Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2320: Cửa Chúng Sinh

"Phương Bình!"
Sắc mặt Kỳ Huyễn Vũ có chút u ám, nhìn phe Phương Bình gần như không có ai bị thương thì sắc mặt càng thêm khó coi.
"Chắc các ngươi cũng đã gặp phải đảm quái vật kia!"
Từ cách vài trăm mét, Kỳ Huyễn Vũ nhìn về phía Phương Bình, trầm giọng nói: "Đến lúc này, người còn muốn hai bên cùng chịu thiệt à?"
Rõ ràng nhận số phía bọn họ chiếm ưu thế, nhưng Kỳ Huyễn Vũ lại hết sức nhẫn nhịn! Bởi vì đối diện có kẻ điên! Phương Bình chính là kẻ điên đó! Hắn vẫn luôn là kẻ điên! Tên này làm việc căn bản không cân nhắc đến hậu quả, mặc kệ bảo vật, Phương Bình đã nói rõ rồi, cơ duyên của hắn chính là người. Giết người mới là mục đích chính của hắn! Gặp kẻ điện như thế, Kỳ Huyễn Vũ thật sự đau đầu. Nhưng lần này, Phương Bình không hề một lời không hợp liền khai chiến. Phương Bình bật cười lớn nhìn Kỳ Huyễn Vũ, rồi nghiền ngẫm nói: "Có muốn giao tiền bảo kê không?"
"Ngươi!"
"Đừng nóng giận!"
Phương Bình cười nói: "Kỳ Huyễn Vũ, số lần hai ta gặp nhau cũng không ít, đừng nóng nảy như thế. Hiếm khi mọi người gặp nhau ở đây, hiện lại cùng đứng trước nguy cơ, hãy nói chuyện nghiêm chỉnh một chút."
Kỳ Huyễn Vũ im lặng. Phương Bình nhìn về phía Hoa Bình trong đám người, cười nói: "Lần trước ta đã tha mạng cho ngươi, bây giờ hãy đưa ta 10 trái Hoa Quả mà Hoa Vũ hứa nhưng vẫn chưa đưa ta! Bằng không... Kỳ Huyễn Vũ, chưa ai trong số những người thiếu tiền ta có thể quỵt nợ cả! Nếu hắn không đưa, hoặc là người giết hắn, hoặc là giữ hắn lại để hắn chơi cùng ta một chút. Nếu không thì... hai ta ăn thua đủ!"
Hắn dứt lời, Kỳ Huyễn Vũ cũng không nói gì, Hoa Bình trực tiếp quăng ra một cái hộp ngọc, mở miệng nói: "Trước đó, điện hạ đã chuẩn bị tặng cho Bộ trưởng Phương nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thôi."
Mọi người có mặt đều im lặng! Bầu không khí hết sức quỷ dị! Mấy người Khương Quỳ, Nguyệt Vô Hoa không khỏi trợn tròn mắt.
Thế này cũng được à? Người của đối phương thật sự không nói hai lời đã tặng bảo vật. Phe địa quật, Hoa Bình chẳng buồn quản những người khác suy nghĩ gì. Có một số việc, Hoa Vũ nói rất đúng. Nếu Phương Bình quên rồi thì thôi đi, nếu chưa quên, mà mình chưa chết thì hễ gặp mặt cứ đưa bảo vật cho hắn. Lần trước Phương Bình tha cho Hoa Bình, Hoa Vũ đúng là đã đồng ý dùng 10 trái Hoa Quả để đổi. Nợ võ giả Phục Sinh Chi Địa, quýt được thì quyt. Mọi người đều là kẻ thù không đội trời chung, ai lại thực hiện lời hứa trả nợ. Nhưng chủ nợ là Phương Bình! Tên này là kẻ điên, ngươi không trả, hắn ghim, hắn có thể lặn lội đến vực Hoa Vương tiêu diệt Hoa Vũ.
Đối địch với loại người này thì phải cẩn thận một chút. Hoa Bình trực tiếp giao bảo vật ra khiến sắc mặt Kỳ Huyễn Vũ càng thêm khó coi. Thoáng một cái, sĩ khí đã mất hết! Phe Thiên Thực vương đình, Hoa Bình xem như mạnh mẽ, bây giờ đã bước vào bản nguyên chặng bảy, đại diện cho Hoa Vương, Thiên Thực vương đình, địa vị Hoa Vương không thấp. Gặp phải Phương Bình, Phương Bình đòi bảo vật, Hoa Bình lập tức đưa lên, khiến sĩ khí của mọi người không chỉ bị đả kích một chút!
Kỳ Huyễn Vũ thầm tức giận, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Rất phức tạp! Lão thật sự hơi lo lắng, nếu Hoa Bình không chịu đưa thì tất nhiên mình không thể từ bỏ cường giả phe mình, đến lúc đó chỉ có thể một mất một còn với Phương Bình. Bây giờ, Hoa Bình đưa rồi, dù có hơi mất mặt... nhưng ít nhất còn có cơ hội hòa hoãn.
Đối diện. Phương Bình nhận lấy hộp ngọc, mở ra xem một chút, lập tức cười nói: "Không tệ, đây chính là Hoa Quả sao? Nhìn có vẻ khá giống Phong Quả, nhưng vẫn cảm thấy không bằng, xem ra yêu thụ của vực Hoa Vương các ngươi cũng có giống loài không ra gì mà... !"
Phương Bình đã từng ăn vài trái Phong Quả. Có tác dụng gia tăng lực lượng tinh thần, một quả giá trị gần 200 tỷ. Hoa Quả kém một chút, Phương Bình lấy được 10 quả, điểm tài phú tăng lên 150 triệu điểm. Nghĩa là một quả trị giá khoảng 150 tý.
Điều này cũng có nghĩa Kỳ Huyễn Vũ không có tâm tư khai chiến vào lúc này, bằng không thì giờ vẫn gặp nguy hiểm. Điểm tài phú tăng, có nghĩa Kỳ Huyễn Vũ không có suy nghĩ cùng Phương Bình tử chiến đến cùng. Phương Bình liếc nhìn Hoa Quả, cũng không nói nhiều, tiện tay ném cho mấy người Khổng Lệnh Viên, Lý Đức Dũng phía sau: "Ăn liền đi, tăng lên chút lực lượng tinh thần, khôi phục một chút lực lượng tinh thần cũng tốt."
Mấy người Khổng Lệnh Viên không nói thêm gì, bắt lấy chia nhau, cùng bắt đầu ăn. Đối diện, khóe miệng Hoa Bình hơi co lại. Dù là vực Hoa Vương, cũng cần thật lâu mới có thể tích lũy được 10 trái Hoa Quả. Nếu không phải vì để phòng bất trắc, Hoa Vũ cũng sẽ không để hắn mang ở trên người. Giờ thì tốt rồi, Phương Bình thế mà không ăn, lại ném cho đồng đội ăn. Phương Bình không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, nhìn về phía đám người đối diện, bật cười lớn nói: "Ở đây đã tiêu hao không ít! Ta thấy hơn một nửa đồ các người mang tới đã tiêu hao hết rồi nhỉ? Bây giờ cho các ngươi cơ hội, ta đang muốn mua mấy quả duy nhất cấp 9, loại có thể cứu mạng Còn về giá cả... 100 nguyên vật chất bất diệt đổi một quả! 100 nguyên đủ để các ngươi khôi phục toàn bộ tiêu hao hai lần. Dù bị thương, chỉ cần không phải là vết thương trí mạng thì một lần cũng đủ rồi."
Bầu không khí đối diện càng thêm quỷ dị! Ban đầu hai bên khai chiến, bây giờ Phương Bình bắt đầu làm ăn u?
Khương Quỳ trầm giọng quát: "Phương Bình!"
Đối diện chính là kẻ địch. Thế mà giờ hắn còn muốn cung cấp cho kẻ địch, Phương Bình điện rồi! Cuối cùng, bảo vật có thể giúp khôi phục là quan trọng nhất! Quả duy nhất của cấp 9 gì đó có thể cứu mạng, thì như thế nào? Ngươi không có năng lượng, không có khí huyết, bị thương nghiêm trọng, tiếp tục sống ở đây thì cuối cùng cũng chết mà thôi.
Phương Bình phất tay, cười nói: "Không sao cả! Một đám phế vật, khôi phục thì có làm sao. Ở đây còn có không biết bao nhiêu yêu tộc bản nguyên, hơn nữa ta thấy có lẽ phía sau còn có nhân vật lớn, đám người này không phải muốn bảo vật sao? Được thôi, bọn họ không xông lên lẽ nào chúng ta xông lên trước? Chờ bọn họ dọn sạch trở ngại ở phía trước, chúng ta được lợi, ít nhiều nên giúp bọn họ một chút, tránh cho bị người khác tuỳ tiện tiêu diệt!"
Hắn nói thẳng ngay trước mặt mọi người, không hề có ý giấu diếm. Bình thường, Phương Bình cũng sẽ không giấu những chuyện rõ ràng như thế này. Nói ra mới có thể giảm bớt sự cảnh giác của đối phương. Lúc này, Kỳ Huyễn Vũ cũng không quan tâm điều này, trầm giọng nói: "Ngươi biết chỗ sâu còn có người? Đây là yêu tộc bản nguyên, hay là thứ gì?"
"Ngu xuẩn!"
Phương Bình cười nhạo một tiếng, mắng: "Bị người tiêu hao đến mức này, chẳng lẽ ngươi thật cho rằng là ngoài ý muốn sao? Có người đang chờ hưởng lợi đấy, ngươi ngu như vậy mà cũng xứng làm Tổng tư lệnh ba quân của Thiên Mệnh vương đình hả?"
Sắc mặt Kỳ Huyễn Vũ lạnh đi, cũng không giải thích, lão biết có vấn đề. Nhưng bây giờ, cường giả phe Thần Lục hầu hết là sinh ra trong một nghìn năm gần đây. Đúng là có một số thứ không biết rõ được. Về Phương Bình, nếu không phải có mấy người Khương Quỳ thì hắn cũng không biết cái gì. Phương Bình chẳng thèm nói nhiều, không nhịn được hỏi: "Đổi hay không? Kỳ Huyễn Vũ, giết người chỉ là chuyện sớm hay muộn, không phải hôm nay thì là ngày mai, nhưng mà giết thì giết, bây giờ giao dịch một chút vẫn không có vấn đề. Tất nhiên, nếu người cảm thấy bản thân có năng lực trực tiếp giết ta, rồi cướp những thứ này đi, thì người có thể thử một chút. Quả duy nhất cấp 9, là loại có thể cứu mạng, có thể cứu chữa bản nguyên, hoặc là là Miếu Quả, như vậy ta mới mua, những thứ khác không mua!"
Phe địa quật trầm mặc. Thật ra có người vẫn có động tẦm! Nhất là yêu tộc của Thủ Hộ và Vạn Yêu vương đình. Quả duy nhất cấp 9 mà Phương Bình từng thấy chính là quả của Yêu Hoa Tường Vi. Thứ này rất hiếm! Nhưng cũng không phải là không có. Yêu tộc cấp 9 của hai đại yêu tộc vương đình không hề ít, thậm chí một số yếu tộc chính là yếu thực cấp 9, chính bọn chúng cũng có thể kết quả. Hiện bọn chúng tiêu hao nghiêm trọng, dự trữ bản thân cũng tiêu hao gần hết. Nếu cứ tiếp tục như thế, e là sẽ phải nối gót những người khác. Là giữ mạng quan trọng hay là bảo vật quan trọng, trong lòng mọi người vẫn hiểu rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận