Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2639: Cơ Hội Tới (3)

"Giết!"
Mắt thấy sắp đến Thiên Mộc Lâm, những người khác cũng gấp gáp. Mặc dù mọi người không muốn liều chết, nhưng cũng không muốn để Viêm Chích chạy trốn.
Lúc này, một khi tiến vào rừng, Viêm Chích sẽ có khả năng trốn thoát.
"Các vị, không thể để hắn trốn vào Thiên Mộc Lâm!"
Lôi Đình cũng hơi cuống lên, hắn đã ra tay, đương nhiên là muốn giết Viêm Chích.
"Giết!" Lúc này, mọi người cũng phô triển thần thông.
Địa Kỳ ép lấy một chút máu tươi trong lòng bàn tay, giống như đang vẽ bùa trên không, lát sau, bầu trời phía trước Viêm Chích bỗng xuất hiện một tấm lưới lớn màu đỏ, muốn bắt hắn lại.
Đây là phương pháp giam cầm của Địa Kỳ!
Nhưng Viêm Chích cũng không phải kẻ yếu, hắn mạnh hơn Địa Kỳ, quát lớn một tiếng, cả người như lửa, trực tiếp đốt tấm lưới màu đỏ.
Nhưng cũng bị chậm trễ một chút, phía sau, mấy người Địa Phi đã tấn công tới.
Phụt! Viêm Chích phun ra một ngụm máu.
Lúc này, Thiên Mộc Lâm đã ở trước mắt, Viêm Chích không quan tâm vết thương, cười to: "Muốn giết bản đế, mơ mộng hão huyền! Lôi Đình, đơn đả độc đấu, ngươi có thể giết bản để sao?"
Không trung phía trên nghìn trượng, càng lên cao càng nguy hiểm, ngoại trừ Lôi Đình, ai còn có thể đi lên. Đến lúc đó, đơn đấu, hắn cũng không sợ Lôi Đình.
Tám đại hộ pháp, Kim hộ pháp mạnh nhất, đáng tiếc, năm xưa chết sớm. Những hộ pháp khác, thực lực gần như nhau, như thế, muốn dễ dàng chiến thắng một người, muốn giết một người... khó như lên trời. Mạnh như Võ Vương, trước đó muốn giết cấp Đế, cũng phải hao hết tâm tư.
Lôi Đình hừ lạnh một tiếng, lúc này, không còn ngưng tụ mây đen năng lượng, mà trực tiếp phá không mà đi, hắn muốn cận chiến, áp chế Viêm Chích.
Sắc mặt Viêm Chích thay đổi, lại phá không mà ra, chạy trốn về phía Thiên Mộc Lâm cách đó không xa.
Lúc này, Phương Bình cũng không vội, âm thầm nói chuyện: "Làm sao áp chế Viêm Chích? Ngươi có thể ra tay không? Nếu có thể, dứt khoát tiêu diệt cả Lôi Đình đi...
'Thiên Mộc buồn bực, ngươi nghĩ cái gì thế? Thật sự cho rằng cấp Đế dễ giết như vậy?
Huống hồ, mình còn có đại địch ở đây.
Còn nữa, người này lòng dạ thật đen tối, vừa nãy còn hợp tác, bây giờ ngay cả câu "tiêu diệt Lôi Đình" cũng nói ra.
"Lão hủ sẽ cố hết sức, đợi lát nữa tiểu hữu tiến vào Thiên Mộc Lâm, hãy để phân thân lão hủ tiếp xúc với cây cối trong Thiên Mộc Lâm là được"
"Được!"
Đang nói chuyện, mọi người đã xâm nhập Thiên Mộc Lâm.
Bốn phía, những cây cối vừa tiếp xúc đến họ gần như lập tức vỡ tan, mặc kệ cứng cỏi dẻo dai thế nào, đối mặt với nhiều cường giả như vậy, bị chấn vỡ là vỡ.
Trong Thiên Mộc Lâm, một số cường giả cấp 9 cũng vô cùng sợ hãi, bọn họ không kịp nhận được tin tức. Giờ khắc này, những cường giả này bỗng nhiên đánh tới, không hề cố kỵ, một số cường giả cấp 9 tránh không kịp, gần như bị đánh nổ ngay lập tức.
Hôm nay, nhất định máu chảy thành sông.
Phương Bình còn cố ý để lực lượng tràn ra, tấn công các cường giả trốn chạy, giết được ai thì giết. Trong bóng tối, Phương Bình cũng nhanh chóng chạm vào một cành cây còn lành lặn.
Phía trên vạn trượng.
Sắc mặt Thiên Mộc không đổi, trong đầu lại nhanh chóng hiện ra một số hình ảnh, tất cả chuyện xảy ra hôm nay, nó đều biết!
"Cơ hội tới thật nhanh!" Thiên Mộc cũng chấn động, vị Nhân Vương này thật giỏi, nhanh như vậy đã có thể khai chiến ngay trong Thần Đình, quá đỉnh!
Đối diện, sắc mặt Khôn Vương u ám.
Cấp Đế thật khai chiến rồi!
Hắn vừa định đứng lên, Thiên Mộc lại khẽ cười hạ cờ, cây cờ trắng đang ở thế thua, lập tức bùng nổ, phản kích đám cờ đen kia, chớp mắt đã đánh chết hơn mười hai quân cờ.
"Điện hạ, cần gì phải nóng vội như vậy" Thiên Mộc cười, đừng nóng vội chứ, chết mấy cấp Đế cũng không tính là gì, không phải sao?
Phân thân Khôn Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, Thiên Mộc muốn ngăn cản hắn. Nhưng lúc này, hắn thật sự không đi được, một khi rời đi, chẳng mấy chốc sẽ bị Thiên Mộc phản kích, chờ đợi tám nghìn năm, hắn không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Ngay cả truyền âm hắn cũng không làm được, dù sao đây cũng là địa bàn của Thiên Mộc.
"Thiên Mộc, ngươi không có cơ hội!"
"Điện hạ bình tĩnh đừng nóng, lão hủ đánh cờ với điện hạ, không vội, không vội"
Thiên Mộc tươi cười, tiếp tục hạ cờ!
Tám ngàn năm rồi, cơ hội tới rồi!
Vị Nhân Vương này, thật sự làm mình hơi bất ngờ.
"Thủy Kính!"
"Lôi Động!"
Trong Thiên Mộc Lâm, các vị Chân Thần cũng bắt đầu dùng thủ đoạn cuối cùng rồi. Thần binh trường kiếm của Địa Phi Chân Quân biến thành một chiếc gương, sóng lớn mãnh liệt, trong mặt gương, một con yêu thú hình cá đang ngao du giữa biển rộng.
Trong ánh mắt bất ngờ của Phương Bình, sóng nước tràn ra khỏi mặt gương.
Nước này có tính ăn mòn! Là nước của Cấm Kỵ Hải!
Phương Bình bất ngờ vô cùng, nước của Cấm Kỵ Hải đúng là có tính ăn mòn, nhưng nếu rời khỏi khu vực đó thì nó cũng không còn hiệu quả nữa. Phương Bình không ngờ Địa Phi có thể cất giữ nước biển trong thần binh của mình.
Giờ khắc này, nước biển bao trùm trời đất. Thiên Mộc Lâm biến thành đại dương mênh mông, vô số thảm thực vật bị ăn mòn, chớp mắt hóa thành hư không.
Vị Chân Quân dưới trướng Lôi Đình Đế Tôn kia cũng triệu hoán Lôi Đình. Giữa bầu trời, sấm vang chớp giật.
Viêm Chích đang bị Lôi Đình Đế Tôn cuốn lấy, phẫn nộ rít gào, thân thể bị nước biển bao trùm, tiếng xèo xèo vang lên không dứt.
Thần binh của Địa Phi bắt nguồn từ Cấm Kỵ Hải, hơn nữa còn được chế tạo từ nguyên liệu và yêu hạch của yêu thú tuyệt đỉnh trong biển, khiến cho hiệu quả của nước biển càng mạnh hơn.
Những Chân Quân khác cũng bắt đầu sử dụng thần thông của mình. Ngay cả Địa Hình Chân Quân yếu nhất cũng lấy thần binh của mình ra, một bộ xiềng xích.
Xiềng xích vừa xuất hiện đã lao thẳng đến chỗ Viêm Chích đang bị vây giết, hắn ngay lập tức bị xích cổ lại.
"Vô liêm sỉ!" Viêm Chích gào thét!
Địa Hình dám xích mình lại, đây là sỉ nhục!
Địa Hình Chân Quân cũng không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch, hắn từng bị Viêm Chích nhắm vào, suýt chút đã bị hủy kim thân, đến giờ vẫn chưa thể khôi phục trạng thái toàn thịnh.
Bọn họ ai cũng có thủ đoạn riêng, Phương Bình có thủ đoạn cũng không dám dùng. Nếu không, hắn có lẽ sẽ có cơ hội đột nhập vào đại đạo cấp Đế, tiến vào đại đạo rồi trảm hắn.
Nhưng hắn không thể!
Cho nên bây giờ, Phương Bình chỉ muốn né đi chỗ khác. Đương nhiên Phương Bình có thần binh trong tay, lực sát thương khi bạo phát cũng không yếu, dưới sự điều khiển của hắn, trường kiếm quay chung quanh Viêm Chích không ngừng chém giết, khiến kim thân của Viêm Chích toàn là vết máu.
Đế Huyết lại rơi!
Xa xa, vô số người rên rỉ.
Tận thế tới rồi!
Có không ít người đến Thiên Mộc Lâm tìm cơ duyên, nhưng bây giờ có quá nhiều cường giả đánh nhau ở đây, gây tử thương vô số. Nước biển Cấm Kỵ Hải vừa đổ vào, người không có kim thân ngay lập tức tan biến, người có kim thân cũng không chống được bao lâu.
Đó chính là sự bá đạo của nước biển!
"Bản đế sẽ không chết!" Viêm Chích lại tiếp tục bạo phát.
Không chỉ vậy, lần này Viêm Chích thật sự nổi giận, dù sao cũng đến Thiên Mộc Lâm rồi, lát nữa hắn có bay lên cao thì bọn họ cũng không đuổi theo được.
Hắn muốn giết người!
Giết ai? Vân Sinh!
Nếu không vì người này, hắn đường đường là Đế Tôn, sao có thể rơi vào tình cảnh này, phải chật vật chạy trốn trước mặt hàng tỉ chúng sinh của Thần Đình, sau ngày hôm nay, toàn bộ Thần Đình đều sẽ lan truyền tin tức Viêm Chích bị đuổi giết như chó chạy qua đường.
Hắn không cam tâm!
Viêm Chích như mặt trời khổng lồ, thiêu huỷ hư không, thiêu khô nước biển, khiến xiềng xích tan chảy. Lúc những Chân Thần này đồng loạt phun máu, Viêm Chích tung bàn tay khổng lồ của mình ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một đốm lửa yếu ớt, đánh về phía Phương Bình!
Mà ngay lúc đó, linh hồn của Phương Bình bốc lên thật cao!
Đây là thứ gì?
Hắn cảm nhận được nguy hiểm trí mạng!
Địa Phi Chân Quân bên cạnh giận dữ hét to: "Lùi lại, lửa bản nguyên!" Đây là ngọn lửa bản nguyên do một vị cường giả cấp Đế thiêu đốt bản nguyên của mình tạo ra. Nếu Phương Bình bị đánh trúng, đốm lửa này sẽ tiến vào thế giới bản nguyên của hắn, thiêu hủy bản nguyên của hắn.
Cực kỳ bá đạo!
Đương nhiên Viêm Chích cũng phải chịu tổn thất không nhỏ, sẽ tiêu hao rất nhiều khí bản nguyên. Đến tận bây giờ, Phương Bình mới thật sự cảm nhận được sự bá đạo của những chiến pháp thượng cổ này.
Thứ này có thể thiêu đốt bản nguyên!
Còn chưa tiếp xúc với cự chưởng mà hắn đã cảm nhận được uy hiếp, đương nhiên, Phương Bình cảm thấy hắn cũng không sợ lắm, hắn có vô số khí bản nguyên, chưa chắc đã không thể dập được ngọn lửa này. Nhưng hắn cũng không muốn bị đánh trúng, vội vàng bỏ chạy.1724 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận