Toàn Cầu Cao Võ

Chương 896: Địa Quật Rối Loạn (2)

Ánh mắt của Hoàng Cảnh đột nhiên khẽ động, nhìn vào cái xác con yêu thú trên mặt đất, Phương Bình vội vàng nói: "Hiệu trường, đừng động vào, Giảo hình như có mục đích, nếu chúng ta động vào, nó nhất định biết là do chúng ta làm, nói không chừng còn muốn đánh giết đến thành Hy Vọng."
"Mục đích..."
Phương Bình thấy Giảo đã đi xa, vội vàng nói: "Trước tiên rời khỏi đây trước, hình như Giảo đang tạo hiện trường giả, chút nữa có thể sẽ dẫn yêu thú tới, đi trước đã rồi nói sau, hiệu trưởng, ngài có nhìn thấy Tần Phượng Thanh không?"
"Không, còn ngươi?"
"Cũng không."
Hoàng Cảnh đau đầu, đi cùng hai thằng nhóc này vào địa quật, thật sự khiến người ta đau đầu. Cho tới bây giờ, hắn cũng không biết rốt cuộc nên làm thế nào nữa.
"Mỏ năng lượng đâu?"
"Ta giấu đi rồi, trở về sẽ đi tìm, hiệu trưởng, chúng ta đi trước đi."
"Được!''
Hoàng Cảnh nói xong, đột nhiên gào to: "Tần Phương Thanh! Đi thôi!"
Liên tục gào lên mấy câu, ngay lúc này, một bóng người xuất hiện ở một đỉnh núi phía xa, vẻ mặt Tần Phượng Thanh mừng như điên, cõng theo một cái bao lớn, gào to trả lời: "Đi thôi!"
Nói xong, cũng không quay đầu lại, mà chạy luôn ra phía bên ngoài núi!
Hoàng Cảnh thở phào nhẹ nhõm, túm lấy Phương Bình đuổi theo hắn. Rất nhanh liền đuổi kịp Tần Phượng Thanh.
Nhìn vào cái bao to sau lưng hắn, Hoàng Cảnh đột nhiên cau mày nói: "Tinh thạch?"
Cái bao to của Tần Phượng Thanh có vấn đề!
Tần Phượng Thành vừa nắm lấy áo của Hoàng Cảnh, vừa nhếch mép cười ha ha nói: "Không có gì, không có gì, lần trước lấy ít đá năng lượng bị yêu thú truy sát, nên ta bảo người ta độn cái bao thêm một lớp tinh thạch."
Hoàng Cảnh càng thêm đau đầu, thằng nhóc này thật giỏi!
Cái túi to đầy ắp, cho dù có ngăn cách bằng tinh thạch, hắn cũng có thể cảm nhận được một luồng sóng năng lượng yếu ớt.
Vừa muốn hỏi tiếp, sắc mặt Hoàng Cảnh đột nhiên đại biến, hắn liền quay đầu về phía sau!
"Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Hoàng Cảnh lẩm bẩm một tiếng, cách đó mấy trăm dặm, mấy luồng uy áp thông thiên phóng lên cao!
Võ giả cấp bảy cấp tám tuyệt đối không làm được điều này.
Đó là khí tức của cấp chín!
"Một... Ba... Năm luồng khí tức!"
Mặt Hoàng Cảnh trắng bệch, hoảng sợ nói: "Năm luồng khí tức cấp chín, chạy mau, xảy ra chuyện rồi!"
Mà khi hắn kêu lên, hai luồng uy áp lập tức di chuyển đến bên này.
Sắc mặt Hoàng Cảnh hoàn toàn thay đổi, kéo theo hai thằng nhóc Bình, Thanh chạy ngay và luôn, kết quả phía trước, phía thành Yêu Quỳ cũng dâng lên hai luồng uy áp của cấp chín!
Vẫn còn chưa đủ, ở phía đông, một thành chưa từng giao chiến với nhân loại, cũng dâng lên hai luồng uy áp cấp chín.
Từng nơi phát động uy áp...
Hoàng Cảnh chưa chạy được bao xa, cả địa quật hình như đều loạn rồi!
Hoàng Cảnh hung hăng trừng mắt nhìn Phương Bình, Phương Bình oan ức muốn khóc, chuyện này không liên quan đến ta!
"Hiệu trưởng, là do Giảo làm đấy!"
"Ta biết!"
Sắc mặt của Hoàng Cảnh vô cùng khó coi, vừa chạy về phía thành Hy Vọng, vừa vô cùng tức giận nói: "Hai thằng nhóc gây họa các ngươi... Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Lúc này, khắp nơi đều dâng lên uy áp mạnh mẽ!
Khí tức của cấp chín dâng lên từng luồng mạnh mẽ, xuyên qua toàn bộ Ma Đô địa quật!
Rút dây động rừng!
Ngay khi năm vị Vương giả ở Bách Thú Lâm tức giận ra uy, các nơi khác đều có phản ứng. Với tình huống này, nếu có chút sơ suất, khả năng sẽ nổ ra đại chiến.
Quan trọng là… Thành Hy Vọng e là muốn loạn rồi!
Đột nhiên, mấy chục luồng uy áp của cấp chín vô duyên vô cớ dâng lên, nhìn thấy điều này, sao có thể không loạn?
Lúc này, Hoàng Cảnh hận không thể lập tức bay trở về, nếu như chuyện này không thể nói rõ, Hoa Quốc có thể sẽ hỗn loạn mất!
Hắn lại hung hăng trừng mắt nhìn hai thằng nhóc Phương Bình và Tần Phượng Thanh, hai thằng nhóc khốn nạn, lần sau ta mà còn cùng các ngươi vào địa quật, thì ta sẽ tự đập đầu tự vẫn!
Đang yên đang lành, đào một cái mỏ nhỏ... Kết quả gây ra cái quỷ này!
Phương Bình oan ức không thôi, bất lực nói: "Không phải ta mà, hiệu trưởng, ngài đừng nhìn ta như vậy có được không! Đều là do Tần Phượng Thanh đưa tin lung lung, ai biết sẽ như vậy… Còn có, ta vẫn chưa đi thành Yêu Quỳ mà!"
"Ngươi còn muốn đi thành Yêu Quỳ?"
Hoàng Cảnh hoảng sợ!
Nếu như ngươi còn đi, vậy thì loạn chắc rồi!
"Hiệu trưởng, chuyện này không liên quan đến chúng ta mà, chúng ta sợ cái gì?"
Phương Bình buồn bực không thôi, không biết con Giảo kia đang làm cái gì, khuấy động địa quật đại chiến, chuyện này không liên quan đến bọn họ đúng không?
"Đúng rồi..."
Đột nhiên sắc mặt Phương Bình thay đổi liền nói: "Giảo bảo ta đến Giảo Vương Lâm đợi nó..."
"Khụ, khụ, khụ!"
Lúc này, Tần Phượng Thanh mơ hồ, lẩm bẩm nói: "Ngươi đã làm gì? Thế nào lại gặp phải Giảo?"
Chúng ta đang ở Vị Cẩu Lĩnh mà!
Đến bây giờ hắn vẫn mơ hồ. Rốt cuộc là sao?
Phương Bình không lên tiếng, sắc mặt Hoàng Cảnh thay đổi gấp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không trở lại được! Cấp chín thành Yêu Quỳ bộc phát khí thế, chúng ta không qua được!"
"Vậy..."
Hoàng Cảnh nhìn xung quanh, đau đầu muốn vỡ, phía sau, hai luồng uy áp cấp chín của Bách Thú Lâm đang di chuyển về phía bên này.
Phía trước, thành Yêu Quỳ cũng đang bộc phát uy áp, hàm ý cảnh cáo.
Phía bên phải, cũng là phía Nam, bên đó ngược lại không có động tĩnh quá lớn.
"Đi phía Nam!"
Hoàng Cảnh bất lực, chỉ có thể đi dọc theo vùng biển phía Nam, xem xem có thể trở về thành Hy Vọng hay không, lần này thật sự bị hai thằng nhóc này hại thảm rồi.
Trở về… bị người khác hỏi, hắn biết nói thế nào đây?
Kết quả, Tần Phượng Thanh không sợ thiên hạ đại loạn, giật dây nói: "Phương Bình, ngươi quen Giảo, ngươi bảo nó dẫn yêu thú đi đánh thành Yêu Quỳ đi, sau đó ngươi nhân cơ hội trà trộn vào đi cướp hạt hoa hướng dương!"
"Cút!"
"Thật đó, đây là cơ hội hiếm có!"
Phương Bình đột nhiên quay đầu về phía Hoàng Cảnh nói: "Hiệu trưởng, thanh thần bình này rốt cuộc là sao?"
"Cái gì?"
"Có khí tức đặc biệt gì không?"
"Ý ngươi là..."
Hoàng Cảnh trầm mặc giây lát, không chắc chắn nói: "Có lẽ… Có lẽ có một chút khí tức của Yêu Mộc thành Thiên Môn."
"Khí tức của Yêu Mộc!"
Phương Bình đột nhiên nhớ tới điều gì đó, Giảo muốn Yêu Mộc gánh tội cho nó?
Đột nhiên, Phương Bình cắn răng một cái, nhanh chóng nói: "Hiệu trưởng, đi, đi Giảo Vương Lâm, dùng thần binh hủy diệt Giảo Vương Lâm!"
"Cái gì?"
Hoàng Cảnh cực kỳ sợ hãi, em không điên chứ?
"Nhanh, hiệu trưởng, nhanh lên!"
"Ngươi chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
Phương Bình nói xong, lại nhanh chóng nói: "Chúng ta phối hợp với Giảo... nó… sẽ không báo thù chứ? Kệ nó, làm trước rồi tính!"
Hoàng Cảnh hoàn toàn mông lung, thật sự muốn làm như vậy à?
Đây chính là tiêu diệt sào huyệt của Giảo rồi!
"Hiệu trưởng! Nhanh lên! Cấp chín của Bách Thú Lâm, có lẽ sẽ ở Vị Cẩu Lĩnh một lúc, chúng ta vẫn có thời gian! Nếu chúng nó nhanh hơn chúng ta một bước thì vô dụng đấy!"
"Tiêu diệt Giảo Vương Lâm?"
"Chỉ là chặt cây, làm gì có nghiêm trọng như vậy, đi thôi!"
"Phương Bình, ngươi đừng có làm loạn..."
"Không sao đâu!"
"Phương Bình..."
Hoàng Cảnh vẻ mặt bi thương, ta thật sự sắp bị ngươi hại chết rồi! Chuyện này, ngươi bảo một người thành thật như ta làm như nào đây?
"Hiệu trưởng, Giảo muốn Yêu Mộc gánh tội cho nó đấy, chúng ta giúp một chút, dù sao, Giảo chỉ là yêu thú, trí khôn cũng có hạn, sao có thể nghĩ nhiều như vậy. Yêu Mộc không đi phá nhà nó ngay trước cửa thành, lại ngàn dặm xa xôi tập kích nó, ai mà tin?
Chúng ta diệt Giảo Vương Lâm, vậy thì sẽ càng giống thật rồi!"
Hoàng Cảnh đau đầu muốn xỉu, thật sự không được, hắn có chút chịu không nổi.
"Hiệu trưởng, lẽ nào thầy không muốn báo thù cho lão hiệu trưởng?"
Phương Bình cắn răng nói: "Đã làm là phải làm lớn, nhìn trước ngó sau, làm sao có thể tiêu diệt được thành Thiên Môn chứ? Lần này cho dù không thể khơi mào cuộc chiến, nhưng ít nhất cũng phải khiến địa quật nội chiến hai bên kiêng dè lẫn nhau!"
Hoàng Cảnh nghe vậy, cắn răng một cái, gật đầu nói: "Được! Vậy thì đi Giảo Vương Lâm! Phương Bình, lần này nếu như ảnh hưởng đến thành Hy Vọng... Chưa cần đến người khác, ta tự mình xử lý ngươi!"
Đến lúc này, hắn chỉ có thể tin tưởng vào phán đoán của Phương Bình.
Ít ra thằng nhóc này… Rơi vào tay Giảo mấy lần mà vẫn sống!
Hủy diệt Giảo Vương Lâm, nếu như Giảo muốn báo thù… Có lẽ sẽ tìm Phương Bình chứ?
Cơ hội ở ngay trước mắt, không cược một lần, hắn cũng không can tâm.
Cường giả của thành Hy Vọng không dám khai mào chiến tranh, nhưng yêu thú địa quật khai chiến với thành trì, vậy thì không liên quan đến thành Hy Vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận