Toàn Cầu Cao Võ

Chương 446: Cố gắng sống sót

Sau hai ngày 17 và 18, kỳ thi lên cấp ba cuối cùng cũng kết thúc.
Hai ngày nay, Phương Bình đưa Phương Viên đi thi cũng chỉ đưa đến ngoài cổng trường, rất nhanh rời đi.
Ban đêm, Phương Bình đều sẽ chuyên tâm tu luyện chiến pháp, phòng tập thể hình luôn có máu dính đầy đất, lúc Lý Ngọc Anh quét dọn vệ sinh, kém chút nữa bị dọa hết hồn.
Đến khi biết Phương Bình tu luyện, Lý Ngọc Anh vô cùng nghi ngờ.
Tu luyện cần phun nhiều máu như vậy sao?
Võ giả đều tu luyện như thế?
Phương Bình cũng rất bất đắc dĩ, Huyết Tiễn Thuật chính là luyện như vậy, cậu cũng không có cách nào.
Lữ Phượng Nhu thực ra không nói cho cậu, nói đúng hơn là quên nói cho cậu, thực ra tu luyện hằng ngày, trữ chút nước bọt để tu luyện cũng được rồi, không cần mỗi ngày đều phun máu, bẩn chết.
Đương nhiên, việc này Phương Bình không biết, nếu biết chắc sẽ chửi um lên mất.
...
Chiều ngày 18, kỳ thi kết thúc.
Lúc Phương Viên xoè tay đòi quà, Phương Bình đưa một túi lớn cho cô bé.
Phương Viên trong lòng vui sướng vô cùng, nhưng trong nháy mắt mở túi ra, cô bé có chút hoài nghi nhân sinh, đây chính là phần quà lớn sao?
Ủ rũ, bất mãn, bi phẫn...
Các tâm trạng lần lượt lên sân khấu, chuyển giao cho nhau vô cùng nhuần nhuyễn.
Phương Bình nhìn theo, rất muốn cười, nhưng cuối cùng lại thất vọng mất mát, xoa đầu cô bé, nói: "Trong này là tư liệu về chiến pháp, có video tu luyện chiến pháp cơ bản, anh cũng có viết ra một số chi tiết tu luyện tâm đắc, em có thể đọc. Đừng làm một võ giả chỉ có khí huyết.
Trạc Cước là chiến pháp cao hơn một bậc, sau khi thành võ giả, có thể thử tu luyện.
Mà 2 quyển chiến pháp khác, học được phương thức tu luyện rồi thì nhớ đốt đi, đừng tu luyện lung tung.
Chờ đến một ngày, khi nào em đủ điều kiện tu luyện thì có thể thử.
Ngoài ra, lúc ghi danh thi võ đại, có thể ghi danh Nam Võ, cũng có thể ghi danh Ma Võ.
Thi đậu Nam Võ, nếu như anh Vương Kim Dương vẫn còn, có thể tìm anh ấy nhờ hỗ trợ, sắp xếp cho em một vị đạo sư lợi hại một chút, hoặc cứ thẳng thắn yêu cầu anh ấy làm đạo sư cho em.
Nếu đi Ma Võ, đạo sư của anh tên là Lữ Phượng Nhu, ngoài ra, anh còn có một người bạn lớn tuổi, là thầy Lý ở phòng hậu cần…"
Phương Bình nói xong, chợt nhớ, Lý lão đầu tên gì ấy nhỉ?
Không nghĩ tới cái này, Phương Bình cười nói: "Nếu đi Ma Võ, có thể tìm bọn họ, nói em là em gái anh… Thôi quên đi, gặp phải nguy hiểm thì hẵng tìm bọn họ hỗ trợ, nếu không có chuyện gì thì không cần làm phiền người ta.
Thực ra anh càng hy vọng em có thể bình an sống vui vẻ cả đời, nhưng mà thế giới này… lại tàn khốc như vậy đấy!"
"Anh!"
Phương Viên bất an nói: "Anh nói với em những điều này làm gì?"
Phương Bình khẽ cười nói: "15 tuổi, nên lớn rồi, em gái của anh cũng không ngốc, là một cô bé rất khôn khéo.
Anh là võ giả, võ giả, hiểu chưa?
Nếu em biết anh từng giết người, vậy sẽ phải cân nhắc đến một ngày nào đó, anh có thể..."
"Phương Bình!"
Đôi mắt Phương Viên ửng đỏ, tức giận nói: "Anh còn nói nữa, em sẽ mặc kệ anh đó!"
"Ngốc à, đừng giở tính trẻ con như thế." Phương Bình khẽ cười nói: "Anh của em không phải người đoản mệnh, anh tự coi bói cho mình, ít nhất có thể sống đến 99 tuổi.
Nhưng mà anh mù đường, anh sợ anh đi lạc, anh sợ anh không tìm được đường về nhà.
Điện thoại di động không gọi được, không tìm được nhà, ai biết lúc nào có thể trở về nhà.
Em là ông trời nhỏ, phải chăm sóc ba mẹ cho tốt, chờ anh trở về.
Nhất định phải tu luyện chiến pháp, hơn nữa, anh cho em vài số điện thoại… Đương nhiên, không hẳn gọi được, người mà, sống rất hiện thực."
Phương Bình cũng không biết lưu lại những dãy số kia có dùng được hay không.
Một khi thật sự chết ở địa quật, tất cả giá trị đều thành số không, võ giả, cũng là người sống rất hiện thực.
"Được rồi, nói nhiêu đây thôi, anh còn phải về trường, có việc bận."
"Anh!"
Phương Viên hô một tiếng, kéo góc áo Phương Bình, đỏ mắt nói: "Em không làm loạn nữa, cũng không cần quà gì hết, anh đừng đi có được không?"
"Nha đầu, video có sẵn, chú tâm tu luyện, lần sau anh trở về, nhớ mập lên một chút, càng ngày càng không có cảm giác rồi."
"Anh..."
Phương Bình cười cười, xoa đầu cô bé, cầm hộp gỗ, cất bước ra cửa, vừa đi vừa xua tay nói: "Không cần tiễn anh."
"Anh!"
...
Phương Bình lái xe rời đi, phía sau, Phương Viên tan nát tâm can hô lớn: "Anh, về sớm một chút!"
Trong xe, Phương Bình than nhẹ một tiếng.
Anh cũng muốn về sớm một chút, nhưng là... lỡ như thì sao đây?
...
Ma Võ.
Tối ngày 19.
Đường Phong nhìn mọi người trước mặt, chậm rãi nói: "Đều đã tạm biệt người nhà hết chưa?"
"Lưu lại cho mình một bức thư di chúc, vào địa quật, có lẽ sẽ rất an toàn, cũng có thể… toàn quân bị diệt."
Giọng Đường Phong vẫn rất bình tĩnh: "Đây là chuyện rất bình thường, các em cần phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Ngay cả Tông sư cũng không dám nói mình bước vào địa quật sẽ 100% an toàn, 100% có thể trở về."
"Nhưng mà các em yên tâm, nếu thật sự hy sinh ở địa quật, nhà trường… sẽ chăm sóc tốt cho người nhà các em."
"Phàm là nhân loại chúng ta bước xuống địa quật, mặc kệ là bị ép cũng tốt, là bất đắc dĩ cũng được, đều là anh hùng, đều là sống lưng của nhân loại!"
"Đêm nay, thoải mái một chút, ăn chút đồ ngon, uống hớp rượu ngon, ngày mai lên tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng, cùng đi địa quật!"
"..."
Mọi người trầm mặc, bầu không khí có hơi nghiêm nghị.
Đường Phong cũng không nói thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Ông vừa đi, Phó Xương Đỉnh lẫm liệt nói: “Nói nghe ghê gớm lắm ấy, võ giả mà, sớm muộn cũng phải có một ngày như thế!
Võ giả chúng ta, xem nhẹ sinh tử, không phục là làm!
Địa quật không phải đầm rồng hang hổ, bao nhiêu võ giả đã ở địa quật trở thành võ giả trung cấp, trở thành Tông sư..."
"Cần cậu an ủi bọn này chắc!"
Triệu Lỗi nhẹ rên một tiếng, lạnh nhạt nói: "Trở thành võ giả, đã sớm không quan tâm sống chết rồi…"
"Ngớ ngẩn!"
Phương Bình mắng một câu, tức giận nói: "Sống sót không tốt sao? Một đám võ giả cấp hai vào địa quật, giả vờ dũng cảm cái gì, đi vào thành thật một chút! Lần này, chúng ta chủ yếu quen thuộc hoàn cảnh, những chuyện khác dẹp qua một bên cho tôi.
Tôi cảnh cáo các cậu, gặp phải nguy hiểm, thân ai nấy lo.
Đừng xuất hiện tình tiết não tàn như trên tivi, gặp phải đối thủ không thể địch, từng người từng người não tàn lao lên như nạp mạng. Ai sống được thì sống.
Cũng đừng nghĩ tôi bị ngu mà nói với tôi mấy câu như “Tôi không đi, tôi sẽ ở lại”. Tôi không muốn mấy chuyện não tàn đó xảy ra với chúng ta.
Chúng ta đi giết địch, đi kiếm tiền, các cậu đừng nói với tôi những chuyện khác.
Được rồi, giải tán đi, ai về nhà nấy đi!"
Phương Bình bày ra tư thái đội trưởng, xua xua mọi người.
Mọi người cũng không nói gì, Phương Bình là người có thực lực mạnh nhất, vào địa quật, vậy thì thật sự phải xem xét thực lực rồi.
Những người khác vừa đi, Phó Xương Đỉnh cười híp mắt nói: “Phương Bình, vào địa quật, tôi có một cái bản đồ kho báu, đến lúc đó, hai đứa mình làm một vố lớn đi…”
Phương Bình khịt mũi coi thường, tức giận nói: “Dẹp đi cha nội, địa quật là bảo địa, quan trọng phải xem cậu có thực lực hay không!”
Có bản đồ kho báu, cậu nghĩ tôi bị ngu à?
Nếu như thật có bảo bối, võ giả lợi hại như vậy, còn có thể để lại cho cậu sao.
Hơn nữa địa quật rất lớn, khắp nơi đều là bảo bối, bây giờ cho cậu biết vị trí của một quặng đá năng lượng, coi như đó là một bản đồ kho báu đi, xuống địa quật cậu sẽ tìm đến nơi đó sao?
Chết cũng không biết chết như thế nào!
Mặc kệ Phó Xương Đỉnh, Phương Bình lại gần Trần Vân Hi, nhỏ giọng nói: "Vân Hi, ông nội cậu biết cậu xuống địa quật không?"
"Biết."
"Có cho cậu đồ gì bảo mệnh không?"
Trần Vân Hi có chút mơ hồ nói: "Cái gì?"
"Ví dụ như quyển trục Tông sư hay gì đó…"
"Quyển trục?"
Trần Vân Hi không hiểu lắm, lắc đầu nói: "Không có."
"Vậy những cái khác thì sao?"
"Phương Bình, cậu hỏi thật kỳ quái, cái gì khác?"
"Haiz..." Phương Bình bất đắc dĩ, đành phải nói thẳng: "Cậu cầm theo bao nhiêu thuốc xuống địa quật?"
"Rất nhiều."
"Bao nhiêu viên Hồi Mệnh Đan?"
"5 viên."
"Có 5 viên thôi à!" Phương Bình không hài lòng lắm, tức giận nói: "Ông nội cậu thật nhỏ mọn, ít nhất nên cho cậu 50 viên mới phải.
Hai đứa mình thương lượng chút đi… Gặp phải phiền toái và nguy hiểm, cậu đưa thuốc của cậu cho tôi, sao hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận