Toàn Cầu Cao Võ

Chương 586: Tần Phượng Thanh, tốc độ anh bao nhanh?

Không bao lâu, Tần Phượng Thanh đi vào văn phòng, không vui nói: "Phương Bình, sao nói có khen thưởng mà? Vì sao không có? Vậy chẳng phải tôi đã phí công chạy nhiều ngày như vậy sao?"
"Khi nào hội võ đạo giàu có rồi tính tiếp, bây giờ mới được bao nhiêu đồng tiền?"
"Còn thiếu tiền á?"
Tần Phượng Thanh thật muốn mắng người, cái thằng Phương Bình này, trực tiếp yêu cầu nhà trường dự chi khoản tiền năm nay cho hội võ đạo, tổng cộng 1,2 tỷ, trực tiếp chuyển khoản, không lấy điểm thưởng, chủ yếu sợ điểm thưởng bị mất giá.
Thêm vào quỹ tài trợ trường học sau khi đi quyên tiền, cùng với tiền cho thuê ký túc xá.
Hội võ đạo chưa bao giờ giàu có như vậy!
5 tỷ tài chính!
Lúc Trương Ngữ đương nhiệm, dè sẻn cả năm trời, tiền dư của hội võ đạo cũng không tới 300 triệu.
Bây giờ hội võ đạo nhiều tiền lắm của, số tiền quyên góp được, nhà trường cũng không nói muốn lấy đi. Chuyện mở rộng sản xuất nội bộ của Ma Võ cũng cần tiền, nhưng nhà trường không đào tiền từ hội võ đạo, trường học cũng có khoản chi cho việc này.
Có thể nói, Phương Bình muốn dùng 5 tỷ này như thế nào cũng được, tất cả chi tiêu đều nghe theo Phương Bình, hai vị hiệu trưởng hiệu phó đều chỉ nhìn chứ không nói, trừ phi Phương Bình tham ô lấy tiền bỏ túi.
Thế mà Phương Bình lại còn khóc than!
Phương Bình không thèm để ý anh ấy, khẽ ấn tay nói: "Đừng nói nhảm nữa, ngồi xuống nói chuyện lần trước tiếp nào. Gần đây em bận quá, cũng không có thời gian hỏi kỹ, chuyện địa quật rốt cuộc như thế nào?"
"Vậy chuyện chia hoa hồng cho anh..."
"Anh mà còn nói nhảm nữa, em trừ luôn 200 điểm thưởng mỗi tháng của anh đó!"
Tần Phượng Thanh tức giận xanh mặt, cắn răng nói: "Cậu điên rồi hả, đừng để cho anh có cơ hội..."
"Anh dọa em thì có ích gì? Nếu dọa mà được, em sớm đã là hiệu trưởng rồi."
Phương Bình khinh bỉ một câu, cái ông Tần Phượng Thanh này, cấp bốn sơ kỳ mà dám khiêu khích võ giả cao hơn ổng một kỳ như mình, gan mật dạo này béo thế không biết.
"Anh đã dựng bốn cây cầu thiên địa rồi."
Tần Phượng Thanh sâu kín nói một câu, lộ rõ sự uy hiếp.
"Có tác dụng gì không?"
Phương Bình lại xem thường, gần đây cậu tiến bộ quá nhanh nên cố ý thả chậm tiến độ mà thôi, nếu không thì đã rèn xong trái tim rồi.
"Hừ..."
Thở ra một hơi, Tần Phượng Thanh triệt để từ bỏ đề tài này, Phương Bình không phải Trương Ngữ. Cái thằng nhóc phi võ giả ngày đó ở trước cổng trường bây giờ đã vượt qua mình rồi, tìm cớ khiêu khích đúng là không hẳn có tác dụng gì.
"Vậy không nói chuyện này nữa."
Tần Phượng Thanh quay lại chuyện địa quật, khẽ nói: "Thực ra lần trước cùng Vương Kim Dương đi địa quật đã phát hiện được, nhưng cha nội Vương Kim Dương kia quá xấu xa, lúc nào cũng chiến phần lớn hơn, anh chẳng muốn hợp tác với anh ta nữa, lúc đó anh chỉ mới là cấp ba..."
Phương Bình ngắt lời nói: "Bỏ qua râu ria, đi thẳng vào vấn đề đi nào."
Tần Phượng Thanh không nói gì, tiếp tục nói: "Cách thành Hy Vọng chừng 300 dăm về hướng Tây Bắc, nơi đó có một ngọn núi..."
"Trong ngọn núi có một ngôi miếu?"
"Ồ, cậu cũng biết?"
Tần Phượng Thanh sửng sốt.
Phương Bình cũng sửng sốt!
Ôi đệt, mình chỉ nói chơi như thế, anh đùa em à!
Tần Phượng Thanh hơi nghi ngờ nhìn cậu, chậm rãi nói: "Cũng không hẳn là miếu, cũng chưa từng thấy địa quật có hòa thượng. Ngược lại, đó là một toà kiến trúc rất hùng vĩ, lúc đó anh nhìn thoáng qua, cậu đoán xem anh thấy gì?"
"Mỏ năng lượng à?"
"Ngớ ngẩn, mỏ năng lượng anh dám đi không? Tất nhiên sẽ có sinh vật cao cấp, muốn chết cũng không cần tìm chết ngu như thế."
Tần Phượng Thanh mắng một câu, không cho Phương Bình cơ hội chửi mình, nhanh chóng nói: "Hình như là vườn thuốc."
"Hình như là sao anh?"
"Thì là hình như chứ gì nữa. Anh nhìn có rõ đâu, lúc đó sau lưng còn bị người truy sát..."
"Thế chẳng phải bị người khác cuỗm rồi à, anh nhìn thấy, người khác đương nhiên cũng nhìn thấy."
"Phí lời, người truy sát tụi anh lúc đó đã bị bọn anh mài chết rồi."
"Vậy sao sau đó anh không đi?"
Tần Phượng Thanh lắc đầu nói: "Không đi được, tình hình sau đó không quá ổn định. Quân đội thành Thiên Môn lúc đó tuần tra ở bên kia, tụi anh cũng không tiện đi sâu vào.
Sau đó nữa, đại chiến bùng nổ, cũng không có cơ hội đi."
Phương Bình nhíu mày nói: "Chỉ vì một lần anh nhìn thoáng qua mà anh muốn em theo anh đi mạo hiểm? Nếu như đó không phải là vườn thuốc mà là vườn rau thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, ở nơi núi rừng thâm sâu trong địa quật có một kiến trúc hùng vĩ như vậy, lẽ nào bên trong không có cường giả ư?
Núi rừng thâm sâu ở địa quật cũng chẳng phải nơi tốt lành gì."
"Thứ nhất, lúc đó bọn anh đi ngang qua, nếu như có cường giả địa quật, vì sao không xuất hiện đánh giết bọn anh?"
Tần Phượng Thanh không chút hoang mang nói: "Thứ hai, vườn rau hay là vườn thuốc, cậu tưởng anh ngốc hay sao mà không phân biệt được?"
"Thứ ba, địa quật ở đâu mà không nguy hiểm, so với việc đi tìm kiếm lung tung không có mục tiêu, có mục tiêu như thế này an toàn thuận tiện hơn nhiều."
"Thứ tư, Tần Phượng Thanh này không có những năng lực khác, nhưng bản lĩnh tầm bảo là số một nhé. Đá năng lượng người ta giấu trong thôn còn bị anh phát hiện được, thế mà thằng cha Vương Kim Dương khốn kiếp kia còn chẳng thèm trả phí tình báo cho anh!"
"..."
Không thể không nói, Phương Bình thật rất khâm phục Tần Phượng Thanh!
Những võ giả sơ cấp các ở địa quật còn chẳng thể đi ra khỏi bán kính 50 dặm cách thành Hy Vọng.
Còn ông này chạy ngược chạy xuôi ở địa quật, đi sâu vào mấy trăm dặm, chạy còn xa hơn cả võ giả trung cấp nữa.
Then chốt là - anh ta còn sống!
Mẹ nó, bản lĩnh này thật không tầm thường chút nào!
Trước đó Tần Phượng Thanh không phải là võ giả cấp bốn, nhưng lại có thể chạy vòng ra sau thành Thiên Môn, Phương Bình thật sự khâm phục, bản lĩnh giữ mạng quả nhiên không bình thường, mình có thể chạy nhanh hơn anh ấy sao?
Tần Phượng Thanh không quan tâm cậu nghĩ gì, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Tóm lại, đáng để mạo hiểm, nếu như có thể ôm một vườn thuốc về, vậy thì phát tài rồi.
Hơn nữa, anh nói cậu biết, cường giả cao cấp thực ra cũng không quá quan tâm đến thuốc, cũng cũng không trồng dược liệu..."
"Khoan đã, địa quật võ giả trồng dược liệu?"
Phương Bình chợt phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Con đường tu luyện của võ giả địa quật không giống với chúng ta, bọn họ không cần dùng thuốc tu luyện, trồng dược liệu làm gì?"
Phần lớn dược liệu nhân loại tìm được thực ra đều là ở vùng dã ngoại.
Địa quật võ giả, không cần thuốc.
Tần Phượng Thanh bĩu môi nói: "Ít thấy thì lạ nhiều, võ giả địa quật chỉ không dựa vào thuốc để tu luyện chứ không nói bọn họ không ăn dược liệu. Dược liệu cũng chứa nhiều hạt năng lượng, cậu cho rằng bọn họ tu luyện nhất định phải dùng đá năng lượng hay sao?
Có ngu hay không hả!
Một số dược liệu nếu được trồng trọt tốt, năng lượng ẩn chứa không thấp hơn đá năng lượng đâu.
Võ giả địa quật ăn dược liệu, yêu thú cũng ăn. Cậu không thấy chẳng qua là vì không ai mang dược liệu ra chiến trường thôi.
Thực ra, có những lúc có thể gặp phải, đôi khi giết chết võ giả địa quật cũng có thể thu được những thiên tài địa bảo này.
Cơ mà cậu đừng có ngắt lời nữa có được không, ý anh là, võ giả cao cấp không cần những thứ này. Đối tượng cần những thứ này chỉ có võ giả sơ-trung cấp thôi, hiểu ý anh không?"
"Ý anh là, chủ nhân vườn thuốc này cho dù còn sống thì cùng lắm là võ giả trung cấp thôi phải không?"
"Đúng, cũng không quá ngốc."
Tần Phượng Thanh đắc ý vô cùng, tư duy logic của anh đây siêu mạnh nhé, xu lợi tránh hại cũng là bản lĩnh, nếu không đã chết sớm rồi.
Nếu thật sự là nơi ở của cường giả cao cấp, anh ta cũng sẽ không đi, cao cấp giết trung cấp như giết gà, là chuyện vô cùng đơn giản.
Nhưng chỉ cần không phải là cường giả cao cấp, anh ta và Phương Bình vẫn có hy vọng chạy trốn, dù là võ giả cấp sáu cũng có hy vọng.
Nói xong, Tần Phượng Thanh lại vui sướng hài lòng nói: "Đặc biệt là hiện tại, giá thu mua dược liệu binh khí của Ma Võ đều tăng, càng có nhiều điểm thưởng, lần này, nếu như có thu hoạch, anh có thể không lo lắng mà trực tiếp tu luyện đến đỉnh cấp sáu rồi…”
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Phượng Thanh sắp chảy nước miếng rồi.
Thời cơ này quá tốt rồi!
Bời vì trước đó cung cấp cho công ty dược phẩm, thực ra bọn họ đều đang ép giá, nên giá mua không quá cao.
Bây giờ, Ma Võ tự sản xuất, vốn là tăng phúc lợi cho học viên, nên giá thu mua trực tiếp tăng lên gấp đôi!
Hầu như là lấy giá nguyên liệu để đổi thành phẩm.
Cứ như vậy, thu hoạch tương tự nhưng thu nhập gấp đôi, Phương Bình không tìm Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh cũng phải hối thúc cậu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận