Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1844: Vào Ngự Hải Sơn (2)

Chiến Vương bật cười, sau đó cười tủm tỉm nói: "Không sai, chúng ta đều là anh hùng nhân loại, hiện tại là, tương lai ta nghĩ cũng sẽ như vậy, mấy người Lý lão quỷ cũng thế, trước khi phản bội nhân loại thì mọi người đều là anh hùng.
Chúng ta không cách nào phủ nhận công lao của mọi người, ở Ngự Hải Sơn bảo vệ nhân loại mấy trăm năm, đây chính là công trạng lớn nhất.
Nếu có một ngày, thật xảy ra phản bội, khi đó, bọn họ mới không phải anh hùng, là tội nhân!
Còn về rốt cuộc mấy tên này đang âm mưu cái gì, không quan trọng.
Nếu như cuộc chiến hai giới không cách nào tránh khỏi, thì thuận thế dẫn dắt... cũng không hẳn là lỗi của bọn họ. Nhưng nếu như có thể phòng tránh, cuối cùng lại bị bọn họ khai chiến, đó chính là sai lầm của bọn họ."
Chiến Vương nói ra những gì mình biết, sau đó nhanh chóng vừa cười nói: "Được rồi, không đề cập đến những thứ này nữa. Nói về chuyện lần này ngươi đi Giới Vực đi, nhóc con, trước đó ta đã nói, Giới Vực khá nguy hiểm.
Ngươi thì sao, dù muốn đoạt lấy Giới Vực, cũng không cần biểu hiện ra ngoài, tránh bị người tiêu diệt.
Ta cảm thấy, Giới Vực có hậu chiêu… hoặc nên nói có cơ quan kiểm soát, có thể khống chế phong cấm.
Lần này ngươi đi, nếu có cơ hội, chủ yếu hãy tìm hiểu những thứ này, tất nhiên, không tìm hiểu càng tốt hơn, đoạt lấy Ma Đô địa quật, có thể từ từ thăm dò, không cần vội vã nhất thời.
Nếu có cơ hội thích hợp, lão phu sẽ vào Giới Vực một chuyến, hợp tác được thì tốt nhất, có thêm một đồng minh. Không hợp tác... Nếu không có địch ý với chúng ta, vậy cũng có thể xem thử rồi nói. Nếu có địch ý, lại không bằng lòng ra sức..."
Sắc mặt Chiến Vương chợt trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Vậy thì làm thịt bọn chúng. Ông đây cũng không muốn một ngày kia, hai mặt thụ địch. Phía trước chính là Chân Vương địa quật, phía sau nếu mấy lão già kia đến đâm ông đây một kích trí mạng, kêu đâu cho thấu!
Bọn họ không muốn thẳng thắn thì chính là có địch ý, ông đây không thèm quan tâm rốt cuộc bọn họ là vì cái gì!
Nói rõ ràng thì tốt, không nguyện ý... Vậy đối xử như kẻ địch, Phương Bình, nhớ lời ta, không nên coi những người này là người tốt, bằng không sớm muộn ngươi cũng sẽ trở thành quân cờ của người khác."
Phương Bình cười nói: "Thực lực yếu, thì phải chấp nhận. Có phải là quân cờ hay không cũng không quan trọng. Chờ ta thực lực đầy đủ, quân cờ cũng có thể đập bàn cờ, muốn đánh cờ, ta đều tiêu diệt, kỳ thủ hay người chơi cờ gì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cho ta."
"Bá đạo lắm!"
Chiến Vương cười lớn một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tưởng Siêu, cười nói: "Mập à, sau này tiếp xúc với mấy tên này nhiều một chút, tất nhiên cùng làm nhiệm vụ gì thì thôi đi, không phải hắn có em gái sao? Tìm một cơ hội đi làm quen, nói không chừng liền thành người một nhà.
Đầu tư nhiều mảng, luôn có lúc có thể kiếm tiền, có lẽ đầu tư một lần, liền kiếm đủ xài cả đời."
Sắc mặt Phương Bình đen lại, lừ mắt với Tưởng Siêu, ngươi trả lời thử xem?
Tưởng Siêu như cảm ứng được nguy cơ, ngại ngùng nói: "Lão tổ, ta không hứng thú với cô bé đó, hơn nữa, ta và Phương Bình là người quen, em gái của người quen ta cũng không ra tay được, đúng không?
Phương Bình, hay là hai ta kết nghĩa anh em đi? Sau này lão tổ của ta chính là lão tổ của ngươi, ngươi lời quá chừng..."
Phương Bình im lặng, cũng lười đáp lại hắn.
Còn đang nói chuyện, ba người đã đến thành Trấn Tinh.
Chiến Vương không vào bên trong thành Trấn Tinh, mà đi vòng vòng ở phía ngoài... Phương Bình nhanh chóng theo Chiến Vương lên không trung.
"Đường nối đến Ngự Hải Sơn không nằm dưới đất, mà trên không trung."
Chiến Vương cười nói: "Mấy người chúng ta liên thủ tạo ra kết giới, nên người ngoài cũng không nhìn thấy. Nơi này bình thường cũng không ai trấn thủ, không ngăn được Chân Vương ra vào, từ Chân Vương trở xuống, mười mấy người chúng ta liên thủ tạo ra kết giới, bọn họ cũng không ra được."
Dứt lời, Chiến Vương tiện tay vung lên, một đường hầm không gian trong suốt hiện ra.
Phương Bình đi theo leo lên cầu thang trong suốt, phía sau, Tưởng Siêu vừa định cất bước, Chiến Vương không nói một lời, vỗ ra một chưởng, đánh bay hắn, bật cười lớn nói: "Thằng mập này chẳng có mắt gì cả, nơi này là nơi hắn có thể tới sao?"
Nói xong, hai người đã tiến vào phía trong kết giới, cánh cửa đóng chặt.
Phương Bình quan sát, bố trí rất đơn giản, hoặc là nói không có bố trí.
Chỉ là một vòng xoáy màu đen lơ lửng giữa không trung.
Mà Phương Bình và Chiến Vương, ở trong một quả cầu trong suốt, đây chính là lá chắn tuyệt đỉnh tạo ra.
Thấy thế, Phương Bình suy nghĩ một chút, nói: "Tiền bối, tại sao cửa vào khác của địa quật không kiến tạo kết giới như thế này? Như vậy thì võ giả cấp 9 cũng không thể ra vào, nhân loại cũng an toàn hơn rất nhiều."
"Nghĩ thì dễ, thứ này cần thường xuyên bổ sung tiêu hao, chúng ta nào có nhiều tinh lực như vậy. Chúng ta phải duy trì kết giới của thành Trấn Tinh, còn phải duy trì bên này, thật ra đã đủ phiền toái rồi.
Huống hồ, chúng ta không có nhiều thời gian ra ngoài, cái này cần thường xuyên duy trì mới được, một khi không duy trì, lực lượng tinh thần của chúng ta cũng không tồn tại mãi được..."
"Vậy phía Ngự Hải Sơn..."
"Phía đó thì khác, đó là vô số tuyệt đỉnh tạo ra, hơn nữa do được tạo lúc thích hợp. Ngoài ra, phong cấm ở địa quật không tan đi là vì năng lượng địa quật dồi dào, có thể bổ sung bất cứ lúc nào. Nhân loại không có, cho nên cần chúng ta tự bổ sung, rất phiền phức."
Phương Bình đã hiểu, lại nói: "Vậy từ đường nối thành Trấn Tinh tiến vào, Ngự Hải Sơn ở nơi nào của ngoại vực?"
"Mới vừa đi vào, thuộc về vực Nam Thập Thất... Chính là Tây Sơn địa quật."
Chiến Vương cười nói: "Thực ra đường nối thành Trấn Tinh nằm cạnh bên Tây Sơn địa quật, đúng rồi, ngươi đi vào... tốt nhất thay đổi dáng vẻ, tránh cho bị Chân Vương địa quật nhìn thấy, dẫn đến phiền phức."
Phương Bình suy nghĩ một lúc, sau đó biến thành dáng vẻ của Tưởng Hạo, cười nói: "Tiền bối, như này được không?"
Chiến Vương nhìn hắn một cái, lúc lâu sau mới nói: "Thật tài tình! Chỉ bằng chiêu này, nếu ngươi có thể duy trì lâu dài thì dù Địa Cầu hủy diệt, nhóc con nhà ngươi vẫn có thể sống thoải mái ở địa quật. Tùy tiện tìm một thành nhỏ trú chân, làm bá vương nơi đó cũng không có vấn đề gì. Địa quật lớn như vậy, ai có thời gian rảnh đi điều tra từng người, ngụy trang thành cấp 6... Làm chủ một địa phương nhỏ, thì chẳng ai quan tâm đến ngươi."
Phương Bình cười nói: "Vậy nào có thoải mái như bây giờ, hiện ta muốn làm gì làm cái đó, khi đó, còn không phải nhìn sắc mặt người ta, cẩn thận dè dặt, sợ bị người ta phát hiện."
"Cũng đúng."
Chiến Vương cười nói: "Lát nữa cùng ta đi vào, nói đi Ngự Hải Sơn rèn luyện, thành Trấn Tinh cũng có người đi vào trong Ngự Hải Sơn rèn luyện. Nhớ gọi ta lão tổ, cố gắng đừng để người khác biết ngươi đã đi Ma Đô địa quật..."
"Ý của tiền bối là..."
"Tránh người khác có ý đồ với ngươi."
Chiến Vương cười rạng rỡ, dứt khoát nói thẳng: "Gần đây, tiếng tăm của nhóc con ngươi vang dội, rất nhiều lão quỷ muốn đầu tư cho ngươi, nhưng thực lực của bọn họ yếu, chẳng được cái tích sự gì nên đầu tư cũng chẳng khác gì không đầu tư.
Hợp tác với ta, ngươi sẽ không thiệt thòi.
Biết tại sao quan hệ giữa ta và tên nhóc Trương Đào kia khá tốt không?
Bởi vì lúc còn trẻ, tên nhóc đó đã từng nhận ân huệ của ông đây, hiện tại còn nợ ân tình của ta.
Ánh mắt ta sắc bén lắm, đầu tư đối tượng nào cũng có lời… tất nhiên, đôi bên cùng có lợi, mọi người đều không có tổn thất.
Hiện tại đừng nghĩ đến việc gia nhập phe của người khác, những người đó không đáng tin cậy, thực lực cũng chẳng ra sao, lúc nào cũng có thể bị người ta giết chết, hiểu chưa?"
Phương Bình dở khóc dở cười, mở miệng nói: "Tiền bối thật coi trọng ta."
"Không có gì, đầu tư nhỏ mà thôi. Chết cũng không lỗ, nếu không chết, có thành tựu thì ta kiếm lời rồi."
Chiến Vương cười tủm tỉm nói: "Cái này gọi là một vốn bốn lời, mấy năm nay, cường giả thiếu ân tình ta không ít. Thật đến thời khắc mấu chốt, ông đây chào hỏi một tiếng, thì mọi người đều sẽ ủng hộ."
Phương Bình lần nữa bật cười, cũng không nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận