Toàn Cầu Cao Võ

Chương 576: Suy đoán về địa quật (2)

"Thái độ của địa quật với thế giới loài người hơi vi diệu…
Một số thành trì ở địa quật sẽ chủ động tấn công Trái Đất, còn phần lớn các thành trì khác lại sống chết mặc bay.
Chúng ta cũng có thể hiểu rằng, những thành trì này thực ra không thuộc về cùng một thế lực, những thành trì tỏ thái độ thờ ơ, sống chết mặc bay kia, có thể thuộc về một số cường giả ý kiến không thống nhất kia.
Mấy năm gần đây, nội bộ địa quật cũng xuất hiện hiện tượng các thành hợp tác với nhau, chúng ta cũng có thể đưa ra phán đoán, một số cường giả trước đây bất đồng ý kiến hiện đã dần dần nhất trí với nhau, do đó mới có xu thế liên hợp tấn công.
Nếu như những phán đoán này đều chính xác, vậy thì sau đó, có lẽ sẽ có càng nhiều cường giả thống nhất ý kiến.
Một khi thật sự như vậy, vậy thì tình hình càng thêm nguy hiểm rồi.
Những thành trì trước kia thờ ơ, không quan tâm, sống chết mặc bay, có thể sẽ lục tục gia nhập chiến tranh..."
Vị chuyên gia già nói những điều này, hầu như đều không có bằng chứng gì cụ thể.
Chỉ là suy đoán của ông và vài người bạn.
Nhưng sắc mặt mọi người vẫn hơi khó coi, nếu như… nếu như những gì vị chuyên gia này phán đoán là sự thật, như vậy, tình hình sẽ biến chuyển xấu đi rất nhiều.
Như Ma Đô địa quật, 13 tòa thành lục tục gia nhập trận doanh, vậy tình hình cực kỳ gay go rồi.
Phương Bình khẽ thở một hơi, hỏi tiếp: "Thầy ơi, vậy cường giả nhân loại chúng ta chưa từng cân nhắc qua việc giao tiếp với cường giả địa quật sao ạ?"
"Đương nhiên nghĩ đến chứ."
Vị chuyên gia già gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: "Nhưng không quá thuận lợi, ở địa quật, giai cấp rõ ràng, người yếu khả năng cũng không biết nội tình, cũng không có quyền tiến hành đàm phán.
Mà cường giả địa quật gặp nhân loại, phản ứng đầu tiên chính là đánh giết cường giả nhân loại, cho dù không phải là đối thủ, cũng sẽ nhanh chóng đưa một đám cường giả địa quật đến vây công.
Có thể… bọn họ cảm thấy nhân loại không có tư cách đàm phán cùng bọn họ chăng?
Hoặc là, không có lòng muốn đàm phán.
Thậm chí, có thể là cố ý không đàm phán!"
Phương Bình sửng sốt, một vị đạo sư cũng không hiểu, hỏi: "Cố ý không đàm phán? Vì sao?"
Vị chuyên gia già cười nói: "Luyện binh, cường giả địa quật cũng không phải là một đám ngớ ngẩn, chúng ta có người chết, bọn họ chẳng lẽ lại có người không chết sao? Nhưng bọn họ lại càng lãnh đạm hơn.
Giao thủ với nhân loại, dưới góc nhìn của bọn họ, chính là đang dùng một đám thổ dân chưa khai hóa để luyện binh.
Từ đó khiến cường giả bọn họ bộc lộ tài năng, tiến quân vào khu vực trung ương.
Nhân loại, có lẽ là đối tượng luyện binh tốt nhất trong mắt bọn họ.
Đây cũng là một suy đoán, địa quật mở ra nhiều đường nối như vậy, có lẽ căn bản cũng không phức tạp như chúng ta nghĩ, chỉ đơn thuần là luyện binh mà thôi.
Các khu vực của bọn họ không thông với nhau, các thành cùng một khu vực có thể cùng thuộc về một thế lực, chém giết người mình không bằng chém giết nhân loại, bồi dưỡng cường giả.
Có thể bọn họ thật sự xem Trái Đất là làm nơi luyện binh!
Đã như vậy, vì sao phải đàm phán?
Mà bọn họ nhảy vào mặt đất, giết nhân loại cũng có thể giải thích theo kiểu này: Bọn họ muốn bức bách chúng ta tiến bộ nhanh hơn, hoặc dứt khoát chuyển hướng phát triển của chúng ta từ con đường phát triển khoa học kỹ thuật qua con đường phát triển sức mạnh bản thân.
Những thay đổi của những năm gần đây mọi người đều biết, nhân loại hiện tại đều đang phát triển cả hai con đường này, mà hơn trăm năm trước, võ giả rất hiếm, rất sa sút…"
Vị chuyên gia già toàn dùng những từ "Có thể", "Khả năng", "Có lẽ", đều là những từ không xác định.
Phương Bình nghe cũng muốn đau đầu, không tự chủ nói: "Chúng ta chưa từng thử phái một số gián điệp thâm nhập vào bên trong để tìm hiểu thêm tình báo sao?"
Vị chuyên gia già bật cười nói: "Em cảm thấy, mèo có thể trà trộn vào nội bộ của chó, cố gắng tìm hiểu tư tưởng của chó sao?
Đương nhiên, đây chỉ là một phép so sánh.
Nhân loại chúng ta và nhân loại địa quật, nhìn dáng vẻ có thể giống nhau nhưng cũng không phải một chủng tộc.
Thứ nhất, ngôn ngữ không thông, đương nhiên, chúng ta đang dần khắc phục điều này.
Thứ hai, khí tức không giống.
Điều này, khi tiến vào địa quật ai cũng phải biết. Chúng ta và võ giả địa quật mặc dù đều được gọi là võ giả, nhưng con đường tu luyện của hai bên không giống nhau.
Thực ra chúng ta tu luyện lực lượng khí huyết, mà đối phương… Mặc dù cũng có thể xem là lực lượng khí huyết, nhưng trên thực tế là tu năng lượng.
Điểm này, đến giai đoạn cao cấp thực ra cũng tương đồng, đến cảnh giới cao cấp, lực lượng khí huyết, lực lượng năng lượng, lực lượng tinh thần đều tương đồng.
Cường giả Tông sư nhân loại thật ra cũng không phải chưa từng có tâm tư muốn trà trộn vào nội bộ đối phương.
Nhưng mà, em muốn che lấp khí tức khác thường của mình, vậy thì phải cần đến thủ đoạn của võ giả cao cấp, nhưng một vị võ giả cao cấp xuất hiện, dù là thế giới loài người chúng ta, bỗng nhiên xuất hiện một vị Tông sư xa lạ, em sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu không che lấp khí tức, vậy sẽ nhanh chóng bị phát hiện.
Nhưng đó là nếu ở trong thành. Thực ra, ở bên ngoài một số thành trì, nhân loại chúng ta vẫn có cường giả âm thầm che lấp khí tức, ẩn núp lấy tin tình báo.
Bây giờ, chúng ta đang tiến hành khắc phục cửa ải khó khăn nhất là rào cản ngôn ngữ, điều này cũng có liên quan rất lớn.
Khu vực ngoại thành có quá ít tin tức, tuy chính phủ cũng nắm giữ được một ít tin tưc, nhưng cũng không giúp ích gì lớn đối với chúng ta.
Địa quật vô cùng nghiêm ngặt về phân chia cấp bậc, thông tin cũng không nhanh nhạy bằng chúng ta, những tin tình báo biết được chẳng qua cũng chỉ là ai là thành chủ, ai là cường giả, những thông tin này lại chẳng có tác dụng gì…"
"..."
Trên lớp học, vị chuyên gia này nói rất nhiều thứ.
Phương Bình cảm giác những thông tin này không có giá trị hỗ trợ lớn đối với cậu.
Hơn nữa, vị chuyên gia kia cũng chỉ là chuyên gia ngôn ngữ, cũng không phải Tông sư, cũng không phải tầng lớp lãnh đạo.
Phương Bình đoán, chính phủ có thể biết nhiều thông tin hơn như vậy, nhưng vẫn chưa tiết lộ ra bên ngoài.
Dù sao, không tới Tông sư, thực ra cũng chỉ có thể hoạt động ở ngoại vực, biết được bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Có lẽ, chính phủ còn giấu đi một số tin tức khiến người khác khủng hoảng, mọi người duy trì trầm mặc.
Cũng như võ giả không cho người bình thường biết tin tức về địa quật.
Thông tin duy nhất khiến Phương Bình cảm thấy hữu dụng vẫn là ngôn ngữ giao tiếp cơ bản của địa quật. Lần sau vào địa quật, có thể thử nghiệm giao tiếp "thân thiết" với đối phương một chút.
Chương trình học kết thúc, khi tan học, hội võ đạo gọi điện thoại tới, Tần Phượng Thanh và Tạ Lỗi trở về rồi.
Phương Bình nghe vậy, lập tức chạy về hội võ đạo.
Phân phát phúc lợi tháng đầu tiên, hội võ đạo đã hoàn toàn dùng hết điểm thưởng tồn kho do Trương Ngữ dành dụm được. Nếu tiếp tục không thu được tiền, chức hội trưởng của Phương Bình e là cũng khó giữ vững được rồi.
Nửa đường, Phương Bình đã ném hết những lời vị chuyên gia già kia đã giảng trên lớp ra sau đầu.
Chờ mình trở thành Tông sư, có cơ hội thâm nhập tìm hiểu một phen rồi tính, hiện tại, biết những thứ này, chẳng có ích lợi gì.
Trời sập, có những Tông sư kia chống.
...
Hội võ đạo.
Tần Phượng Thanh hai chân bắt chéo, dựa vào ghế, sai khiến Trần Vân Hi.
"Đi, đổi cho anh một ly trà, trà lạnh!"
"Không biết Phương Bình làm sao tìm được một chủ nhiệm văn phòng bình hoa di động như vậy, nhớ trước kia Chu Nghiên làm việc rất trôi chảy..."
Buổi học ngôn ngữ hôm nay Trần Vân Hi không tham gia.
Lúc này nghe thấy Tần Phượng Thanh đang khinh bỉ mình, sắc mặt Trần Vân Hi ửng đỏ, tay chân luống cuống thu dọn ly trà trên bàn, cũng không hề phản bác.
Phương Bình vừa vào cửa nghe nói như thế, cười híp mắt nói: "Vân Hi, ông nội cậu ở bên ngoài tìm cậu, nghe nói Tông sư có thuận phong nhĩ, có thể nghe thấy cả tiếng con kiến bò ngoài mấy trăm mét..."
Tần Phượng Thanh biến sắc, miễn cưỡng nói: "Dọa tôi?"
Phương Bình dường như mới vừa nhìn thấy anh ta, kinh ngạc nói: "Cái gì?"
"Cậu… Cậu nói nói hiệu trưởng Trần đến rồi, cố ý hù dọa tôi?"
"Anh bị bệnh à!"
Phương Bình tức giận nói: "Em hù dọa anh thì có tác dụng gì? Vân Hi, Cậu đi trước đi, chiêu đãi ông nội cậu cho tốt nhé."
Trần Vân Hi tin là thật, vội vàng nói: "Vậy tôi đi trước, thật là, ông nội tới sao lại không nói cho tôi biết chứ."
Nói xong, Trần Vân Hi vội vã đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận