Toàn Cầu Cao Võ

Chương 582: Mười Đại Tông sư vào Kinh Đô (2)

Ngô Khuê Sơn tiếp tục nói: "Còn có binh khí, tính gộp lại, mỗi năm ít nhất phải phụ cấp 40 tỷ mới đủ.
Mà khoản tiền lời do học viên mang lại cho nhà trường… cực ít. Dù sao võ giả cấp ba cấp bốn không nhiều.
Hơn nữa, hằng năm cũng phải chi tiêu rất nhiều hạng mục.
Bao gồm cơ sở vật chất, lương thưởng cho đạo sư, trợ cấp và phụng dưỡng cho người nhà học viên, đạo sư hy sinh.
Nhiều vô số kể, chi tiêu hằng năm cũng cao đến 10 tỷ!
Chưa kể đến chi phí vận hành, duy trì và bảo dưỡng Khí Huyết Trì, Phòng năng lượng, phòng áp lực, đều là giá trên trời.
Võ giả cao cấp như chúng tôi, thực ra tiền lương đều do chính phủ chi trả, chứ không phải nhà trường chi trả.
Nhưng các đạo sư trung cấp, một số đạo sư cấp năm, cấp sáu, đãi ngộ tiền lương cũng cực cao."
Ngô Khuê Sơn nói xong câu cuối cùng, lắc đầu: "Theo ý của em, hằng năm nhà trường phải chi ra ít nhất 60 tỷ. Tiếp tục như thế, nhà trường chắc là sẽ phải đóng cửa sớm mất."
Phương Bình nghe vậy cười nói: "Vậy cũng không chắc ạ, hiệu trưởng, chính phủ hàng năm chi bao nhiêu tiền cho Ma Võ?"
"Chính phủ hàng năm chi tiền cho võ đại có thể lên tới 300 tỷ."
Ngô Khuê Sơn nói ra một con số cực kỳ kinh người!
Chính phủ hàng năm chi tiền cho võ đại có thể lên tới mấy trăm tỷ.
Phải biết, võ đại cũng chẳng có bao nhiêu học sinh. 99 trường võ đại toàn quốc, trong hai năm qua vì mở rộng quy mô chiêu sinh, cho nên nhân tài nhiều hơn không ít, bây giờ bốn khóa sinh viên ở trường, thống kê được có khoảng 120 ngàn người, hoặc nhiều hơn một chút.
Đương nhiên, con số này chưa tính số lượng đạo sư, nếu tính vào, hẳn là hơn 150 ngàn người.
Chia trung bình mỗi người được 2 triệu, hình như cũng không phải quá nhiều, dù sao võ giả cũng đều là nhân vật nuốt tiền như uống nước.
Ngô Khuê Sơn tiếp tục nói: "Vì học viên của Ma Võ nhiều, thực lực mạnh, chi phí cao, cho nên lượng tài nguyên thu được chỉ đứng sau Kinh Võ, hằng năm đại khái tầm 25 - 28 tỷ.
Mà cổ phần được chia hoa hồng ở công ty dược phẩm và công ty binh khí… thực ra trước đây đều dùng để đổi lấy thuốc và binh khí, sản lượng tự sản xuất của chúng ta không lớn, cho nên tiền hoa hồng bên đó không tính vào sổ.
Một số sản nghiệp khác như lớp huấn luyện võ đạo đều như muối bỏ biển, một năm qua, tổng thu của Ma Võ đại khái là khoảng 30 tỷ.
Mà chi tiêu từ xưa đến nay, thực ra vẫn luôn ngang nhau như vậy, cho nên mới miễn cưỡng duy trì hoạt động của Ma Võ.
Nếu như làm theo ý em, lỗ hổng tài chính quá lớn rồi!"
Phương Bình cau mày nói: "Cổ phần của chúng ta tại công ty dược phẩm và công ty binh khí chỉ dùng để đổi lấy thuốc và binh khí thôi sao?"
Hoàng Cảnh giải thích: "Là thế này, dựa theo giá thị trường, lượng dược phẩm và binh khí hằng năm nhà trường phụ cấp cho học viên có giá trị lên đến 40 tỷ, nhà trường cung cấp một nửa, hai công ty lớn cung cấp một nửa..."
"Thầy nói là giá thị trường, nói cách khác, bọn họ cung cấp lượng thuốc và binh khí có giá thị trường là 20 tỷ, giá vốn cũng chỉ tầm 5-6 tỷ, đây là phần lợi nhuận hằng năm chúng ta được chia từ hai công ty sao?"
Hoàng Cảnh khẽ gật đầu, thấy Phương Bình hình như không vừa ý, không tự chủ bật cười nói: "Này nhóc, em thật sự cho rằng hai công ty lớn là do trường mình mở đó hả? Có thể cho nhiều như vậy đã không tệ rồi.
Theo suy nghĩ của em, bây giờ em muốn mở rộng sản xuất chế tạo thành phẩm với lượng tiêu thụ vượt qua 100 tỷ hằng năm, đồng nghĩa với việc mở rộng năm lần quy mô hiện tại!
Muốn làm được điều này đồng nghĩa với việc tất cả thu hoạch sau này của Ma Võ, bao gồm cả thu hoạch của đạo sư cũng đều phải cung cấp cho trường học.
Mức tiêu thụ lên đến trăm tỷ, tương đương với việc phải cung cấp nguyên liệu giá trị lên đến 20 tỷ, thu hoạch hằng năm của nhà trường gần như cũng chỉ có nhiêu đó.
Vì vậy, công ty dược phẩm và công ty binh khí chắc chắn sẽ không đáp ứng, lại càng sẽ không chia hoa hồng cho chúng ta, em hiểu ý tôi chứ."
Các công ty lớn chia hoa hồng cho Ma Võ bởi vì học viên và đạo sư Ma Võ ở địa quật thu hoạch được gì đều sẽ cung cấp cho bọn họ.
Bây giờ không còn cung cấp cho bọn họ nữa, vì sao bọn họ phải chia hoa hồng cho Ma Võ?
Phương Bình lắc đầu nói: "Viện trưởng, không thể tính như thế được. Chúng ta mở rộng quy mô tự sản xuất, thực lực của học viên càng mạnh hơn, thu hoạch sẽ càng nhiều, hơn nữa, bây giờ thế cuộc chuyển biến xấu, nói không chừng sau này võ giả cấp hai cũng phải vào địa quật.
Như vậy, thu hoạch của chúng ta cũng sẽ tăng lên nhiều.
Nếu thực lực có thể tăng lên, vậy cho dù chúng ta tự cung tự cấp, vẫn có thể tiếp tục cung cấp cho các công ty lớn.
Điều này không hề xung đột gì cả."
Ngô Khuê Sơn trầm giọng nói: "Cho nên em quyết tâm muốn mở rộng quy mô sản xuất nội bộ?"
"Dạ không, là Ma Võ quyết tâm muốn như vậy." Phương Bình bình tĩnh nói: "Tất cả những gì em làm đều vì Ma Võ, nếu không, em cũng chẳng thiếu những cái này, em không thiếu tiền, cũng không thiếu thuốc tu luyện, tốc độ tu luyện của em cũng cực nhanh.
Em là một võ giả cấp bốn, cũng không phải là hiệu trưởng Ma Võ, tất cả những gì em làm bây giờ đều là vì nhà trường, vì các bạn học và vì các đạo sư.
Em chỉ không muốn lại nhìn thấy mọi người vì thực lực không đủ mà phải xuống địa quật chịu chết oan uổng.
Hai thầy cũng vừa nhậm chức, thầy hiệu trưởng già hy sinh tại địa quật, Ma Võ cần phải hoàn thành những công việc còn dang dở.
Lúc này không tranh thủ làm thì khi nào mới làm?
Nhất định phải chờ đến ngày nào đó, hiệu trưởng hoặc viện trưởng cũng đi địa quật một lần, chết trận nơi tha hương rồi lại mong thay đổi hay sao?"
Ngô Khuê Sơn gõ nhẹ bàn, sau một lát mới chậm rãi nói: "Chính phủ chưa chắc sẽ đồng ý..."
Hoàng Cảnh nói tiếp: "Mấy công ty lớn có thể sẽ gây rối."
Phương Bình bất bình tức giận nói: "Vậy cho bọn họ đi xuống địa quật tác chiến, cho bọn họ chịu chết là được rồi! Các thầy lúc nào cũng tuyên dương ý niệm võ giả dám chiến, tất chiến cho tụi em! Nhưng bây giờ, chuyện tu luyện của mỗi cá nhân cũng là vấn đề, tụi em dựa vào cái gì mà chiến?
Võ giả trong miệng chúng ta nghe thì như giai cấp đặc quyền, thực ra lại chính là một đám người đáng thương ngày ngày mấp mé bên bờ tử vong!
Ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ cái gì chứ!
Mấy công ty lớn coi chúng ta là cái gì? Người làm không công sao? Dùng tính mạng và máu tươi của chúng ta để đổi lấy một chút tài nguyên không đủ tu luyện?
Đây chính là lý do chúng ta tử chiến sao?
Đừng nói đến chuyện bảo vệ nhân loại, ngay cả bản thân mình chúng ta cũng không thể bảo vệ được, ai sẽ bảo vệ chúng ta?
Chúng ta chẳng lẽ không có người nhà và người thân sao?
Hôm nay bọn họ xem chúng ta là kiến thợ, vậy bọn họ chính là kẻ thù của chúng ta! Chúng ta cũng không yêu cầu cái gì, chỉ là thu hoạch của chúng ta tự cung tự cấp, lẽ nào cũng phạm pháp?
Ngoại địch trước mặt, người chết cũng là đám võ giả ở dưới đáy như tụi em, dù là Tông sư chết trận cũng chỉ là sức mạnh ngoài trường mà thôi!"
Hôm nay không thay đổi, ngày sau đừng trách chúng ta không chiến đấu vì nhân loại!"
Câu nói cuối cùng của Phương Bình đổi lại được tiếng quát lớn của hai đại Tông sư: "Vô liêm sỉ!"
Phương Bình kêu rên nói: "Phải, là vô liêm sỉ, nhưng đó cũng là lời nói thật lòng của em. Võ giả không màng sống chết, chỉ muốn thỏa mãn tài nguyên tu luyện cá nhân cũng không được, vậy là sao? Công ty dược phẩm và binh khí kiếm lời nhiều như vậy, tiền đâu?
Hoặc không phải tiền, chúng ta cung cấp tài nguyên cho bọn họ nhiều như vậy, lượng dược phẩm và binh khí bọn họ có thể cung cấp cho chúng ta ít nhất nên gấp ba lần hiện tại.
Còn lại hơn 60% dược phẩm và binh khí đi đâu rồi?"
"Một phần chảy vào xã hội rồi..."
"Không nhiều như vậy." Phương Bình ngắt lời Hoàng Cảnh.
Hoàng Cảnh liếc mắt nhìn cậu, lát sau mới nói: "Phương Bình, những số liệu này là do em thống kê, hay là tùy tiện đoán mò vậy?"
"Số liệu thống kê đơn giản thôi ạ, em hỏi qua các anh chị đi thực tập ở công ty dược phẩm và công ty binh khí, bao gồm cả một số anh chị hiện đang công tác ở Quân đội, bọn họ thu được tài nguyên ở địa quật nhiều gấp hai lần tài nguyên hiện tại cung cấp cho chúng ta!"
"Quân đội cũng dùng một phần, không phải lần nào họ tác chiến cũng có thu hoạch, đa phần đều là thủ thành."
"Vậy cũng vẫn còn số còn lại!"
Hoàng Cảnh và Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn nhau, một lát sau, Hoàng Cảnh mới dở khóc dở cười nói: "Em đúng là nhạy cảm với con số. Thực ra cũng không phải bí mật gì lớn, trung ương chính phủ vẫn luôn bồi dưỡng một nhánh võ giả quân đội, nhưng đây là quân dự bị.
Em cho rằng mỗi lần địa quật mở ra lối vào mới đều phải điều võ giả quân đội từ những nơi khác đến đấy à?
Điều này lẽ ra em nên hiểu rõ mới phải, nếu như em đã tính được công ty dược phẩm và binh khí có dư tiền, sao không tính thêm cách vài năm xuất hiện một thêm lối vào, cần bao nhiêu võ giả đóng quân?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận