Toàn Cầu Cao Võ

Chương 585: Đau không muốn sống

"Tôi cắn thuốc lên cấp hả?" Trịnh Minh Hoành ở phía đối diện cũng giận tím người, nộ hỏa đùng đùng quát lên: "Ông ngon thì cắn thuốc lên cấp tám cho tôi xem! Ngày đó tôi ở Kinh Đô địa quật giết địch vô số, hôm nay tôi lại thành lãnh đạo tà giáo, là rác rưởi trong miệng Điền Mục ông sao?"
"Năm đó là năm đó, sau khi lên cấp bảy, ông đã xuống địa quật được mấy lần?"
Điền Mục xem thường, hừ nói: "Năm đó, tôi kính ông là một nam tử hán, nhưng bây giờ ông là cái thá gì, không phục chứ gì, ngon thì lên!"
"Đủ rồi!"
Trương Đào khẽ quát một tiếng, cường giả cấp chín giận dữ, mọi người lập tức tắt đài, bao gồm cả Điền Mục, ông cũng không dám mở miệng chửi bậy nữa.
Nói năng thô lỗ không đồng nghĩa với ngốc, ngốc cũng không thể lên cấp tám.
Cố ý đẩy ra vài chuyện có lợi cho hành động tiếp theo.
Mặc dù Trương Đào là cường giả siêu cấp hạng nhì trên Tông Sư bảng, nhưng lúc này cũng phải đau đầu với những người này.
Ma Võ... Không đơn thuần là chuyện riêng của Ma Võ!
Việc này nếu như xin phép theo trình tự, thôi đừng đùa! Đây cũng là lý do vì sao Tông sư Ma Võ không theo lệ thường, vừa đến là kéo theo mười đại Tông sư.
Tuy nhiên chuyện này không dễ đáp ứng.
Hôm nay đáp ứng Ma Võ, ngày mai Kinh Võ cũng bắt chước làm theo, ngày sau những trường võ đại khác cũng giống như vậy, công ty dược phẩm và công ty binh khí coi như phế đi một nửa rồi. Sau này, những võ giả không xuống địa quật, không vào võ đại phải làm sao bây giờ?
Trầm ngâm chốc lát, Trương Đào mở miệng nói: "Những điều khác không nói tới, chuyện mở rộng sản xuất tự cung tự cấp của Ma Võ tùy các ông. Tuy nhiên, hằng năm nhất định phải nộp lên lượng nguyên liệu có giá trị tương đương 10 tỷ cho công ty dược phẩm và công ty binh khí. Hiệu trưởng Ngô, đây là giới hạn cao nhất mà tôi có thể làm.
Nếu không, quốc khố không đủ, những võ giả đời mới kia căn bản không thể trở thành võ giả, điều này mọi người hẳn phải biết."
Ngô Khuê Sơn trầm ngâm chốc lát nói: "Có thể, nhưng nộp lên trên cũng phải thu mua theo giá gốc."
Trương Đào liếc mắt nhìn mấy người phía sau, ngưng lại chốc lát, khẽ gật đầu nói: "Tôi thay mặt bọn họ, đồng ý!"
Lời này vừa dứt, Trịnh Minh Hoành hơi cau mày nói: "10 tỷ quá ít..."
Trước đây, ít nhất Ma Võ cũng cung cấp cho các công ty lớn như bọn họ 20 tỷ tài nguyên trở lên, tuy rằng cũng phải trả tiền, nhưng nguyên liệu là nguyên liệu, chế tạo ra thành phẩm thì không giống nhau rồi.
Bây giờ, lập tức ít đi một nửa, mấy công ty dược phẩm và công ty binh khí nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.
Trương Đào liếc mắt một cái, lúc này mà còn đòi hỏi, muốn chọc giận những cường giả Tông sư của Ma Võ sao?
Ngô Khuê Sơn căn bản không để ý tới ông ta, được Trương Đào nhận lời, ông ho nhẹ một tiếng, nhân tiện nói: "Bộ trưởng, các vị, chúng tôi còn có việc, xin chào tạm biệt trước!"
Bỏ lại lời này, mười đại Tông sư bỏ đi còn nhanh hơn chạy, biến mất vô ảnh vô tung trong chớp mắt!
Bỏ lại một đám người ngơ ngác, một số cường giả võ đại liên tục liếc mắt nhìn nhau, rục rà rục rịch.
Ma Võ khơi mào phong trào, mọi người cũng có thể thử xem sao.
Trương Đào đã sớm cảm nhận được bầu không khí này, ông lạnh nhạt nói: "Trả giá bao nhiêu thì được báo lại bấy nhiêu. Tổn thất của các trường, bao gồm cả số lượng giết địch, thu hoạch được bao nhiêu, tôi đều nắm rõ. Ma Võ quả thật có chiến tổn rất cao, cho nên tôi mới đồng ý yêu cầu của Ma Võ.
Các trường võ đại khác tự nghĩ lại xem, bao gồm cả Kinh Võ nữa, mấy năm qua, giết địch và thu hoạch so với Ma Võ như thế nào?
Đây là lần đầu tiên, cũng sẽ không có lần sau. Tất cả lấy thành tích ra nói chuyện!
Có thành tích và chiến tích lóa mắt, đương nhiên không thể thiếu phần của mấy người!"
Lời nói kèm theo hiệu ứng tung khí thế mạnh mẽ của cường giả cấp chín hạng nhì trên Tông sư bảng khiến một số cường giả Tông sư tịt ngòi.
Không nói đến chuyện có thể tập hợp được đội hình mạnh mẽ như Ma Võ để tăng khí thế hay không, cho dù có thể, mình là người đi đầu còn được, mình ăn theo chính là cố ý không nể mặt người ta rồi. Các cường giả Tông sư cấp chín này dễ nói chuyện như vậy ư?
Trường Kinh Võ chắc chắn mạnh hơn Ma Võ… tình hình dạo này cũng hơi phức tạp một chút. Hơn nữa gần đây cũng bị Ma Võ chèn ép danh tiếng, chưa chắc sẽ bốc đồng.
Kinh Võ cắm rễ Kinh Đô, một số tình huống của lãnh đạo cao tầng khá phức tạp, có không ít sinh viên tốt nghiệp đều nhậm chức ở trung ương chính phủ.
Nhất thời, ngọn lửa đấu tranh còn chưa le lói đã tắt ngúm.
Nhưng chuyện này cũng đã cắm rễ trong lòng mọi người, chờ thời cơ thích hợp lại lôi ra nói chuyện, không hẳn không được.

Ngày 16 tháng 9, hai vị hiệu trưởng, hiệu phó về trường.
Ngày đó, Ma Võ tuyên bố chính sách mới.
Chính sách viết rất nhiều, tổng kết lại bằng một câu: độ khó thu được điểm thưởng đã hạ xuống rồi!
Bất kể là học viên mới hay cũ, trước đây làm một nhiệm vụ, có thể nhận 5 điểm, bây giờ có thể nhận 10 điểm, nhưng giá cả mua đổi tài nguyên tu luyện vẫn tương đương.
Chuyện này đồng nghĩa là hoàn thành nhiệm vụ giống nhau, mọi người có thể thu được nhiều tài nguyên hơn.
Nhất thời, học viên toàn trường hoan hô vang trời, bầu không khí nhiệt liệt vô cùng!
Mà hội Bình Viên cũng lại lần nữa phát huy tác dụng, tất cả những thứ này đều do các thầy hiệu trưởng hiệu phó và hội trưởng hội võ đạo - Phương Bình tranh thủ cho mọi người!
Lần này, Phương Bình không dám đơn độc ôm hết công lao, lần này đắc tội nhiều người như vậy, mình cần phải khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Đẩy công lao cho hiệu trưởng, mình chỉ là nhân vật làm nền, hưởng ké một chút uy vọng, có vẻ không quá bắt mắt, trước đó còn đến mấy vị Tông sư cơ.
Bên trong hội võ đạo.
Phương Bình hơi tiếc nuối nhìn về phía Trần Vân Hi nói: "Thực ra đều là công lao của mình tôi, tôi trở thành hội trưởng hội võ đạo, là phúc của Ma Võ, đáng tiếc, con người tôi lại rất biết điều, cũng không dám ôm hết công lao..."
Phương Bình liên tục thở dài, nếu mình là Tông sư, vậy lần này mình nhất định phải trắng trợn khoe công.
Bây giờ thì thôi, cho mấy người lão Ngô nhận lấy hào quang lần này đi, dù sao mấy ông già chạy tới chạy lui một chuyến mấy ngàn dặm, cũng không dễ dàng gì, cũng lớn tuổi hết rồi.
Nhưng... Phương Bình cũng không phải không nhận được chút lợi ích nào.
Ít nhất, sau này làm nhiệm vụ, điểm thưởng nhiều gấp đôi.
"Không đúng... Mình thiệt thòi lớn rồi!"
Phương Bình bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức ôm tim thở dốc nói: "Không xong rồi, trước đây mình từng thu được hơn 10 ngàn điểm thưởng, nói vậy không phải… không phải là mình đã thiệt thòi hơn 10 ngàn điểm thưởng rồi?
Dù là 10 ngàn điểm cũng là 300 triệu rồi… Mẹ nó, cục nợ này tính lên đầu ai bây giờ?"
Phương Bình đau lòng kinh khủng, thật là lỗ một hố rồi, mấy trăm triệu lận đó. Xưa giờ chưa từng thiệt thòi lớn như vậy, Trước đó cũng chỉ bị Vương Kim Dương ăn chặn 50 triệu mà thôi, lần này những mấy trăm triệu, tính lên đầu ai đây, đòi ai đây?
Trương Ngữ?
Lão Lý?
Hay là ai?
Nhìn Phương Bình đau đến không muốn sống, Trần Vân Hi dại mặt ra.
Rõ ràng là chuyện tốt, vì sao Phương Bình lại giống như đau đớn còn hơn bị xẻo thịt vậy chứ?
Hai chữ thống khổ cũng không thể hình dung được tâm tình của Phương Bình lúc này, bị Tông sư truy sát, Phương Bình hẳn cũng không đau đớn đến mức như vậy chứ?
Đau đớn thống khổ trong chốc lát, Phương Bình miễn cưỡng thu lại tâm tình, quên đi, trước hết cứ để món nợ này ở đó, có cơ hội chôm của hội võ đạo bù lại.
Món nợ này, đúng là không tiện ghi nợ cho ai cả, lần này có lợi cho bọn họ rồi.
Nhìn đồng hồ, Phương Bình khôi phục trạng thái bình thường, hỏi dò: "Tần Phượng Thanh chết ở đâu rồi?"
"Ở bên phòng tài vụ... Bảo là muốn chia hoa hồng."
"Chia chia cái quần què!"
Phương Bình mắng một câu: "Anh ấy ra ngoài đi không biết bao nhiêu ngày, chỉ quyên được 500 triệu, một cú điện thoại của tôi đã gom được hơn 2 tỷ, tôi còn không dám mở miệng đòi tiền hoa hồng, anh ấy đúng lại không biết ngại, xin chia hoa hồng?
Gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy nhanh chóng qua đây, nếu còn nhao nhao chia hoa hồng thì khỏi làm hội phó nữa!"
Hiện tại, địa vị của Phương Bình đang từ từ vững chắc.
Tần Phượng Thanh và Tạ Lỗi bây giờ cũng không dám trêu chọc cậu rồi.
Phương Bình nói muốn làm gì là có thể làm được.
Bao gồm chuyện mở rộng sản xuất tự cung tự cấp, quyên tiền trợ giúp trường học, chỉ vài câu nói là hoàn thành. Phương Bình làm hội trưởng, toàn trường đều có thu hoạch.
Người ngoài không biết nhưng bọn họ rõ ràng.
Ngay cả các đạo sư trong trường cũng biết điều này.
Lúc này, ai muốn khiêu chiến vị trí hội trưởng của Phương Bình, dù có mạnh hơn cậu cũng chưa chắc được mọi người đồng ý.
Nhậm chức chưa đến một tháng, Phương Bình đã thu mua hơn nửa trường Ma Võ rồi.
Trần Vân Hi cũng không nói nhiều, bắt đầu gọi điện thoại cho Tần Phượng Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận