Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1648

Lúc này, thấy Cận Ngọc Hoài đang chào hàng, Phương Bình tùy ý nhìn lướt qua, thản nhiên nói: "Những đan dược này cũng không phải hàng quý giá gì, hàng quý giá thực sự phải là một loại đan dược chữa thương của võ giả phục sinh có tên là Hồi Mệnh Đan. Đây mới thực sự là tuyệt phẩm, rất hiếm thấy, không dễ thu được như những đan dược này, ta nghĩ chắc là các ngươi chưa thu được viên Hồi Mệnh Đan nào..."
Nghe vậy Cận Ngọc Hoài hơi dừng lại, sau đó gật đầu nói: "Vị huynh đài này nói không sai, ta cũng từng nghe nói đến Hồi Mệnh Đan, nhưng đó là đan dược bảo mệnh, một khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, võ giả phục sinh đều sẽ dùng hết, nên chúng ta không thu hoạch được."
Phương Bình cười nói: "Thật ra ta đã từng thu hoạch được một viên, luôn coi là bảo vật, nhưng đan dược này cũng chỉ có tác dụng với võ giả trung cấp..."
Phương Bình dứt lời, vừa cười nói: "Ta cũng sắp đột phá cấp thống lĩnh rồi, nếu có ai bằng lòng, 100 viên đá sinh mệnh có thể đổi lấy."
Thịt muỗi dù ít cũng là thịt! Phương Bình cảm thấy, mình cần phải mượn cơ hội bán đi. lấy 5 triệu đổi lấy 100 cân đá năng lượng, 30 tỷ.
Nếu không kinh doanh cái này thì quá ngu xuẩn.
"Trăm viên?"
Có người hoảng sợ nói: "Quá đắt rồi!"
Hoa Bách Dung cũng không khỏi nói: "Quỳ Minh, ngươi cũng có loại đan dược này sao? Nhưng ngươi không thiếu đá sinh mệnh, đừng bán thì hơn..."
Người khác cảm thấy đắt, Hoa Bách Dung cảm thấy Quỳ Minh không thiếu đá sinh mệnh, không cần thiết bán.
Đây chính là chiến lợi phẩm!
Có lẽ còn là chiến lợi phẩm mà Quỳ La tôn giả cất giấu kỹ nhiều năm, trăm viên đá sinh mệnh cũng không nhiều với Quỳ Minh, ai bảo cha hắn chỉ có mình đứa con trai là hắn, Quỳ Minh không hề kém cạnh so với hậu duệ dòng chính của cấp chín.
Phương Bình cười nói: "Đúng lúc nhìn thấy Cận huynh bán đan dược của võ giả phục sinh, ta thấy hình như rất nhiều người chưa từng nhìn thấy, nếu đã như vậy, không bằng cùng mọi người chia sẻ một chút."
Dứt lời, Phương Bình móc từ trong túi lớn bên cạnh ra một hộp thủy tinh, cười nói: "Chư vị có ai muốn mua không, hoặc là dùng cái khác đổi lấy cũng được..."
Cận Ngọc Hoài lườm Phương Bình, định đoạt mối làm ăn hả? Nhưng nói ra thì hắn thật không có Hồi Mệnh Đan, cũng không tính xung đột.
Cận Ngọc Hoài kinh doanh sớm hơn Phương Bình và cũng đã làm ăn nhiều lần, đã bán được không dưới trăm viên đan dược, cũng kiếm được một số lãi lớn.
Hiện Phương Bình đưa ra giá cao, hắn cũng không vạch trần. Vạch trần Phương Bình cũng chính là vạch trần chính hắn.
Dù 107 vực đều có chiến tranh, nhưng chủ yếu vẫn là Nam Vực có nhiều chiến đấu nhất, hơn nữa những thiên tài ngoại vực này, rất ít tham dự loại chiến tranh này, cũng không hiểu rõ về võ giả phục sinh.
Dù biết những đan dược này chưa chắc là đồ tốt, nhưng luôn có người cảm thấy hứng thú. Mọi người cũng không phải quá thiếu đá năng lượng.
Mấy nghìn người, mà hắn mới bán được trăm viên đan dược, nên cũng không coi là nhiều. E là rất ít người biết bán đan dược kiểu này có thể kiếm lời.
Hai người cũng bắt đầu chào hàng đan dược của mình, không ít người bắt đầu trở nên hào hứng.
Song, hơn trăm viên đá năng lượng cho một viên đan dược đúng là quá đắt, phía vực Nam Thất, một vị võ giả đỉnh cấp sáu cò kè mặc cả với Phương Bình một trận, dùng 50 viên đá năng lượng cấp chín mua Hồi Mệnh Đan của hắn.
Dù như vậy, đối phương vẫn khá cao hứng. Dùng một năm tiêu xài mua một viên đan dược bảo mệnh hiếm của võ giả phục sinh, đối phương cảm thấy đã kiếm lời.
Võ giả đỉnh cấp sáu, với độ tuổi này ít nhất cũng là hậu duệ võ giả cấp tám, thậm chí là hậu duệ thành chủ. 50 viên đá năng lượng, thật chẳng là cái gì.
Phương Bình thì tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng trong lòng lại thầm mắng, ngớ ngẩn!
Mấy tên này thật lắm tiền! Thế mà lại dùng 50 cân đá năng lượng đổi lấy một viên Hồi Mệnh Đan!
"Làm sao có thể mua bán như vậy chứ?"
Sau khi bán Hồi Mệnh Đan, Phương Bình thầm tiếp tục tính toán. Lần sau mình có nên tiếp tục trà trộn vào vùng cấm, bán ít đan dược phát tài không?
Nhưng bán nhiều sẽ xảy ra vấn đề. Võ giả địa quật không lấy được nhiều đan dược như vậy. Dù giao chiến với nhân loại, cũng không thu được nhiều như vậy.
Một khi tra xét, rất dễ tra ra vấn đề.
"Võ giả tà giáo... có giao dịch với võ giả địa quật không?"
Trong lòng Phương Bình bỗng dưng xuất hiện ý nghĩ này.
Tà giáo có võ giả tiến vào vùng cấm, tà giáo nuôi dưỡng nhiều võ giả như vậy, tài nguyên tiêu hao cũng không ít, nhưng dựa theo ghi chép của những công ty đan dược, thì giao dịch với số lượng lớn đều sẽ có dấu vết.
Theo lý thuyết, tà giáo không có nhiều tài nguyên như vậy để bồi dưỡng võ giả.
Dù mấy người Lâm Long cũng trà trộn tà giáo, nhưng thực lực bộ hạ của bọn họ cũng không mạnh lắm. Trái lại, có lẽ phía Đại Giáo Hoàng... có giao dịch với phía địa quật.
Trong lòng suy nghĩ những điều này, nhưng Phương Bình lại không lo lắng nhiều, hắn không mang đan dược gì, kiếm được chút tiền tiêu vặt là được, mấu chốt là lúc này Phương Bình thấy được cơ hội buôn bán.
Một số bảo vật của địa quật, bình thường nhân loại rất hiếm khi thu hoạch được.
Ví dụ như quả Uẩn Thần, quả Bách Thối, hoa Tố Mạch, cỏ Nguyệt Minh… Nhân loại rất khó thu hoạch được những thứ này.
Có nhiều thứ vẫn là đặc sản riêng của một số địa quật. Ra khỏi địa quật đó thì không có nữa.
Nhưng bây giờ, nơi này tụ tập tất cả người ngoại vực, mình có nên đổi lấy một số đồ tốt hay không?
Lúc này, thật ra tham gia giao dịch không chỉ mình Cận Ngọc Hoài.
Tới nơi này thì xuất thân cũng không quá kém, nếu quá nghèo thì làm gì có tài nguyên tu luyện tới trung cấp.
Những người này đến vùng cấm, mang theo được bao nhiêu thì mang theo bấy nhiêu.
Chuẩn bị một chút, bản thân bọn họ cũng phải tu luyện, cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào thần tông hoặc hoàng triều cung cấp tài nguyên cho bọn họ.
Phương Bình không ở tại chỗ, mà bắt đầu đi dạo xung quanh.
Dịch năng lượng trên người hắn không ít, được hắn nén lại, cất vào bình tinh thạch, lần này cũng mang đến.
Trước đó gần đổi 2000 cân, Phương Bình cố ý giấu đi chừng 300 cân, đưa cho Phong Diệt Sinh và Lê Án mỗi người 500 cân, lúc này mang theo trên người khoảng chừng 700 cân.
Mà cân dịch năng lượng có thể so với 3500 cân đá năng lượng. Nhiều đá năng lượng như vậy thì không xem là nghèo.
Chắc chắn trong mấy nghìn người ở đây có người mang nhiều đồ hơn Phương Bình, dù sao nơi này không thiếu một số hậu duệ thành chủ. Nhưng trong đám hậu duệ cấp tám, Phương Bình hẳn cũng được xem là một người giàu có.
"Có lẽ ta không có tác dụng gì ngoài việc nhân cơ hội này, kiếm một ít đồ vật có tác dụng trợ giúp nhân loại tu luyện, nhất là bảo vật tăng lực lượng tinh thần ở địa quật."
Dù hiện tại đã có phương pháp tu luyện hạch não, nhưng nhân loại vẫn cần bảo vật tăng lực lượng tinh thần.
Nhưng địa quật cũng khá coi trọng những thứ đó, nên giá cả không rẻ.
Ngược lại, giá cả của mấy thứ như quả Bách Thối, hoa Tố Mạch có tác dụng có trợ giúp võ giả trung cấp thì lại không đắt lắm. Những thứ này đều sinh trưởng trong mỏ năng lượng.
Nhân loại không có điều kiện trồng được hàng loạt những vật phẩm này, nhưng địa quật thì có, đây cũng là nguyên nhân địa quật có rất nhiều võ giả trung cấp.
Phương Bình bắt đầu đi dạo, bắt đầu giao dịch.
Hắn không dám mua nhiều, nhưng mỗi loại thiên tài địa bảo các cấp đều đổi một ít, cũng không làm cho người ta chú ý.
Vừa mua sắm những vật này, Phương Bình vừa lắng nghe đám người trò chuyện.
Những người này đến từ các vực. Có một số đồ vật mà mọi người thảo luận cũng có liên quan đến nhân loại, đều là hậu duệ của tầng lớp lãnh đạo, một số tin tức có vẻ không quan trọng với bọn họ lại cực kỳ quan trọng với Phương Bình.
Ví dụ như, Phương Bình nghe thấy có người đang bàn tán:
"Gần đây, vương thành Cự Liễu phái người đến bàn chuyện liên minh với chúng ta, Liễu huynh, vương thành Cự Liễu của các ngươi đã từng giao chiến với võ giả phục sinh mấy lần, thực lực bọn họ như thế nào? Rất mạnh sao?"
"Cũng được, ta đã từng gặp một tên, rất hung ác, hình như tên là Vương Kim Dương hay là cái gì đó, nhưng loại cường giả đó cũng không nhiều lắm..."
"Ta nghe phụ thân nói, vương đã đáp ứng liên minh, lần này từ vương đình trở về, có lẽ ta cũng sẽ phải chiến đấu với võ giả phục sinh."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận