Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1147

Lời của Phương Bình khiến hai người Lăng Y Y và Hàn Húc bối rối, nhất thời cả hai đều giữ im lặng.
Phương Bình thấy thế lại cười nói: "Đương nhiên, không hẳn phải nhất định đi Ma Võ, nhưng võ đại đều là một thể, Bình thường có thể hợp tác lẫn nhau, Kinh Đô địa quật bên này hơi an nhàn, không nổ ra chiến đấu thì thôi, một khi có chiến đấu thì đều là đại chiến của cao cấp.
Nếu có thời gian, các ngươi có thể đến Ma Võ trao đổi một chút, cùng lập đội đi Ma Đô địa quật cũng được.
Đến lúc này rồi, không cần phải phân chia rõ ràng như vậy, Ma Võ, Kinh Võ thực ra đều là người một nhà."
Hàn Húc hít một hơi, gật đầu nói: "Sẽ đến thử, thực ra ta cũng từng cân nhắc đến Ma Võ lấy kinh nghiệm. Hai năm qua, Ma Võ phát triển rất nhanh. Chuyện của Lý sư huynh ta sẽ nói rõ với các bạn học."
Lý Hàn Tùng cuối cùng cũng xem như có cơ hội mở miệng, khô cằn nói: "Thực ra cũng không sao, ta không quá để ý đến những thứ này..."
"Lý sư huynh đừng nói vậy, là chúng ta quá nông cạn rồi."
Hàn Húc khẽ thở dài: "Trước, ta nghe người ta nói, có Tông sư nói hội trưởng Phương là võ giả lãnh tụ của thanh niên đương đại, thế hệ chúng ta không ai có được tầm nhìn như hội trưởng Phương, cũng không có được tấm lòng như hội trưởng Phương.
Khi nghe được những lời này, ta còn có chút cảm giác khó chịu.
Bây giờ suy nghĩ lại, hội trưởng Phương có thể được các vị Tông sư tán thưởng cũng không phải chỉ vì thực lực, các Tông sư cũng không nông cạn đến mức thực lực ai mạnh sẽ tán thưởng người đó là nhân vật lãnh tụ."
Lý Hàn Tùng tán đồng gật đầu nói: "Phương Bình xứng đáng được ca ngợi là lãnh tụ, nếu không phải như thế, ta cũng sẽ không đi Ma Võ..."
Nghe vậy, Phương Bình ngoài mặt Bình tĩnh, trong lòng trợn trắng mắt.
Người của Kinh Võ bây giờ đều dễ lừa vậy sao?
Xem ra, ta không chỉ cần thống lĩnh Ma Võ, sau này, toàn bộ võ đại đều nằm trong tay ta chứ?
Hai vị hội trưởng hội võ đạo Kinh Võ đều xem ta như lãnh tụ, ta còn có thể nói gì?
Nghe bọn họ trò chuyện, Lăng Y Y không phục, tên khốn này có giỏi giang như bọn họ nói vậy sao?
Được rồi, cô thừa nhận thực lực Phương Bình rất mạnh, nhưng thực lực mạnh sao thành lãnh tụ thời nay của bọn họ rồi?
...
Trong sự phiền muộn của Lăng Y Y, xe đã đến Kinh Võ.
Lý Hàn Tùng đi tìm hiệu trưởng và Tô Triển, Phương Bình và Vương Kim Dương không đi theo.
Hai người cũng không xuống xe, ngồi trong xe chờ chốc lát, một chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh bọn họ.
Xe dừng lại, Tưởng Siêu cười ha hả nói: "Phương Bình, đi nào, ta đưa các ngươi đi hóng gió..."
Phương Bình bó tay, không nói gì, đều là võ giả ngự không, ai còn quan tâm chuyện này?
Không để ý hắn, Phương Bình mở miệng nói: "Tại sao lại là ngươi đến đòn chúng ta?"
"Đón người thôi mà, ta cũng không phải là con nít, võ giả cấp sáu đến đón người, chẳng lẽ ta còn có thể đi lạc đường sao?"
Tưởng Siêu xem thường, nhìn chung quanh một hồi, cười nói: "Đầu trọc không tới hả?"
"Hắn mới cấp năm, không có cách nào tham gia thi đấu, đến làm gì? Có lẽ hắn xuống địa quật rồi..." Phương Bình nói xong, liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười: "Ồ, xem ra mấy ngày nay các ngươi cũng không rảnh rỗi, trên người đúng là có chút mùi máu tanh rồi."
"Chứ sao!"
Tưởng Siêu cười ha hả nói: "Lần này ta tiêu diệt hai tên cấp sáu..."
"Sơ kỳ?"
"..."
Tưởng Siêu không còn gì để nói, vậy mà ngươi cũng có thể đoán đúng, thật giỏi.
"Cấp sáu cao kỳ giết cấp sáu sơ kỳ, quả thật rất giỏi nha!" Phương Bình trêu ghẹo một tiếng, xuống xe nói: "Trận đấu sẽ diễn ra ở đâu?"
"Ở tổng bộ Hiệp Hội Võ Đạo."
"Ngày nào?"
"Ngày kia, ngày 3. Hiện nay những người khác đã đến gần đủ rồi, hiện chỉ còn người của Thiên Đường Chư Thần chưa đến."
Mấy ngày nay Tưởng Siêu vẫn ở Hiệp Hội Võ Đạo, biết khá nhiều chuyện, nói xong lại nói: "Phương Bình, trước đây ta cho rằng thành Trấn Tinh rất mạnh, bây giờ ta mới biết, bọn ta không tính mạnh mẽ gì.
Không đề cập đến nước ngoài, phía chính phủ và Quân bộ cử đến 8 người, đậu xanh, đều là võ giả cao kỳ trở lên!
4 người cấp sáu cao kỳ, 4 người đỉnh cấp sáu, trong đó có một người hình như là tinh huyết hợp nhất."
Ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích nói: "Trước đây cũng mạnh như vậy?"
"Không, trước đây võ giả đỉnh cấp sáu không nhiều, lần này xuất hiện quá nhiều đỉnh cấp sáu."
Tưởng Siêu nói xong, lại nói: "Trịnh Nam Kỳ và Lý Phi cũng đã là đỉnh cấp sáu rồi, hai tên này lần này rất điên cuồng, ở địa quật giết không ít người, Phương Bình, ngươi cũng chớ xem thường bọn họ.
Còn nữa, thành Trấn Tinh có hai người mới đến, cũng là đỉnh cấp sáu rồi."
"Hả?"
Phương Bình nghi ngờ nói: "Lại có hai người đến? Lẽ nào 10 người lần trước không phải toàn bộ?"
"Không." Tưởng Siêu lắc đầu nói: "Lần trước bọn ta chỉ là một nhóm trong số đó thôi, mỗi nhà cử ra một người. Nhưng không phải ta đã từng nói sao? Thành Trấn Tinh có tổng cộng 13 nhà, lần trước đến 10 người của 10 nhà, có 3 nhà không đến.
Lần này, hai nhà khác cũng không đến, chính là người nhà của hai vị Trấn thủ sứ không đến, bọn họ được tính là người của Quân bộ. Trong số mấy người của Quân bộ có hai người bọn họ, ta cũng quen.
Lần này, hai người đến đều là người nhà họ Dương.
Phương Bình, ngươi nên cẩn thận một chút..."
"Ta cẩn thận một chút?"
Phương Bình buồn cười nói: "Chẳng lẽ là vì chuyện lần trước? Nhưng ta đã nói rõ lắm rồi, ngay cả chính phủ cũng cho rằng ta có công lao, người nhà họ Dương không những không nhớ ơn mà còn định gây sự với ta phải không?"
Tưởng Siêu nhỏ giọng nói: "Nghe nói Tư lệnh Lý và Bộ trưởng Trương đã cùng giúp hiệu trưởng các ngươi xem con đường phát triển của cấp chín, hiệu trưởng trường ngươi hiện đang bế quan chuẩn bị đột phá cấp chín.
Không tính lão tổ tuyệt đỉnh, cấp chín mới là trụ cột của các nhà trong thành Trấn Tinh bọn ta. Ông Dương mất rồi, nhà họ Dương triệt để tuột dốc.
Nếu lúc đó ngươi đem thi thể cấp chín hoàn chỉnh kia cho Dương gia, nói không chừng, vị võ giả cấp tám của nhà họ Dương đã có thể đột phá cấp chín rồi.
Trước bọn họ cũng không biết còn có một bộ thi thể còn bản nguyên, nếu biết, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.
Lần này, bản nguyên đã bị dùng, sau đó bọn họ mới biết việc này, người nhà họ Dương tức điên lên, nghe nói vị Tông sư cấp tám đã chạy vào Ngự Hải Sơn, tìm các lão tổ khác kêu oan.
Ngươi cũng biết, Dương lão tổ lìa trần, cái lão tổ khác cũng biết Dương gia không dễ dàng.
Nhưng cường giả tuyệt đỉnh không thể tùy tiện ra tay, các cấp chín khác dù liên thủ đánh giết một cấp chín, nói thật, muốn giữ được thi thể còn cả bản nguyên hầu như là chuyện không thể.
Lần này, các lão tổ cũng hết cách rồi, cho nên lần này mới cho nhà họ Dương hai tiêu chuẩn dự thi.
Ngoại trừ ba người các ngươi, chính phủ cử đến 8 người, thành Trấn Tinh có tổng cộng 9 tiêu chuẩn dự thi.
9 tiêu chuẩn, ngoại trừ hai nhà họ Thẩm và họ Trần, 11 nhà còn lại chia nhau 9 tiêu chuẩn, nhà họ Dương được hai tiêu chuẩn, còn ba nhà không tham dự, đây cũng là ý của lão tổ.
Hai người nhà họ Dương đều là đỉnh cấp sáu... Thực ra hình như đều đã hơn 30 tuổi, nhưng ngươi cũng biết đấy, dùng nhiều tinh hoa sinh mệnh một chút, đúc lại xương cốt là chuyện không thành vấn đề.
Vì để cho hai người bọn họ vào vùng cấm, trở thành Tông sư, cũng đánh đổi một cái giá lớn..."
Phương Bình hơi không kiên nhẫn nói: "Vậy cũng không liên quan gì đến ta, bọn họ vào là chuyện của bọn họ, chẳng lẽ còn có thể đến cướp tiêu chuẩn của ta chắc?"
Tưởng Siêu nhỏ giọng nói: "Chuyện này khó nói lắm, nếu như tranh với người nước ngoài mà không được, thì chúng ta cũng có thể nội chiến. Đương nhiên, trước đây mọi người không ai làm vậy, nhưng lần này khó nói.
Ngươi mạnh vô cùng, bọn họ không hẳn dám tìm ngươi gây sự, nhưng lão Vương và lão Lý thì khác, hai người này mới cấp sáu.
Đến lúc đó, bọn họ trực tiếp loại đi hai người này cũng có thể.
Còn không thì chờ các ngươi ra tay, đến khi lưỡng bại câu thương thì bọn họ lại đến gây sự.
Dù sao đi nữa, các ngươi cẩn thận một chút..."
Phương Bình nhìn hắn một lát, quả nhiên, gian tế của thành Trấn Tinh, danh bất hư truyền!
Tên mập này, tin gì cũng nói với người ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận