Toàn Cầu Cao Võ

Chương 421: Vì nhân loại!

Ngày 26 tháng 5.
Phương Bình tự lái xe đến cửa phòng hậu cần đợi.
Rất nhanh, lão Lý chắp hai tay sau lưng, lững thững bước ra ngoài.
Phương Bình vội vã xuống xe, vui vẻ nói: “Thầy ơi, chúng ta đi đâu thế?”
“Đi khu Nam Phụng, ở đó có một sở nghiên cứu, biết không?”
“Sở nghiên cứu...”
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: “Em đến đó hỏi thăm, thầy có quen ai bên đó à?”
“Ừm, quen, không xa, em tự mình tìm đường đi.”
“Vâng.”
“...”
Nói xong địa điểm, Phương Bình lái xe chạy đi.
...
Trên xe, lão Lý nhắm mắt dưỡng thần, yên tĩnh một hồi đột nhiên nói: “Tạ Lỗi đã đạt đến đỉnh cấp ba rồi, Tần Phượng Thanh cũng đã bước vào cấp bốn, trước đây em cư xử như vậy đúng là đã đắc tội với đám người đó.
Bây giờ em là cấp ba trung kỳ, không lo lắng một chút nào sao?”
“Thầy, chuyện này không thể trách em...”
“Giải thích với tôi cũng không có tác dụng, chuyện khôi phục khí huyết, hiện tại không có manh mối, tốt nhất là gần đây không nên dùng, hiểu ý của tôi không?
Quân đội gần đây có người nhắc đến chuyện này, cảm thấy nếu như có thể phổ biến trong quân đội...”
Trong lòng Phương Bình hồi hộp, ủy khuất nói: “Thầy, em là trời sinh, em cũng không có cách nào mà, Vương Kim Dương của Nam Võ cũng không phải như vậy sao?”
“Tốc độ tôi cốt của cậu ta nhanh hơn một chút, khí huyết hùng hậu nhiều hơn người khác một ít, tốc độ hồi phục cũng như vậy.
Khác với em, tình trạng của cậu ấy rất bình thường, còn em không như vậy, khí huyết của em có thể duy trì liên tục bạo phát lên hơn 10 ngàn cal...”
“Thầy, đây có thể có liên quan đến lực lượng tinh thần mạnh mẽ của em...”
Lão Lý ngáp một cái nói: “Nói với tôi không có tác dụng gì, sớm muộn cũng vẫn phải kiểm tra một chút mới được, không phải là nên đối xử với em như vậy, nhưng ít nhất phải giải thích cho quân đội một chút, em hiểu ý của tôi chứ?
Công khai một vài thứ ra cũng là vì muốn tốt cho em, có thể giảm bớt cho em rất nhiều phiền phức.
Giấu giếm ngược lại càng phiền phức hơn.
Càng như vậy, càng khiến người khác quan tâm, cuối cùng, các Tông sư cũng phải sẽ để ý.
Lữ Phượng Nhu nói em gần đây phải chuẩn bị vào địa quật, trước mắt không cho phép ai quấy rầy em, nhưng một khi ra khỏi địa quật, chuyện này vẫn phải giải quyết.”
Nói xong, lão Lý cười nói: “Đương nhiên, em có thể trốn trong địa quật không đi ra, tôi tin mệnh em lớn, có thể sống thoải mái, nếu không thử thế nào?”
Phương Bình nhạt nhẽo nói: “Sao có thể, không có gì không thể khiến mọi người tin, kiểm tra thì kiểm tra.”
“Xương tủy như thủy ngân, em thật sự có thể làm được?”
“Thật!”
Lực lượng tinh thần nắm giữ năng lượng, em cũng có thể làm được?”
“Được!”
Phương Bình nói không chút do dự, không cần biết là giả hay thật, dù sao bây giờ là sự thật.
Lão Lý cũng không quan tâm, cười nói: “Vẫn là câu nói trước đây của lão già này, nói với tôi cũng vô ích, đi mà nói với người khác, phải đi làm kiểm định.
Sở nghiên cứu ở Nam Phụng, thật ra cũng là một đơn vị kiểm định.
Đương nhiên, lần này mục đích dẫn em đến không phải là làm kiểm định, yên tâm, đợi em ra khỏi địa quật rồi nói.”
Trong lòng Phương Bình khẽ run lên, thận trọng nói: “Chúng ta đến đó làm gì?”
“Bên đó chủ yếu nghiên cứu đồ vật, ví dụ như đồ bên trong địa quật, một vài loại động thực vật, mà em chưa bao giờ nhìn thấy, đi học hỏi thêm rất có lợi.
Hiện vật với hình ảnh vẫn là khác xa nhau, em nói xem?”
Phương Bình gật đầu nói: “Ngược lại bên đó có đá năng lượng không?”
“Đương nhiên có, các mức độ tinh khiết đều có, tôi dẫn em đi xem, em quan sát rõ một chút, để không bỏ lỡ lợi ích.”
“Em hiểu rồi!”
Phương Bình hết sức cảm kích, ở thế giới ngoài, hiếm có cơ hội tiếp xúc với sản vật của địa quật.
Những món đồ này được nhân loại rất xem trọng.
Bao gồm Ma Võ, Phương Bình bọn họ trên lớp cũng không có hiện vật, nhà trường chỉ cho họ xem qua hình ảnh.
Dù sao trước đó giáo sư lấy một viên đá năng lượng cho mọi người xem, nhưng kết quả là không cho mọi người sờ vào, chỉ có thể nhìn nên rất không vui. Những động thực vật khác thì càng khỏi cần nói, hầu như không có hiện vật.
...
Một tiếng sau, Phương Bình đã tới sở nghiên cứu Nam Phụng.
Từ Ma Võ đến sở nghiên cứu lái xe cũng hết hơn mười phút.
Còn về vì sao dùng nhiều thời gian như vậy, Phương Bình luôn cảm thấy đây là trách nhiệm của lão Lý, ông lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng không tốt, luôn chỉ sai đường.
Lão Lý có chút khác thường nhìn Phương Bình, vừa đi vừa nói: “Cơ thể em có chỗ thiếu hụt.”
Phương Bình kinh ngạc nói: “Thiếu hụt?”
“Em là bị bệnh, cần phải chữa, hoặc là cần tăng cường tập luyện, trí nhớ của em không tồi nhưng không đủ để đem sự việc đổi sang góc độ khác.
Đương nhiên cũng là bệnh mù đường mà người ta thường nói.
Bản thân em phải chú ý, lẽ nào sau này ra đường còn phải dẫn thêm một người chỉ đường sao?”
Phương Bình bực bội nói: “Thầy, đây không coi là bệnh, mà là đường của Ma Đô quá nhiều, ở Dương Thành, em không bị như vậy.”
“Ha ha, em muốn nói một con đường chạy thẳng sao? Ngoại trừ là kẻ ngốc, bằng không sẽ không bị mù đường.”
Dương Thành bao lớn, một con đường lớn thông bốn hướng, nếu như vậy mà còn đi lạc, vậy đó không phải là mù đường mà là mù mắt.
Phương Bình ngượng ngùng, lúc này hai người đã đến trước cửa sở nghiên cứu.
Còn chưa bước vào cửa, Phương Bình liền cảm nhận được một lực khí huyết mạnh mẽ.
“Dừng lại, đây là khu vực quản chế quân sự!”
Bảo an trước cửa không mặc quân trang, cũng không mang theo vũ khí, nhưng bạo phát khí huyết không yếu, Phương Bình cảm ứng lại, có lẽ là võ giả đỉnh cấp một.
Người giữ cửa đều là võ giả đỉnh cấp một đang xếp thành hai hàng bước tới, có thể thấy nhìn thấy một chút.
Lão Lý cũng không nhiều lời, lấy chứng minh võ đạo của mình qua, lười biếng nói: “Đã xin phép.”
Bảo an ở cửa nhìn chứng minh, lại đưa vào máy quét, mặt lập tức nở nét cười nói: “Thầy Lý, mời ngài vào.”
Lão Lý nhấc chân bước vào, Phương Bình vừa muốn bước vào, đối phương liền nói: “Vị tiên sinh này, xin lấy chứng minh ra một chút.”
Phương Bình nghe thấy vậy, cậu lấy trong ngực chứng minh võ đạo của mình ra, đối phương quét thẻ qua một cái, lập tức hơi sửng sốt nhìn Phương Bình.
Võ giả cấp ba!
Ma Võ quả là nơi tụ tập thiên tài, trẻ như vậy, dựa vào độ tuổi trên chứng minh võ đạo, Phương Bình mới 19 tuổi, quá trẻ rồi.
Lão Lý xin phép cho hai người vào, Phương Bình với thân phận là sinh viên Ma Võ, rất nhanh được cho phép vào trong.
Bước vào cửa sở nghiên cứu, bên trong là một thế giới khác, ở cửa lớn bước vào là một mảnh đất trống không có bất kỳ thứ gì, chỉ có võ giả tuần tra.
Dưới sự quan sát của không ít võ giả, Phương Bình và lão Lý bước qua khu đất trống, lúc này mới thực sự bước vào tòa nhà nghiên cứu.
Mà sau khi bước vào chỉ có duy nhất một con đường dài.
Lúc này, đã có người đứng đợi ở cửa thông báo, nhìn thấy Phương Bình và lão Lý, người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng cười nói: “Lão Lý, lâu rồi không nhìn thấy ông.”
“Bận, không có thời gian.”
Lão Lý trả lời qua loa một câu, Phương Bình xem thường không thôi, nói lời này sẽ có người tin sao?
Lần trước lão Lý còn nói tìm chút việc để làm, kết quả bây giờ ngày ngày nằm bò trên bàn ngủ gà ngủ gật ở phòng hậu cần, làm gì mà bận.
Người mặc áo blouse trắng cũng không để ý, nhìn Phương Bình cười nói: “Đây là học trò của lão Lý sao?”
“Ừm, đi thôi, vào rồi nói.”
Lão Lý cũng không nói nhiều, người mặc áo blouse trắng thấy vậy, tại con đường này nhấn mật mã, quét võng mạc, lại quét chứng minh, rồi mới dẫn hai người vào.
Nhìn thao tác phức tạp, Phương Bình có hơi kinh ngạc, lão Lý thì thuận miệng giải thích: “Đây là sở nghiên cứu do chính phủ và Võ Đại cùng đầu tư, cũng là của Hoa quốc, thậm chí là một trong những sở nghiên cứu cao cấp nhất thế giới.
Đương nhiên, đây không phải toàn bộ, thôi bỏ đi, nói với em cũng như không.
Con đường dài 200 mét, bốn phía đều là hợp kim, dưới đất cũng như vậy, muốn vào sở nghiên cứu, chỉ có thể vào bằng cánh cửa vừa rồi, chỉ có một cửa duy nhất, cửa thoát hiểm cũng không có.
Con đường này, nếu không có chứng minh mà xông vào... kể cả Tông sư, hầu như đều phải chết.”
Phương Bình líu lưỡi nói: “Nghiêm ngặt đến vậy sao?”
“Đương nhiên.”
Lão Lý nói xong, người mặc áo blouse trắng bên cạnh cũng cười nói: “Đồ vật của sở nghiên cứu, đều cực kỳ quan trọng, vì vậy mức độ bảo mật rất cao.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận