Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1479

Lý Hàn Tùng là người đầu tiên qua sông, Phương Bình theo sát phía sau.
Sau lưng hắn, Vương Kim Dương và Diêu Thành Quân cũng vô cùng cảnh giác, chờ hai người ngự không đên giữa mặt sông, cũng nhanh chóng đuổi theo kịp.
Cấm Kỵ Hải vẫn yên tĩnh bình lặng.
Con sông dài một hai ngàn mét, rất nhanh, Lý Hàn Tùng trực tiếp qua sông.
Phương Bình sắp đến bờ, dưới mặt sông bỗng nhiên có một cái xúc tu quét đến.
Phương Bình biến sắc, trong tay hiện lên một tảng đá, ném ra ngoài.
Không ngờ, xúc tu kia căn bản không để ý đến tảng đá đó, tiếp tục với lấy Phương Bình.
Phương Bình cắn răng một cái, trong tay hiện lên một quả cầu vật chất bất diệt nho nhỏ, chớp mắt ném ra xa hơn trăm mét.
Lần này, xúc tu không để ý đến Phương Bình nữa, mà rơi xuống nước, chớp mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Phía sau, lão Diêu và lão Vương vội vàng chạy đến. Vương Kim Dương vừa hạ xuống đất đã nhìn về phía nước sông sủi bọt ùng ục cách đó trăm mét, trầm giọng: "Sao nó lại nhắm vào ngươi?"
Phương Bình lắc đầu, nói: "Có lẽ là chúng ta gây động tĩnh hơi lớn, mặc kệ nó, đi thôi."
Bên này hơi khác khu vực bên Thiên Nam, đối diện bờ sông không phải là rừng rậm, mà là một vùng núi non trùng điệp.
Phương Bình liếc mắt nhìn, vừa đi vừa nói: "Có liên quan với địa hình ở bờ sông bên kia, nhánh sông Cấm Kỵ Hải ăn mòn nơi này, khiến Giới Vực bị bao vây."
Mọi người khẽ gật đầu, Lý Hàn Tùng cảm ứng một lát, nhìn về phía Diêu Thành Quân và Vương Kim Dương, hỏi: "Có phản ứng gì không?"
"Hả?"
"Có cảm giác quen thuộc không?"
"Không có."
Lý Hàn Tùng hơi tiếc nuối, nhíu mày nói: "Vậy thì không phải nhà chúng ta rồi, thực ra, ta cũng đoán được, nếu không, lúc cầm lệnh bài, chúng ta nên có phản ứng rồi. Lần này không hẳn có thể đi vào."
Lần trước đi Thiên Nam, hắn cảm thấy có chút quen thuộc, lúc này mới tiến vào. Nhưng lúc này, hắn không có cảm giác như vậy. Hiển nhiên, hắn không quen thuộc với Giới Vực nơi này.
Nhưng hình như kết giới bên trong chưa được mở ra, cũng không nhìn thấy kiến trúc bên trong, có lẽ đến khi mở ra, nói không chừng sẽ có một ít cảm giác.
Mấy người dùng lực lượng tinh thần truyền âm, không ai lên tiếng, bởi vì nơi này có yêu tộc sinh sống.
Phương Bình mặc kệ bọn họ, hắn nhìn chung quanh. Một lát sau mới lên tiếng nói: "Bên này có lẽ không phải khu vực trung tâm, khu trung tâm sẽ có bia đá! Nơi có bia đá sẽ tương ứng với cửa lớn của Giới Vực, chúng ta hiện không tìm được bia đá, có lẽ sẽ không mở ra được. Trước hết đừng đi vào trong, đi ven đường tìm bia đá đi..."
Vương Kim Dương nghe vậy, lập tức cảnh giác nói: "Chớ làm loạn!"
Phương Bình buồn phiền nói: "Nói thừa, ta đương nhiên biết bia đá nối liền với phong cấm, dù có muốn tiền ta cũng sẽ không đến mức liều mạng tìm chết chứ?"
Vương Kim Dương cũng mặc kệ hắn, cứ nhắc nhở trước cho chắc ăn. Lần trước tên này đi đào bia đá, kém chút nữa khiến bọn họ mất mạng.
Nhóm bốn người không tiến vào bên trong, mà đi dọc theo sơn mạch bên ngoài, đi thẳng về phía trước. Giới Vực là một nơi vừa hẹp vừa dài, cũng không phải nơi nào cũng có cửa vào.
Bia đá chỉ là một ký hiệu, cũng giống bảng hiệu treo trước cửa. Nơi nào có bia đá, nơi đó có xác suất cao chính là khu vực cửa vào Giới Vực.
Từ nơi đó, nếu muốn mở ra Giới Vực, hẳn là càng đơn giản hơn một chút.
Hơn nữa, tìm được bia đá, nếu bia đá còn được bảo tồn hoàn hảo, bọn họ mới có thể xác định được nơi này rốt cuộc có phải là Huyền Đức động thiên hay không, nếu như không phải, chuyến đi này chưa chắc sẽ có thu hoạch.
Cẩn thận đi một đường dài, nhóm bốn người cũng đã phát hiện ra một ít yêu tộc bản địa ở đây. Nhưng bọn chúng chẳng buồn nhúc nhích động đậy.
Nơi này, trừ khi kết giới được mở ra, năng lượng tràn ra ngoài thì mới có thể tu luyện, những lúc khác, yêu tộc sẽ ẩn núp, ngụy trang.
Không có khí huyết, nhóm Phương Bình giống như mấy tảng đá di động, không có sức hấp dẫn yêu tộc chút nào.
Đi dọc theo nhánh sông Cấm Kỵ Hải, đi thẳng hơn trăm dặm, ánh mắt Phương Bình khẽ động, nói: "Hình như ta nhìn thấy rồi!"
Ba người Vương Kim Dương cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, quả nhiên, phía trước có một bia đá to lớn màu đen đứng lặng lẽ nơi xa xa.
Đi đến trước bia đá lớn, Phương Bình nhìn chằm chằm bia đá, ánh mắt nghiêm nghị nhìn từng chữ, chậm rãi nói: "Huyền Đức động thiên!"
"Ngươi biết chữ?"
Lý Hàn Tùng bỗng đâm chọt một câu khiến sắc mặt Phương Bình đen thui, hắn trừng mắt nhìn Đầu Sắt.
Ngươi bị sao thế hả? Tần Phượng Thanh không ở đây, ngươi đóng thế sao?
Lý Hàn Tùng ngượng ngùng, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: "Chỉ có ba chữ, làm sao ngươi lại đọc thành bốn chữ?"
Trên bia đá lớn chỉ có ba chữ thôi.
Phương Bình thản nhiên nói: "Huyền Đức động, ta thêm chữ 'thiên' cho dễ nghe, đọc cũng thuận miệng."
Vương Kim Dương bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ lên tiếng: "Là Huyền Đức cảnh, chứ không phải 'Huyền Đức động', lần sau ngươi có thể học thêm nhiều chữ một chút được không."
Sắc mặt Phương Bình càng đen hơn.
Lát sau, hắn rầu rĩ nói: "Ta không nhìn kỹ, lần trước không phải 'Lăng động' sao? Ta chỉ thấy hai chữ đầu, không thấy chữ sau."
Vương Kim Dương cũng không để ý đến hắn. Lần trước, hắn suy đoán Giới Vực và tông phái có lẽ có mối quan hệ nào đó, cho nên học thêm không ít chữ triện.
Nhìn bia đá một lát, Vương Kim Dương nói: "Đúng là Huyền Đức động thiên, cái gọi là động thiên phúc địa, cũng chỉ là cách gọi sau đời nhà Đường, trước đó không hẳn được gọi là động thiên phúc địa, chỉ là người đời sau gọi nó là vậy thôi. Huyền Đức cảnh, có lẽ chính là Huyền Đức động thiên được liệt danh sau đời Đường."
Nói xong, Vương Kim Dương không nhìn bia đá, mà nhìn phía sau bia đá, nơi đó có một con đường uốn lượn gồ ghề, giống như có thể đi thẳng lên trời.
Phía sau bia đá là một ngọn núi lớn.
Đường núi gồ ghề được trải bằng tinh thạch óng ánh. Con đường thủy tinh dẫn thẳng lên trên, không biết cao mấy ngàn mét.
Đối với võ giả mà nói, độ cao mấy ngàn mét không tính là gì, nhưng lúc này, con đường cổ vòng quanh, như ẩn như hiện, không ai biết phía cuối con đường là gì, ở đâu.
"Đến đúng chỗ rồi."
Vương Kim Dương nói xong, lại hơi nhíu mày nói: "Phía bầu trời bên này hẳn là cũng có phong cấm. Lần trước ở Thiên Nam, trên bầu trời có vết nứt không gian. Nhưng hiện tại, con đường này lại kéo dài đến tận chân trời..."
Phương Bình cũng ngẩng đầu nhìn, suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu nơi này là đường dẫn đến lối vào, trên con đường có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì, nếu không, con đường nhỏ này đã sớm biến mất, sớm bị vết nứt không gian nuốt rồi."
Lý Hàn Tùng nói tiếp: "Cửa ở Thiên Nam khá thấp, bên này lại cao như vậy... Phương Bình, nơi này sẽ không phải là nhà của ngươi đấy chứ? Ngươi xây phòng tu luyện thôi mà cũng xây thành tháp thủy tinh... nơi này..."
Phương Bình nghiêm túc nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi câm miệng lại cho ta! Đầu Sắt, ta phát hiện ngươi thay đổi rồi, biết cách xỏ xiên người khác rồi ha!"
Mới chưa được bao lâu, Đầu Sắt đã đâm chọt hắn hai lần, rõ là muốn tạo phản mà!
Hai người ồn ào một trận, lão Vương và lão Diêu không thèm để ý.
Diêu Thành Quân nhìn chung quanh một lần, lát sau mới nói: "Hai người các ngươi yên lặng đi! Nơi này từng có người đến!"
Nói xong, Diêu Thành Quân đi đến phía sau bia đá, ngồi xổm xuống, kiểm tra bề mặt con đường thủy tinh.
Nơi này đã được phủ bụi không biết bao nhiêu năm. Trên con đường thủy tinh lờ mờ có một lớp bụi mỏng.
Diêu Thành Quân lấy tay khẽ sờ, sau đó lại nhìn lên phía trên một chút, chậm rãi nói: "Có lẽ có người ở trên! Nơi này có người từng đến, cũng có dấu chân đi xuống..."
Nói xong, lại nhìn hai bên đường, hít sâu một hơi, nói: "Con đường cổ kính này hơi nguy hiểm, cẩn thận một chút! Ta vừa kiểm tra qua, dấu chân đi lên và đi xuống hình như không giống nhau, có lẽ là người chết. Nếu không phải con đường này có bẫy, thì chính là ở trên có nguy cơ rình rập!"
Tuy võ giả có thể ngự không, nhưng chỗ này nguy hiểm vô cùng, ở không trung, động một chút là có vết nứt không gian xẹt qua xẹt lại, mất mạng như chơi.
Ở đây, phải hết sức cẩn thận trong từng bước đi.
Trên con đường có một ít vết chân, tuy rất nông, nhưng Diêu Thành Quân vẫn có thể nhìn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận