiên Đình sắc phong, chứ không phải là loài hoang dã như tộc Thủy Lực!"
Vân Mộc Chân Quân có sự kiêu ngạo của mình! Cha hắn là Đế Quân được Thiên Đình sắc phong, đảo Vân Sơn cũng là tiên đảo được bá chủ Biển Khổ - Trấn Hải Sứ - sắc phong, không như một số thế lực khác. Bảo hắn nương nhờ Nhân Gian, một khi chuyện này truyền ra ngoài...
Huống hồ, cha hắn còn sống, một khi trở về mà biết đảo Vân Sơn nương nhờ Nhân Gian, e là sẽ tức chết.
Vân Võ Dương thở dài trong lòng, có chút bất đắc dĩ.
Phụ thân cho rằng tam giới bây giờ là tam giới năm xưa sao?
Thiên Đình đã hủy diệt từ lâu, Phương Bình đánh giết uy danh ngút trời ở tam giới, ai mà không sợ hắn ba phần.
1791 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận