Toàn Cầu Cao Võ

Chương 889: Gặp Lại Bạn Cũ (2)

Lúc này, phía Đông là Bách Thú Lâm, phía Bắc có yêu thú cấp tám sâu trong Vị Cẩu Lĩnh, phía Tây cũng có khí tức cấp tám truyền đến, chỉ có duy nhất phía Nam mới là con đường sống!
"Hai thằng nhóc kia… Tự cầu phúc đi!"
Thật sự là Hoàng Cảnh cũng không thể quan tâm đến hai người đó, hơn nữa hắn ở ngoài sáng, đám yêu thú cao cấp muốn truy sát, có lẽ cũng là truy sát hắn.
Hy vọng hai thằng nhóc đó có thể tìm được cơ hội rời đi, nếu không thì nguy hiểm rồi!
...
Ngay khi Hoàng Cảnh bộc phát, một đòn giết chết thú Vị Cẩu.
Trong Vị Cẩu Lĩnh.
Tần Phượng Thanh đang trốn trong một khe núi nhỏ, nuốt nước bọt, thật sự không thể trách ta được!
Thông thường đỉnh núi như này chỉ có duy nhất một con yêu thú cao cấp là cùng.
Một núi không thể có hai hổ, giống như Giảo Vương Lâm cũng chỉ có một con cao cấp, bởi vì rất khó chịu được chuyện có một con yêu thú cao cấp thứ hai lảng vảng trong sào huyệt của mình.
Hắn cũng không ngờ rằng Vị Cẩu Lĩnh vẫn còn một con yêu thú cấp tám!
Mắt thấy giữa không trung phía xa, Hoàng Cảnh chạy nhanh như gió, con yêu thú kia ở không trung rơi xuống, Tần Phượng Thanh vẫn còn hơi rục rà rục rịch, nhưng vừa nhìn thấy một luồng ánh sáng đến gần, ngay sau đó ánh sáng đến nơi, nó phát ra tiếng rống thảm thiết, tiếp đó nhanh chóng đuổi theo Hoàng Cảnh, trong lòng Tần Phượng Thanh chút sợ hãi.
"Yêu thú cấp tám đi truy sát lão Hoàng!"
"Lão Hoàng nguy hiểm rồi!"
Tần Phương Thanh bất lực, nơi con yêu thú rơi xuống... Lúc này hắn đã nhìn thấy vô số yêu thú sơ cấp trung cấp tụ tập ở bên đó, không biết là bảo hộ xác hay là đến ăn xác nữa.
"Mình chạy qua cũng quá trễ. Lão Hoàng bên đó, mình cũng không có cách nào... Bản thân chạy nhanh một chút vậy."
"Đúng rồi..."
Con mắt Tần Phượng Thanh đột nhiên sáng lên, cầu phú quý trong nguy hiểm!
Ngay sau đó, tầm mắt Tần Phượng Thanh hướng về phía bên ngoài cách đó mấy chục dặm, đó là chỗ sâu trong Vị Cẩu Lĩnh!
"Trước đó, yêu thú cấp tám đã bay ra từ đó, nơi ở của cấp tám yêu thú có lẽ không có những yêu thú khác, bây giờ nó đang truy bắt lão Hoàng rồi, chẳng phải là..."
Nghĩ đến đây, Tần Phượng Thanh cắn răng một cái, lần này vào địa quật, đến bây giờ hắn vẫn chưa thu hoạch được gì hết.
Hiện tại, lão Hoàng bị truy sát chạy rồi, cũng không biết Phương Bình đang ở đâu.
Có thể đào được mỏ hay không cũng khó nói.
Bản thân hắn muốn đột phá, không có nhiều tài nguyên thì không được.
Hắn không tin sào huyệt của yêu thú cấp tám không có cái gì, nếu thật sự không có, yêu thú cấp bảy e là cũng không thể chiếm lĩnh một cái mỏ khoáng.
"Làm!"
Nghĩ đến điều này, Tần Phượng Thanh không do dự nữa, lúc này, nhân lúc rất nhiều yêu thú đi về phía khu vực thung lũng lớn, Tần Phượng Thanh gần như nằm bò trên mặt đất mà đi, chạy nhanh như gió về nơi sâu trong núi.
Hy vọng sào huyệt của cấp tám có vài thứ tốt.
Ngoài ra… Lão Hoàng phải cố gắng kiên trì lâu một chút, dẫn con thú cấp tám chạy ra xa, bằng không khi nó quay trở về, hắn chết chắc.
...
Tần Phượng Thanh không rời đi, mà ngược lại còn chạy sâu vào trong núi, muốn nhân cơ hội ăn cướp sào huyệt yêu thú cấp tám.
Phương Bình ở dưới đất cũng cảm ứng được sóng năng lượng của Hoàng Cảnh rời đi.
Cùng lúc đó, hắn cũng cảm ứng được khí tức của con yêu thú cấp bảy kia đã biến mất.
Ngay khi con yêu thú cấp tám chạy đi truy sát, bên trong hẻm núi, trong đám cỏ dại, đột nhiên xuất hiện một cái đầu.
Nhìn chằm chằm vào cái xác con yêu thú rớt xuống cách đó mấy trăm mét, ánh mắt Phương Bình lộ lên tia đấu tranh.
"Có nên lấy đi hay không?"
Đây chính là một thanh thần binh!
Thực ra Phương Bình cực kỳ bất ngờ vì Hoàng Cảnh có thể nhanh chóng diệt được con yêu thú cấp bảy này.
Hoàng Cảnh làm thế nào, hắn không nhìn thấy, nhưng thực lực của con yêu thú này xấp xỉ với hắn, thế mà lại bị mất mạng nhanh như vậy. Hoàng Cảnh hiển nhiên cũng có bí mật, tạm thời Phương Bình không thể đoán ra, nhưng cơ bản cũng có phán đoán.
Giết cũng giết rồi, bây giờ lại chạy, chẳng phải lãng phí sao?
Có thể miểu sát một con yêu thú cấp bảy, không cho đối phương cơ hội tự bạo, hạch não và hạch tim vẫn còn đầy đủ, thực sự là rất hiếm thấy, thông thường cường giả cấp tám cấp chín, dù có thực lực tiêu diệt yêu thú, nhưng yêu thú không địch lại cũng sẽ lựa chọn tự bạo.
"Thi thể nguyên vẹn, thật sự quá hiếm thấy!"
"Lão Hoàng vì giết con yêu thú này, e là cũng phải trả giá không ít... Không thể lãng phí được."
Phương Bình nghĩ đến đây, lập tức không do dự, chui xuống đất, hướng về phía con yêu thú rơi xuống.
"Yêu thú to khoảng 5 mét, cao 3 mét, rộng 2 mét, muốn mang đi phải cần thể tích 30 mét khối... Chẳng trách rất hiếm thấy người ta mang yêu thú cao cấp về, cùng lắm cũng chỉ đem một ít hạch não, hạch tim, huyết dịch về."
"Lớn quá!"
Yêu thú lớn như vậy, người thường thật sự không mang đi được, cho dù là cường giả đỉnh cấp, diệt được yêu thú, cũng chỉ lấy một ít thứ có giá trị mang đi.
Nhưng mà Phương Bình lại muốn mang hết đi.
Trên thực tế, cũng không có thời gian để hắn cắt, chính vì không có thời gian.
"Không gian chứa đồ của mình không lớn, ít nhất phải mở rộng 26 mét khối nữa, còn phải dựa vào hình dáng của con yêu thú mới được, trên 130 tỷ điểm tài phú để mang một con yêu thú trở về, có lời không?
"Có lời!"
Những suy nghĩ này, Phương Bình vừa chui qua, vừa nhanh chóng suy nghĩ. Một cái xác yêu thú hoàn chỉnh, có giá trị cực kỳ cao.
Cái khác thì chưa cần nói đến, một cái xác yêu thú cấp bảy hoàn chỉnh gần như tương đương với thần binh hoàn chỉnh. Thịt, da, máu, xương cốt,... bán đi đổi lấy phụ liệu khác cũng đủ rồi.
Một thanh thần binh, cho dù là sơ cấp nhất, giá trị cũng đắt đến dọa người.
Võ giả cấp bảy, không có mấy người có thần binh.
Cấp tám cũng có rất ít người có, cấp chín dùng thần binh chưa chắc là thần binh cấp chín, có lẽ chỉ là thần binh cấp bảy, điều này cũng là bình thường.
Có thể thấy được, thần binh rốt cuộc hiếm có cỡ nào.
Lúc này, điểm tài phú của Phương Bình vẫn còn gần 17 tỷ. Không suy nghĩ nhiều, Phương Bình nhanh chóng điên cuồng mở rộng diện tích không gian chứa đồ.
Điểm tài phú tiêu hao 500 triệu, 500 triệu, chưa được bao lâu, điểm tài phú đã tiêu hao hơn 10 tỷ!
Đây có lẽ là lần Phương Bình tiêu hao điểm tài phú nhanh nhất từ trước đến giờ! Nhưng vì để mang con yêu thú này đi Phương Bình cũng liều mạng.
Ngay khi kết thúc việc mở rộng không gian chứa đồ, đầu của Phương Bình lại xuất hiện, cách xác con yêu thú mấy mét. Lúc này, mấy con yêu thú sơ cấp trung cấp vẫn chưa tới.
Nhưng Phương Bình đã nhìn thấy một vài bóng dáng của yêu thú rồi.
Hắn không để ý đến đám yêu thú này, Phương Bình bò từ trong động chui ra, nhanh chóng đến gần xác thú Vị Cẩu, nháy mắt, cái xác biến mất ngay tại đó.
Phía xa, một vài con yêu thú chạy đến, nhìn thấy cái xác biến mất, không ít yêu thú ngỡ ngàng.
Sao lại biến mất rồi?
Mà Phương Bình không thèm quan tâm điều này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn lướt qua không gian chứa đồ đầy ắp, vô cùng thỏa mãn.
Lần này thu hoạch rất lớn!
Lúc này, điều duy nhất cần phải quan tâm chính là lão Hoàng, liệu ông ấy có thể thoát khỏi sự truy sát của yêu thú cấp tám hay không.
Nghĩ đến điều này lại nghĩ đến lời lão Hoàng nói trước đó, hai con cấp tám!
Phương Bình liếc nhìn về phía Bách Thú Lâm, ở đó có phát hiện ư?
Còn có một yêu thú cấp tám đang đuổi tới?
Không nhìn thấy ánh kim, Phương Bình cũng không quản nữa, mình chạy đi trước vậy.
Phương Bình mau chóng chui vào trong động, trước khi chui xuống Phương Bình dường như cảm ứng được cái gì đó, không khỏi quay đầu lại nhìn một cái.
Khi thấy phía sau, phía xa giữa không trung, một luồng ánh kim thấp thoáng bay lượn...
Sắc mặt Phương Bình lập tức biến đổi, còn khó coi hơn người chết!
Đùa cái gì đây, vì sao hình dáng được bọc trong ánh sáng đó lại quen mắt đến thế?
Ở đây cách Giảo Vương Lâm hơn 600 dặm lận cơ mà!
"Mình nhìn nhầm rồi!"
Phương Bình rùng mình một cái, chắc chắn nhìn nhầm rồi, hắn không dám nhìn nữa, cũng không có thời gian để nhìn, nhanh chóng trốn xuống dưới đất, không quan tâm là đúng hay không, chạy thôi!
Quá không bình thường!
Bách Thú Lâm cách nơi này 200 dặm, yêu thú bên này còn chưa tới, vậy mà con Giảo cách đây 600 dặm đã tới rồi! Đừng đùa thế chứ, nhất định là ánh kim quá mạnh, nên hắn nhìn nhầm rồi.
"Tuyệt đối là nhìn nhầm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận