Toàn Cầu Cao Võ

Chương 347: Phương Bình đáng thương (2)

Cẳng chân Cố Hùng cũng bị trọng thương, trên người cũng có nhiều chỗ bị thương, lúc này cũng không tránh được, không nói tiếng nào, cũng chủ động đỡ lấy đòn tấn công của Phương Bình.
"Coong..."
Cuối cùng, khi hai nắm đấm chạm vào nhau, khi nghe tiếng kim loại va chạm phát ra, không ít người ở hiện trường đều biến sắc.
Dù có vài người không hiểu, nhưng mọi người đều là học sinh Võ Đại, sao thật sự chẳng biết chút gì.
Cả hai người không cầm binh khí, đánh đến mức phát ra tiếng như vậy, nghĩa là gân, thịt và da tay gần như không còn nữa rồi. Lúc này, âm thanh ấy chính là xương cốt đã qua rèn luyện va chạm vào nhau.
Trên võ đài, đâu đâu cũng có vết máu.

Một bên võ đài.
Ba Đại tông sư cũng không còn trò chuyện vui vẻ như ban đầu.
Trương Định Nam bỗng nhiên nói: "Không ngờ…"
Không ngờ đến cái gì, ông ấy không nói, nhưng hai vị Tông sư còn lại vẫn nghe hiểu.
Hoàng Cảnh lạnh nhạt nói: "Học sinh Ma Võ của chúng tôi cũng không phải chỉ đơn thuần nhờ vào tài nguyên chồng chất, nếu không có lòng dám chiến, Phương Bình cũng không thể trở thành người dẫn đầu tân sinh viên."
"Tính trận này hòa đi, đánh nữa sẽ bị trọng thương đấy, không đáng."
Đánh đến hiện tại, cả hai người trên đài đều đang mang tính mạng ra vật lộn với nhau, điều này không phù hợp với dự tính ban đầu.
Hai người đều là võ giả đỉnh cấp hai, đều chuẩn bị bước vào cấp ba, có thể sẽ nhanh chóng trở thành võ giả trung cấp trong thời gian tới.
Nếu bị trọng thương vào lúc này, không thể không tạm ngưng một thời gian, không cần thiết.
Hoàng Cảnh mới vừa nói xong, Trương Định Nam bỗng nhiên nói: "Chờ đã!"
Ánh mắt Hoàng Cảnh cũng khẽ nhúc nhích, không nói gì nữa.
...
Trên đài.
Phương Bình gầm dữ dội một tiếng, hai tay gắt gao bắt giữ Cố Hùng, lấy đầu mình mạnh mẽ đập vào đầu đối phương!
Cố Hùng lúc này cũng không lùi đi đâu được nữa, cũng không muốn lùi, đôi mắt đỏ chót, cũng đưa đầu đỡ lấy chiêu của Phương Bình!
"Ầm!"
Lần va chạm này, trán Cố Hùng chớp mắt bị nhuộm đỏ, Phương Bình cười gằn một tiếng, lại lần nữa đâm đầu vào đối phương!
Cố Hùng đang choáng, dư quang trong mắt nhìn thấy Phương Bình thần trí tỉnh táo, lập tức giật mình, trận này, chắc là cậu thua rồi!
Đúng như dự đoán, sau một khắc, Phương Bình lại đâm đầu bôm bốp vào đầu cậu.
Đại não Cố Hùng truyền đến một trận choáng váng kéo dài, cả người mất lực.
Phương Bình cũng nắm lấy cơ hội này, lên gối đá vào bụng Cố Hùng.
Cố Hùng cảm giác như bụng mình hình như thủng rồi, ngũ tạng lục phủ đều đang sôi trào…
Sau một khắc, Phương Bình buông Cố Hùng ra, giơ chân đạp Cố Hùng đã vô lực đỡ đòn xuống dưới võ đài!

Trên đài dưới đài, hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Hùng rơi xuống đất nhanh chóng được người khác đỡ dậy. Cậu còn đang không ngừng nôn khan, trong miệng toàn máu là máu.
Mặc dù thương thế của Phương Bình không nhẹ, nhưng khí thế vẫn tràn trề, ngang nhiên đứng thẳng nói: "Người tiếp theo!"
Vương Kim Dương cất bước đi tới, liếc mắt nhìn cậu, hơi nhíu mày nói: "Xuống đài đi, có thể đánh bại Cố Hùng đã chứng minh được thực lực của em rồi."
Nguyên nhân Cố Hùng cuối cùng thất bại chủ yếu là do tiến độ rèn luyện xương sọ không bằng Phương Bình.
Võ giả hai lần tôi cốt chỉ có thể rèn luyện xương sọ 20%, Phương Bình là 30%.
Tiến độ rèn xương tứ chi của mọi người tương đối giống nhau, nhưng xương sọ thì không giống rồi.
Phương Bình đọ Thiết Đầu Công với Cố Hùng, Cố Hùng bị thương nặng hơn, lúc này mới mất đi lực phản kích.
Nhưng Phương Bình lúc này bị thương không nhẹ, đánh tới mức này, Nam Võ cũng sẽ không có ai phủ nhận năng lực của Phương Bình, cậu cũng không phải là võ giả chỉ biết cắn thuốc.
Phương Bình định nói chuyện, Phó Xương Đỉnh lại đi tới cười nói: "Phương Bình, kiểu gì cũng phải để lại cơ hội biểu diễn chứ. Hơn nữa, không phải cậu bảo cuối tháng về nhà sao?
Định về nhà khoe thương thế à?"
Thân hình Phương Bình hơi dừng lại, liếc mắt nhìn người cuối cùng của Nam Võ, ko nói gì nữa, cất bước xuống võ đài.
...
Bước xuống võ đài, mấy người Trần Vân Hi cũng chuẩn bị kỹ thuốc trị thương, băng gạc, bắt đầu giúp Phương Bình xử lý vết thương.
Phương Bình cũng không nói lời nào, ngồi xuống đất, để mặc cho bọn họ trị thương.
Hiếm thấy có lúc Dương Tiểu Mạn không chống đối Phương Bình, cô cười nói: "Cậu có biết đối phương là ai không? Là Cố Hùng, xếp hạng 24 trên bảng xếp hạng cấp hai. Cậu đánh bại Cố Hùng, chứng tỏ thực lực của cậu ít nhất cũng có thể xếp vào 20 vị trí đầu đấy.
Hơn nữa, lần này cậu cũng không căn thuốc, không sát xuất chiêu, tôi thấy, tháng sau, bảng xếp hạng cấp hai thay đổi, ít nhất cậu sẽ nằm khoảng hạng 15 đấy."
Mới lên cấp hai không lâu đã có thể đứng trong top 20.
Thực lực như vậy, không thể không nói, cực mạnh.
Nhưng Phương Bình cắn răng nói: "Hai mươi vị trí đầu?"
Cậu vẫn cảm thấy mình rất mạnh, bất kể là ở trường học, hay là làm nhiệm vụ ở ngoài trường, cậu đều không gặp phải đối thủ.
Cho nên mặc dù lần này chiến pháp không tiến bộ nhiều, Phương Bình cũng cảm thấy mình là số một số hai trong võ giả cùng cấp.
Võ giả ba lần tôi cốt như cậu, qua vài ngày uẩn nhưỡng, khí huyết đã trên 520 cal!
Võ giả hai lần tôi cốt có bao nhiêu cal khí huyết?
Võ giả một lần tôi cốt, hạn mức khí huyết tối đa là 400 cal, võ giả hai lần tôi cốt, hạn mức khí huyết tối đa tăng thêm chừng 20%, chính là chừng 480 cal.
Khí huyết của Phương Bình ít nhất cao hơn đối phương 40 cal, cuối cùng phải dùng đến chiêu Thiết Đầu Công mới thắng được, điều này khiến Phương Bình cảm giác mình rất mất mặt, rất kém.
Trần Vân Hi nhỏ giọng nói: "Đã rất lợi hại rồi, cậu mới tiến vào đỉnh cấp hai..."
"Tôi là võ giả ba lần tôi cốt, nên đánh thắng cùng cấp!"
"Tạ Lỗi học trưởng cũng vậy mà... Nhưng chẳng phải trước đó cũng bị thua hội trưởng Vương sao? Huống hồ, võ giả cấp hai, cũng không phải không có võ giả ba lần tôi cốt..."
Lời này là Dương Tiểu Mạn nói, Phương Bình nghe vậy lại càng thêm phiền muộn.
Không ngờ, mình chỉ có thể dựa vào hệ thống khôi phục khí huyết mới có thể chiếm ưu thế khi đánh nhau với cùng cấp?
Cậu theo bản năng đã quên một điều, võ giả cùng cấp trong mắt cậu chính là thiên tài có thể khiêu chiến vượt cấp trong mắt người khác.
100 võ giả được xếp hạng trong bảng xếp hạng thực chiến cấp hai đều có thể đối đầu với võ giả thực chiến cấp ba, chỉ cần không phải là đỉnh cấp ba, khả năng thắng rất lớn.
Phương Bình lúc này, dù cho đơn độc đối đầu với võ giả thực chiến cấp ba trung kỳ, cũng chưa chắc thất bại.
Đối phương không có kỹ năng chiến đấu lợi hại, ý thức chiến đấu không mạnh, Phương Bình nhờ hệ thống khôi phục khí huyết, 99% có thể thắng.
Đáng tiếc, lúc này, Phương Bình hoàn toàn không nghĩ đến những thứ này, cậu chỉ biết, mình kém một chút đã bị đánh bại bởi võ giả cấp hai cùng cấp không mạnh bằng mình.
...
Trong lúc Phương Bình đang phiền muộn, người cuối cùng của Nam Võ đối đầu với Phó Xương Đỉnh.
Trên thực tế, học sinh Nam Võ đã ý thức được bọn họ thua chắc rồi.
Nhóm Phương Bình còn ba người.
Cho dù người cuối cùng có thể đánh bại Phó Xương Đỉnh, có thể đánh tiếp hai người còn lại sao?
Kết quả hiển nhiên là không thể, đối phương chỉ là thoáng mạnh hơn Phó Xương Đỉnh một bậc, đánh Phó Xương Đỉnh xong, khí huyết tiêu hao gần hết.
Dương Tiểu Mạn lên đài, tùy tiện đánh hai quyền, đánh đối phương rơi xuống võ đài
...
Cuộc thi đấu giao hữu giữa võ giả đỉnh cấp hai Nam Võ và tân sinh viên Ma Võ kết thúc rồi.
Toàn bộ Nam Giang Võ Đại dường như rơi vào yên tĩnh.
Năm đối năm, phe mình năm vị võ giả đỉnh cấp hai, đối phương chỉ có một vị võ giả đỉnh cấp hai. Hơn nữa, đối phương còn đều là tân sinh, đều bước vào cấp hai không lâu.
Một trận luận võ như vậy, khiến Nam Võ thua thảm hại!
Thua thảm hại!
Năm người bên Ma Võ, cũng chỉ có Phương Bình bị thương hơi nặng chút, hiện tại hầu như đều còn sức đánh thêm một trận.
Nhưng bên phía Nam Võ, ngoại trừ Lam Thải Diệp rời đi trong cơn tức giận, bốn người khác đều không còn chiến lực rồi.
Kết quả như thế, hiển nhiên khiến toàn thể Nam Võ không thể nào tiếp thu được.
Nhưng dù cho không thể tiếp thu được thì sự thật cũng được phơi bày ra trước mặt, bọn họ có thể phủ nhận thực lực của mấy người Cố Hùng sao? Có thể phủ nhận nỗ lực của mấy người Cố Hùng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận