Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3089: Biến Cố

Chương 3089: Biến CốChương 3089: Biến Cố
Không nói thêm nữa, lão Trương tìm mình có việc, Phương Bình vốn định ở thêm một lúc, bây giờ không thể không rời đi.
Hắn vây tay chào tạm biệt mọi người, rồi xé rách hư không, biến mất tại chỗ.
Hắn vừa đi, mọi người thu lại nụ cười rạng rỡ ban nãy. Trước mặt Phương Bình, mọi người ra vẻ lãm liệt tươi cười, tự tin tràn đầy, nhưng Hoàng Giả đã xuất hiện, bọn họ còn chưa đến tuyệt đỉnh, sao tham chiến? Nghĩ thôi cũng thấy áp lực.
Cười vui vẻ cũng chỉ để Phương Bình yên tâm mà thôi. Ma Võ không sao, thầy trò Ma Võ đều đàn ủng hộ hắn, họ sẽ trở thành hậu phương vững chắc của hắn.
Nhưng hậu phương này... không đủ mạnh!
Ma Võ không còn là nơi ra mặt cho Phương Bình mỗi khi hắn gây họa sát thân như xưa nữa. Ngày xưa, mỗi khi gây họa, Phương Bình đều nghĩ đến lão sư và bạn học nhờ họ bao che, bảo vệ.
Mà hôm nay... hắn đến Ma Võ chỉ để thăm thầy cô và bạn học, không cần người trợ giúp.
Lữ Phượng Nhu chửi mát: "Thằng nhóc này xưa nay chưa từng công bố ta là lão sư hắn, chứng tỏ hắn xem thường ta! Suốt ngày chỉ lo lắng lão sư của Nhân. Vương sẽ bị người đánh chất... Bị đánh chết sẽ khiến hắn xấu mặt đúng không?"
Bà chỉ có thể nói mấy câu cho đỡ tức vậy thôi, không thể không im lặng, tránh để người khác kiếm chuyện với Phương Bình.
Mọi người bật cười, nhưng trong lòng thầm than. Có một số việc, mọi người đều hiểu.
Nguy cơ lần lượt, đều cần bọn họ đối mặt.
Lão Lý nhiều lần gặp nguy hiểm, thực ra cũng có liên quan đến Phương Bình và thân phận cá nhân của ông. Bên ngoài đều cảm thấy ông ấy mới là lão sư của Phương Bình. Thiên kiêu phe Phong Thiên xuống núi lập tức khiêu chiến ông cũng vì ông mang danh là lão sư của Phương Bình.
Làm lão sư của Phương Bình không phải là vinh quang, là nguy hiểm. Không có thực lực tương ứng, có chết cũng không biết chết như thế nào.
Phương Bình không công bố Lữ Phượng Nhu là lão sư mình cũng là vì muốn bảo vệ bà. Song, Lữ Phượng Nhu có lẽ cũng không muốn được bảo vệ như vậy. Bà cũng muốn gánh vác một chút, nhưng hiển nhiên, với thực lực này, bà cũng không thể làm được gì.
Mắng vài câu, Lữ Phượng Nhu hừ một tiếng: "Lần này ta phải đột phá tuyệt đỉnh, lão già Lý Trường Sinh kia vì sao lại được làm lão sư hắn?"
Ngày đó, Nhân loại rõ ràng đã chiếm ưu thế, nhưng cuối cùng lại không thể không thỏa hiệp. Nhìn thì thấy quá điên cuồng, cuối cùng vẫn không thể tiêu diệt toàn bộ cường giả dưới cấp Thiên Vương của địa quật.
Hiện nay, Phương Bình không còn cần Ma Võ làm chỗ dựa cho hắn. Nhớ lại ngày đó, đối mặt với Hoàng Giả, Phương Bình chỉ có thể hợp tác với các phe, dùng tài ăn nói của mình thuyết phục cường giả các nơi cùng nhau chiến đấu, mọi người cảm thấy khó chịu.
Nếu Ma Võ có cường giả, bọn họ đã không cần thỏa hiệp!
Tâm tình của nhóm người trong Ma võ hơi sa sút.
Hiện tại còn có Trương Đào và Trấn Thiên Vương kề vai sát cánh cùng hắn. Nhưng đến khi Hoàng Giả xuất hiện, có bao nhiêu người có thể cùng xuất chiến với Phương Bình.
Phương Bình... Đi càng ngày càng xa.
Mà Phương Bình, cũng càng ngày càng cô đơn. Trần Vân Hi yên lặng nhìn về phía Phương Bình rời đi, không lên tiếng.
Có lẽ... Không cói
Nhìn thấy vẻ mặt của Long Biến Thiên Đế, Phương Bình lập tức có dự cảm không lành. Có lẽ chuyện liên quan đến Long Biến Thiên Đế.
Thiên Đảo. Khi Phương Bình đến, chỉ có hai người ở đây.
Tuy vẫn còn xa vời, nhưng đại chiến chưa đến, có lẽ còn có cơ hội... cơ hội để đứng cạnh hắn, cùng tiến cùng lùi!...
"Mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội...' Trần Vân Hi nhủ thầm, mình có thể đột phá tuyệt đỉnh không?
Trương Đào, Long Biến.
Ngày đó, có lẽ chỉ có một mình Phương Bình cô độc xuất chinh, bước lên con đường khiêu chiến Hoàng Giả.
Đúng như dự đoán, vừa nhìn thấy Phương Bình, Long Biến Thiên Đế vội vàng nói: "Nhược Băng xảy ra chuyện!"
"Cô ấy làm sao?" Thấy ông ấy sốt ruột, Phương Bình động viên: "Không sao đâu, Hoàng Giả còn dám diệt, còn có chuyện gì không xử lý được!"
Vương Nhược Băng có vấn đề. Điều này, Long Biến Thiên Đế đã từng nói với hắn.
Phương Bình cũng không quá để ý, Long Biến từng nói, có lẽ Vương Nhược Băng có liên quan đến tiên nguyên, nhờ Phương Bình quan tâm chăm sóc con bé. Sau này, khi Long Biến chứng đạo thành công, Phương Bình chẳng còn quan tâm mấy.
Bây giờ cũng không biết Vương Nhược Băng xảy ra chuyện gì. Long Biến Thiên Đế dù sao cũng là cường giả cấp Thiên Vương, mặc dù hơi sốt ruột, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Trương Đào nói: "Ngươi cũng biết chuyện của Nhược Băng rồi đấy, cô ấy luôn trong tình trạng mất sức sống, Long Biến Thiên Đế không thể không phong ấn lại. Lúc ở Đế Phần, trái tim của Chiến Thiên Đế đã chữa khỏi cho cô ấy, sau này cũng không còn xuất hiện chuyện mất đi sức sống nữa.
Song, hiện tại, Vương Nhược Băng lại bị mất sức sống, tình hình cong nghiêm trọng hơn trước. Dù chúng ta tiêu hao rất nhiều lực lượng khí huyết, lực lượng sinh mệnh cũng không thể ngăn cản sức sống mất đi. Tốc độ rất nhanh.
Nếu còn tiếp tục, Vương Nhược Băng sẽ nhanh chóng già yếu rồi chất..."
Long Biến lại hốt hoảng, hơi đau buồn nói: "Khó khăn lắm Nhược Băng mới khỏi bệnh, ta cứ nghĩ con bé sẽ không sao nữa chứ, nào ngờ..."
Trương Đào động viên: "Tiền bối đừng gấp, chúng ta sẽ nghĩ cách!"
Long Biến hợp tác với nhân loại là vì Vương Nhược Băng. Nếu không, chưa chắc đã có cục diện như hôm nay.
Bây giờ, Vương Nhược Băng xảy ra chuyện, Trương Đào nhất định phải nghĩ cách giải quyết mới được.
Vương Nhược Băng rất quan trọng. Một khi Vương Nhược Băng chết... nói câu khó nghe, Long Biến Thiên Đế không dã tâm không mưu cầu, cần gì phải tử chiến giúp nhân loại? Ông ta cũng không phải nhân tộc!
Long Biến cố gắng bình tĩnh lại, Phương Bình ngồi xuống, nhìn lão Trương, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi thăm tình hình hiện tại.
Trương Đào nói: "Thực ra, Vương Nhược Băng đã bắt đầu mất sức sống được một thời gian rồi. Chính xác mà nói, khi chúng ta giao thủ với Hoàng Giả, cô ấy đã xảy ra chuyện. Ban đầu biểu hiện không rõ, nhưng mấy ngày ngay càng thêm rõ ràng và nghiêm trọng, vì không thể ngăn cản, bất đắc dĩ, chúng ta đành phải phong ấn cô ấy..."
Long Biến lại xen vào, nói: "Trước đây, phong ấn có thể ngăn việc trôi sức sống, dù không thể hoàn toàn ngăn cản, nhưng tốc độ sức sống trôi đi chậm hơn nhiều. Nhưng lúc này..."
Long Biến đau lòng nói: "Tuy tốc độ mất đi sức sống đã chậm lại, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, dù Nhân tộc có nhiều bảo vật hỗ trợ, Nhược Băng cũng không chịu được một tháng... Phương Bình... Ngươi có nhiều thủ đoạn, nhiều cách hay, nhờ ngươi cứu Nhược Băng..."
Long Biến Thiên Đế gần như là khẩn cầu, khiến Phương Bình cũng hơi khó chịu.
Đối phương là cường giả cấp Thiên Vương, Vương Nhược Băng cũng chẳng phải là hậu duệ của ông ấy, nhưng sống chung hơn vạn năm, đến hiện tại, Long Biến thật xem Vương Nhược Băng là con gái mình.
Ban đầu chỉ là báo ân, nhưng hiện tại, họ đã ở chung sớm chiều, vạn năm là khái niệm gì? Đó là khái niệm thời gian dài đến gần như vô tận. Khó khăn lắm mới tìm được cách khắc phục, bây giờ bệnh cũ tái phát, sức sống lại mất đi, Long Biến đau khổ hơn cả trước kia.
Phương Bình không vội đáp lời, suy tư nói: "Sau khi giao chiến với Hoàng Giả mới xảy ra chuyện? Chuyện này có liên quan đến Tiên Nguyên, hay cửa đại đạo, hay là do Hoàng Giả đã âm thầm ra tay làm gì đó?"
"Cái này, không rõ lắm..."
Trương Đào lắc đầu nói: "Ta trước đó đã tra xét cửa tam tiêu của cô ấy... Là giả! Ta không thể vào bản nguyên cô ấy, không thể tra xét được gì, bản nguyên bài xích rất mạnh."
Long Biến cũng bổ sung: "Năm xưa vẫn có thể tra xét bản nguyên của Nhược Băng, nhưng hiện tại, dù là ta cũng không thể vào bản nguyên của nó để tra xét. Ta sợ mạnh mẽ tiến vào bản nguyên của nó sẽ khiến bản nguyên vỡ tan...
Hiện tại mọi người đều không có cách nào, Phương Bình, ngươi giúp lão phu với..."
Phương Bình an ủi: "Tiền bối yên tâm, việc này Phương Bình sẽ cố gắng hết sức! Tiền bối đã giúp nhân loại nhiều như vậy, dù thế nào, ta cũng sẽ không khoanh tay nhìn Nhược Băng phải chết, đi, đi xem tình hình của Nhược Băng trước đã rồi tính sau."
Trương Đào và Long Biến vội vàng gật đầu, Vương Nhược Băng lúc này không ở Thiên Đảo, mà ở Long Biến Thiên, bị phong ấn.
Vừa đi, Phương Bình vừa nói: "Hỏi Trấn Thiên Vương chưa?"
Trương Đào đáp lại: "Hỏi rồi, thực lực của ông ấy mạnh thì mạnh thật, nhưng ông ấy cũng không có cách nào tiến vào bản nguyên của Vương Nhược Băng. Không thể tiến vào bản nguyên mà chỉ quan sát ở bên ngoài, cũng không thể tìm được nguyên nhân mất sự sống."
"Đi xem trước đã..." Nói xong, Phương Bình bỗng nhiên phá nát hư không. Ngay sau đó, Phương Bình xách theo một con mèo mập ú màu cam.”
Mèo mập còn mơ ngủ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, hơi mờ nịt.
Lại bắt mèo đi đâu, làm gì đấy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận