Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1280

Phương Bình không để ý đến Tưởng Hạo nữa, có Tưởng Hạo ở đây, Phương Bình càng dễ ra tay hơn.
Cách thật xa, Tưởng Hạo bạo phát khí tức, Phương Bình tập kích giết người.
Những võ giả kia, chạy cũng không dám chạy, võ giả cấp bảy càng không có ý dám đuổi theo truy sát. Hai người này loanh quanh khắp nơi, nếu tách ra truy sát một người, tên còn lại sẽ chạy ra tập kích. Tách ra… phải cẩn thận mình là người bị thịt.
Đám người Cơ Dao bùng nổ ra cột năng lượng ngút trời, muốn dẫn đám người Phong Thanh đến, những người này rốt cuộc ở đâu?
Vương Chiến Chi Địa không nhỏ, cũng không dễ gặp. Mà hiện tại, Phương Bình không hiện thân, chỉ cách thật xa, tùy tiện ném một số thứ đến giết người. Dù không hẳn có thể giết người, nhưng một ít người yếu, thường sẽ bị trọng thương.
Ngay trong giai đoạn giày vò này, liên tục tử thương mấy chục người, đám người Cơ Dao cuối cùng cũng coi như tìm được đám Phong Thanh!
Lúc nhìn thấy Phong Thanh, Cơ Dao thậm chí có chút muốn khóc. Vốn dĩ cô xem đám người Phong Thanh như kẻ địch, nhưng bây giờ trông thấy bọn họ lại có cảm giác như tìm được nhánh cỏ cứu mạng. Bản thân cô không sợ chết, cô cũng biết Phương Bình không dám giết cô. Nhưng người mà mình mang đến đã chết nhiều như vậy, cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Ngạc Tất Đạc đâu?" Phong Thanh thấy đám người Cơ Dao, cũng vô cùng chấn động!
Ngạc Tất Đạc đâu? Ngạc Tất Đạc ngang cấp với hắn biến mất rồi!
Thiên Mệnh vương đình vô cùng chật vật, ai cũng bị thương, còn thiếu mất một số người, không biết là chết hay là đã rời khỏi. Cơ Dao bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Phong Diệt Sinh âm u đứng trong đám người, bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ít nhất ta cũng không thảm hại như Phong Diệt Sinh, mình thảm, người khác càng thảm hơn, đấy chính là hạnh phúc.
Thời khắc này, Cơ Dao thoải mái vô cùng, khôi phục vẻ lạnh lùng, mở miệng nói: "Ngạc thống lĩnh mất tích, Tưởng Hạo và Phương Bình hội hợp rồi."
"Phương Bình?"
Phong Thanh mờ mịt, tại sao lại có thêm một người nữa?
"Chính là Tưởng Siêu…" Cô còn chưa nói xong, xa xa, bỗng nhiên có người cười nói: "Ông đây không phải Tưởng Siêu nhá, con nhỏ ban nãy còn bị giết đến mức phải xin tha kia, đừng có mạnh miệng! Ông đây không có trưởng bối tuyệt đỉnh, chỉ là võ giả bình thường, vẫn có thể giết các ngươi quỳ xuống đất xin tha! Ha ha ha, ban nãy cô ta quỳ xuống đất xin tha thế nào, cởi quần áo muốn hiến thân đổi mệnh ra sao, chắc các ngươi không biết đâu! Ha ha ha…"
Khi đám người Phong Thanh ra tay, Phương Bình sớm đã biến mất, chỉ có âm thanh vang vọng trên không trung.
"Khốn kiếp!"
"Bổn cung không có!"
Cơ Dao giận dữ, sao cô có thể làm chuyện như vậy chứ!
Phong Thanh thấy sắc mặt cô khó coi, cũng không nói gì, trên thực tế hắn cũng biết không thể. Nhưng biết thì biết, mọi người đều biết việc này là giả, Phong Diệt Sinh lại cười lạnh nói: "Khó nói, có làm hay không, cũng chẳng ai biết, biết rồi cũng không dám nói!"
"Ngươi muốn chết!"
Phong Diệt Sinh cũng đã trở lại vẻ kiêu ngạo như trước, cười lạnh nói: "Cơ Dao, bây giờ là các ngươi đang cầu chúng ta! Ngươi bị giết, liên quan gì đến chúng ta chứ! Thật sự cho rằng Thiên Thực vương đình là hoàng triều phụ thuộc của các ngươi sao? Ngươi chết trong tay Tưởng Siêu, chẳng dính dáng gì đến chúng ta cả!”
"Ngươi..."
"Sao? Ta nói sai sao?" Phong Diệt Sinh trào phúng, yêu nữ này lúc trước hung hăng vô cùng! Bây giờ thì sao? Còn không phải bị giết đến mức phải tìm bọn họ cầu viện!
Hắn nói thế, Phong Thanh cũng im lặng.
Bọn họ và Cơ Dao vốn không phải là quan hệ lệ thuộc, trước đó Phương Bình bắt Cơ Dao uy hiếp bọn họ, yêu nữ này đã hãm hại bọn họ một lần. Khi đó, Vương Chiến Chi Địa còn nhiều người, Cơ Dao còn sai người đi ra ngoài báo tin, có thể sẽ gây ra hiểu lầm.
Bây giờ... nếu Cơ Dao chết, cũng không có liên quan gì đến bọn họ!
Đến mức này, còn ai tin Phong Thanh sẽ giết Cơ Dao nữa? Đương nhiên hắn cũng sẽ không giết, Cơ Dao có lực lượng bản nguyên trên người, giết cô ta thì hắn cũng phải chết.
Nhưng phía Cơ Dao còn có 4 vị thống lĩnh, bây giờ mọi người nhất trí cùng chung kẻ địch, hắn cũng không ngại liên thủ, đánh giết… ừm, Tưởng Siêu thử?
Nghĩ tới đây, Phong Thanh xen vào nói: "Rốt cuộc hắn là Tưởng Siêu hay là Phương Bình?"
Cơ Dao hừ lạnh nói: "Không biết, tên tuổi là do Phong Diệt Sinh truyền tới!"
Phong Thanh nhìn về phía Phong Diệt Sinh, Phong Diệt Sinh khó coi nói: "Chớ tin hắn, hắn chính là Tưởng Siêu! Hậu duệ Chiến Vương! Nếu không phải là hậu duệ Chiến Vương, Phục Sinh Chi Địa sẽ xuất hiện võ giả như vậy sao? Hắn chỉ muốn lẫn lộn đầu đuôi thôi…"
"Mặc kệ là Phương Bình hay là Tưởng Siêu, đều phải giết hắn!" Phong Thanh nói, hiện tại hắn cũng lười truy cứu vấn đề thân phận.
Rất nhanh, Phong Thanh nhìn về phía mọi người nói: "Bây giờ, Tưởng Hạo và Phương Bình hội hợp, thực lực Tưởng Hạo không yếu, trước các ngươi không muốn liên thủ, dẫn đến Ngạc thống lĩnh hy sinh, hiện tại, nếu bắt tay với nhau, Cơ Dao điện hạ, mấy vị Hổ thống lĩnh nhất định phải nghe theo ta sắp xếp!"
"Chúng ta phải bảo vệ điện hạ…"
"Bọn họ không dám giết Cơ Dao, nếu các ngươi không muốn… vậy thì tự đi đi, chúng ta sẽ không mang theo một nhóm người phiền toái!"
Phong Thanh cũng không khách khí, không muốn ra tay, vậy thì cần các ngươi làm gì. 4 vị thống lĩnh, thực lực không yếu, có hy vọng tiêu diệt Tưởng Siêu.
Cơ Dao rất lý trí, trầm giọng nói: "Được, Hổ thống lĩnh sẽ nghe theo sắp xếp của ngươi!"
"Vẫn là điện hạ rõ lí lẽ." Phong Thanh cười cợt, nhanh chóng nói: "Vậy chúng ta có nhóm người Hổ thống lĩnh, cộng thêm Mộc Hách, Mộc Lan, 6 người các ngươi giết Tưởng Hạo! Những người khác, theo ta và Mộc Đạo Ngữ cùng giết Phương Bình! Hắn mạnh đến đâu, thủ đoạn nhiều đến đâu, lần này cũng phải để hắn chầu trời!"
Truy sát Tưởng Hạo, hai vị trung kỳ, bốn vị sơ kỳ, 6 người là đã đủ rồi.
Hai người bọn họ đều là cao kỳ, cộng thêm hai vị trung kỳ, bốn vị sơ kỳ đánh giết Phương Bình, chỉ cần không để hắn chạy, hắn chắc chắn phải chết!
14 vị thống lĩnh liên thủ, chẳng lẽ còn không giết được hai người này sao?

Ngay khi đám người Cơ Dao đang tìm Phương Bình, chuẩn bị vây giết bọn họ thì, Phương Bình kinh ngạc nhìn Diêu Thành Quân trước mặt! Thật sự đột phá rồi sao?
"Sao lại nhanh như vậy!" Phương Bình khó có thể tin!
Mới có mấy ngày mà? Mới đó mà đã đột phá rồi!
Còn tại sao Diêu Thành Quân có thể tìm thấy mình thì cũng đơn giản, những ngày gần đây, hắn không bỏ máy định vị vào không gian, mục đích chính là để bọn họ có thể tìm được mình.
Nhưng Diêu Thành Quân lại thật sự đột phá, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của Phương Bình.
Giờ khắc này, Diêu Thành Quân thật sự lên đến cấp bảy rồi.
Diêu Thành Quân mở miệng nói: "Phương Bình, ngươi nên vào di tích tìm cơ duyên! Ngươi đã khinh thường di tích ở đây rồi."
Sắc mặt Diêu Thành Quân hơi khác thường, nhẹ giọng nói: "Trước đây mọi người vẫn nói, ở đây đột phá rất nhanh, nhưng nhanh thế nào thì không rõ. Hiện tại, ta đã hiểu…"
"Đến cùng xảy ra chuyện gì? Trong di tích có cái gì?"
Sắc mặt Diêu Thành Quân có chút phức tạp, một lát sau mới nói: "Ta không biết."
Phương Bình câm nín, ngươi đùa ta à? Ban nãy thì nói ngươi đã hiểu, bây giờ nói ngươi không biết? Ngươi chơi ta à?
Diêu Thành Quân cũng có chút khó khăn, suy nghĩ một chút, sắp xếp từ ngữ lại mới nói: "Nói như thế nào đây, trước đây bọn họ nói không rõ ràng, đại khái cũng là như thế. Mấy ngày nay, ta tiến vào một di tích, sau khi tiến vào, ta phát hiện ta không còn ở Vương Chiến Chi Địa nữa!
Cũng không phải đang ở di tích luôn! Ta nhớ chỗ ta tiến vào là một tòa cung điện nhỏ bị hư hại. Nhưng sau khi đi vào, ta lại xuất hiện ở một nơi khác, ta cũng không biết là nơi nào, chỉ biết là không phải cung điện, là chỗ không có gì cả. Nơi đó có đầy rẫy lực lượng tinh thần vô nguyên…"
"Lực lượng tinh thần vô nguyên?"
Phương Bình kinh ngạc nói: "Cái gì gọi là lực lượng tinh thần vô nguyên?"
"Chính là là lực lượng tinh thần thuần túy không mang theo bất kì khí tức võ giả hay lực lượng bản nguyên nào."
Diêu Thành Quân suy nghĩ một chút lại nói: "Đúng, chính là thế đó! Chính là lực lượng tinh thần không mang theo bất kỳ khí tức khí tức bản nguyên hoặc sinh mệnh võ giả nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận