Toàn Cầu Cao Võ

Chương 346: Phương Bình đáng thương

"Má ơi, tung chiêu đẹp trai vãi!"
Phó Xương Đỉnh ao ước mãi, Phương Bình lúc này giống như thần tiên hạ phàm, đạp không bước đi, đá liên tục khiến đối phương phải lùi lại không ngừng.
"Tôi còn tưởng cậu ấy chỉ có thể lấy đao chém người thôi chứ." Dương Tiểu Mạn cũng tiếp một câu.
Nhưng sắc mặt Bạch Nhược Khê ngưng trọng nói: "Đối phương ổn mà không loạn, kinh nghiệm phong phú, Phương Bình không hẳn là đối thủ..."
"Không thể nào?"
Mấy người đều rất kinh ngạc, tuy rằng Phương Bình rất đáng ghét, nhưng thực lực cậu ấy không yếu, ít nhất khi đối đầu với võ giả cấp ba sơ kỳ Phương Bình cũng có thể chiến thắng.
"Các em cho rằng Phương Bình cố ý chơi trội không cần đao hay sao? Em ấy có cầm đao cũng không dùng được, đối phương cũng sẽ không ngây ngốc cố gắng đón đỡ, cảm giác của Phương Bình rất nhạy cảm…"
Bạch Nhược Khê tán dương một câu, những người khác lại hai mặt nhìn nhau.
"Bọn mình lại thực sự cho rằng cậu ấy muốn chơi trội…"
Mấy người thầm nỉ non, quỷ mới biết Phương Bình cảm thấy dùng đao không đánh được. Thằng quỷ kia thế mà còn làm một bộ đại nghĩa lẫm liệt, bảo là không cần cầm đao bắt nạt người khác nữa chứ, ngay cả học sinh Nam Võ cũng biết xấu hổ.
Chẳng trách, chẳng trách thanh niên vừa rồi hơi bất đắc dĩ nói "Không cần thiết", cái tên Phương Bình này thật không biết xấu hổ là gì!

Trên võ đài.
Phương Bình quyết tâm, đạp không mượn lực, hai chân không ngừng đá vào yếu điểm của đối phương.
Tuy rằng thanh niên kia vẫn lùi từng bước về sau, nhưng bước chân vẫn khá vững vàng, mặc dù hiện tại Phương Bình đã tung ra hết ưu thế của mình, chỉ công không thủ.
Không bao lâu sau, bả vai, cánh tay của thanh niên kia đâu đâu cũng có vết thương, khắp người đầy vết máu, thậm chí trên cổ họng cũng có vết máu.
Người ngoài nhìn vào đều lo lắng, nhưng chỉ các cường giả biết, những vết thương trên người thanh niên đều là vết thương nhẹ mà thôi.
Thanh niên kia vì luôn ở trạng thái phòng thủ, nên lượng khí huyết tiêu hao ít hơn Phương Bình nhiều, thể lực cũng vậy.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra rất nhanh, trong lúc các học sinh Nam Võ lo lắng, thanh niên trong thế phòng thủ bỗng nhiên đạp hai chân xuống sàn, võ đài dựng tạm lập tức bị đạp lún xuống thành cái hố!
Dù cho đây chỉ là võ đài dựng lên tạm thời, nhưng vì để phù hợp cho võ giả giao thủ, võ đài cũng được dựng bằng thép.
Tuy độ chắc chắn không bằng hợp kim cấp F, nhưng tấm thép bị đạp lủng thành hố, cũng đủ để thấy thực lực của thanh niên khủng bố như thế nào.
Hai chân của thanh niên đạp mạnh xuống đất, gót chân lún xuống đất, ngăn lại xu thế liên tục bị đánh lùi.
Sau một khắc, thanh niên phát ra tiếng gào rung trời, song quyền bỗng nhiên nện vào hai chân Phương Bình!
"Ầm!"
Hai lòng bàn chân của Phương Bình va chạm vào nắm đấm của đối phương, sức mạnh lớn khiến Phương Bình đang ở trên không trung không chỗ tựa, bị đánh bay ngược ra sau, một lát sau, Phương Bình lảo đảo rớt xuống lôi đài.
Đây cũng là lần đầu tiên trong ba trận chiến, Phương Bình lộ ra thế yếu.
Phương Bình rơi xuống đất, hai chân run run, nắm đấm của thanh niên đối diện đầy máu, nhưng cậu ta như không quan tâm, mũi chân hơi động, chủ động đánh Phương Bình.
"Thật sự cho rằng tôi sợ anh hả!"
Phương Bình cũng giận dữ, lúc này cậu đã tiêu hao rất nhiều khí huyết, tuy rằng có thể bổ sung, nhưng Phương Bình quyết định không bổ sung.
Chiến đấu cùng cấp, Phương Bình trước giờ hiếm khi bổ sung khí huyết, trừ khi không đủ khí huyết đánh liên tục nhiều ván.
Nhưng trước khi giao thủ với thanh niên này, khí huyết của cậu đã khôi phục đầy đủ.
Thể lực như vậy, hiện còn chưa đánh hết trận, chưa gặp đối thủ mới, cậu làm gì có mặt mũi bổ sung khí huyết.
Tuy rằng Phương Bình không hề để ý mặt mũi, nhưng một trận chiến cùng cấp công bằng, bị một vị võ giả đỉnh cấp hai hai lần tôi cốt đánh lùi, Phương Bình không cách nào nhịn được.
Rất nhanh, hai người lại giao thủ lần hai, lần này, Phương Bình và thanh niên kia cũng không phòng thủ, trực tiếp nhận sát thương để sát thương đối phương!

Dưới đài.
Bạch Nhược Khê bỗng nhiên nói: "Thanh niên này chính là võ giả Võ Đại xếp hạng 24 trên bảng bảng xếp cấp hai, tên Cố Hùng sao?"
Cô vừa nói như thế, đám người Phó Xương Đỉnh dường như cũng có chút ấn tượng, kinh ngạc nói: "Hình như vậy, em cũng quên mất, ở Nam Võ có võ giả nằm trong bảng xếp hạng cấp hai!"
Lúc trước, Bộ Giáo Dục công bố một danh sách bảng xếp hạng các võ giả sơ cấp của các trường Võ Đại.
Lúc trước, Phương Bình xếp hạng 6 trong bảng xếp hạng cấp một.
Nhưng mọi người xem bảng danh sách thường cũng chỉ nhìn top 10 người đứng đầu.
Cố Hùng hạng 24 trong bảng xếp hạng cấp hai, cũng không có quá nhiều người quan tâm.
Nhưng Cố Hùng là học sinh Võ Đại phổ thông, có thể xếp hạng 24 trong số tất cả võ giả cấp hai đã quá trâu bò, quá mạnh rồi!
Trước đó mọi người đúng là đã quên mất điều này, trong 100 hạng đầu của bảng xếp hạng cấp hai, học sinh Võ Đại phổ thông không tới 20 người.
Trong số "không tới 20 người" này, xếp hạng của Cố Hùng trong số các học sinh Võ Đại phổ thông cũng cực cao. 10 vị trí đầu trong bảng xếp hạng cấp hai chỉ có một vị học sinh Bắc Cương Võ Đại đại diện cho Võ Đại phổ thông.
Trong 30 vị trí đầu, cũng không tới 5 người, Cố Hùng chính là một trong số đó.
Vương Kim Dương mới vừa đi dạo một vòng đến, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Là Cố Hùng. Bố cậu ấy là võ giả của Quân đội, khi cậu ấy vừa trở thành võ giả không lâu, đã bị bô mình đưa vào Quân đội rèn luyện. Trong hàng ngũ võ giả Quân đội cùng cấp, cậu ấy cũng là một trong những người ưu tú nhất.
Phương Bình khí huyết cao hơn cậu ấy, tiến độ tôi cốt sâu hơn cậu ấy, nhưng Phương Bình cùng lắm chỉ từng giao thủ với những võ giả xã hội mà thôi…
So về kinh nghiệm thực chiến, cách vận dụng chiến pháp… Phương Bình cũng không bằng Cố Hùng.
Hơn nữa, thời gian Phương Bình bước vào đỉnh cấp hai quá ngắn, lúc này, em ấy cần thời gian lắng lại…"
Lời này khiến người khác không nhịn được nhìn cậu, thời gian lắng đọng của Phương Bình ngắn, thế cậu thì sao?
Vương Kim Dương cũng mặc kệ người khác nghĩ cậu như thế nào, cậu và Phương Bình không giống nhau.
Thời gian cậu bước vào giai đoạn đỉnh phong của mỗi cấp đúng là nhanh hơn Phương Bình, nhưng mỗi lần ra ngoài lộ diện, cậu đều dùng thân phận võ giả đỉnh cấp.
Cho nên ở thời kỳ đỉnh phong của mỗi cấp, cậu có nhiều thời gian tu luyện chiến pháp, tăng cường kinh nghiệm thực chiến.
Mà Phương Bình, chắc chỉ mới bước vào đỉnh cấp hai mấy ngày.
Nếu không phải khí huyết và tiến độ tôi cốt chung mạnh hơn Cố Hùng, e là từ lâu đã không địch lại Cố Hùng rồi. Cố Hùng lúc này mà có đột phá trở thành cấp ba sơ kỳ, thì cũng không phải là hàng tôm tép ở cấp ba.
...
Cuộc trò chuyện dưới đài, Phương Bình đương nhiên không biết.
Cậu biết chính mình còn có điểm thiếu sót, giai đoạn tu luyện cấp hai, Phương Bình vẫn luôn lấy tiến độ tôi cốt làm trọng tâm tu luyện, không như cấp một, thời kỳ đỉnh cấp một, cậu chủ yếu tập trung tu luyện chiến pháp và thung công.
Nhưng bị một võ giả cùng cấp đánh bại, là sự thực mà Phương Bình không cách nào nhịn được!
Trên võ đài, lần đầu tiên Phương Bình thể hiện sự gan lì khắc tận trong xương tủy của mình!
Trong quá khứ, khi giao thủ cùng đối thủ, rất hiếm khi Phương Bình rơi vào thế hạ phong, hầu như đều ung dung đánh, đánh không được thì đập thuốc lên người, bổ sung khí huyết.
Cho nên, khi Phương Bình giao thủ với người khác, số lần bị thương ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đám người Phó Xương Đỉnh hầu như chưa từng thấy Phương Bình bị chảy máu bao giờ.
Nhưng Phương Bình hôm nay lại liên tục gào thét ở trên võ đài!
Hai tay đã sớm bị nhuộm thành máu, quần áo luyện công cũng rách tả tơi, nửa thân dưới lại càng buồn cười hơn, từ bắp chân trở xuống, lộ ra da thịt nhẵn bóng, chỉ còn mỗi đôi giày nguyên vẹn.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm thấp truyền đến, Phương Bình tung một cước, đâm trúng cẳng chân Cố Hùng, Cố Hùng lảo đảo một cái, nhưng thuận thế vung một quyền đấm trúng ngực Phương Bình.
Một âm thanh trầm thấp vang lên từ ngực Phương Bình. Ngực cậu hiện tại giống như bị xe tông vào vậy, đau thấu xương.
Máu từ khóe miệng mãnh liệt trào ra.
Mạnh mẽ áp chế cảm giác muốn thổ huyết, bước chân Phương Bình hơi động, lại lần nữa tấn công về phía Cố Hùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận