Toàn Cầu Cao Võ

Chương 646: Không sợ phiền phức

Tần Phượng Thanh thấy cậu không lên tiếng, cười đắc ý, tiếp tục nói: "Lần này trong đám Võ Đại phổ thông, đáng coi trọng nhất chính là Nam Võ, thứ hai là Bắc Cương Võ Đại, thứ ba là Đông Lâm Võ Đại, những trường khác đều kém một chút, võ giả cấp bốn khá ít.
Mười đại danh giáo bắt đầu khai chiến, xác suất chúng ta gặp trường quân đội, Kinh Đô Võ Đại ngay vòng đầu tiên không lớn lắm. Tuy rút thăm đã được tính trước, nhưng chúng ta sẽ không sớm gặp phải bọn họ. Thế nhưng Nam Võ thì không chắc, có thể sẽ gặp phải."
Phương Bình khẽ gật đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, 5 trường Kinh Võ, Ma Võ, trường quân đội Đệ Nhất, trường quân đội Cửu Châu, Hoa Quốc Võ Đại, xác suất vòng thứ nhất gặp nhau thấp đến mức không thể nhận ra.
Năm trường võ đại này và trường quân đội là các đội có thực lực mạnh nhất, mười đại danh giáo, mười tiêu chuẩn, không thể để bọn họ va chạm ngay từ đầu.
"Đúng rồi, Hoa Quốc Võ Đại Lưu Thế Kiệt cũng đột phá đến đỉnh cấp 4 rồi."
"Ừm."
Phương Bình cũng không để ý, Tần Phượng Thanh liếc mắt nhìn cậu, thử dò xét nói: "Thực lực hiện tại của cậu là gì?"
Ngày đó, anh ta cùng Phương Bình đồng thời xuống địa quật, cũng mới mấy tháng mà thôi. Lúc đó, Phương Bình cũng mới vừa vào cấp 4 trung kỳ không lâu.
"Cao kỳ."
"Yếu, quá yếu."
Tần Phượng Thanh lắc đầu nói: "Cậu mới cấp 4 cao kỳ, chiến pháp bình thường, trừ bỏ có thể tank, hầu như không có ưu điểm gì…"
"Anh chắc chắn chứ?"
Phương Bình nhíu mày nói: "Gần đây em cũng muốn tìm người luận bàn một hồi, hay là anh thử xem?"
"Thôi, tôi bị rảnh à, bị thương không phải bỏ tiền trị liệu sao? Trừ phi cậu đưa tôi mười viên tám viên Hồi Mệnh Đan…"
Tần Phượng Thanh xem thường, mắc gì tôi phải đánh với cậu, ăn vạ ai cũng không ăn cậu.
Phương Bình không phản ứng anh ta, quay đầu nhìn về phía võ đài. Giờ khắc này, La Sinh đang đánh nhau với người khác. Một lát sau, La Sinh bị người đánh bay, rơi xuống lôi đài, không thể vào top 10.
"Hơi thiếu kinh nghiệm một chút, nhưng cấp 1, cấp 2 có kém chút cũng không sao, sau khi lần tranh tài này kết thúc, đám người này chắc sẽ lên cấp 2 hết."
Phương Bình đúng là không tức giận, có thể lọt vào top 20 là đã không tệ rồi.
Lần này, Ma Võ có tổng cộng 11 người lọt vào top 100, 7 người tiến vào top 50.
Trong top 20, Ma Võ cũng có 4 người.
Hiện tại đang đấu top 10, La Sinh thất bại, Cố Long Phi đã thắng một ván, còn sót lại Đường Văn và một học sinh năm hai, xác suất thắng không thấp.
Nếu đều thắng, chiếm ba vị trí trong top 10, cũng không tệ.
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Trần Vân Hi: "Nói cho tôi biết cấp bậc của học sinh Ma Võ hiện tại.”
Cũng đã khai giảng được hơn 2 tháng rồi. Hơn hai tháng này, rất nhiều điểm thưởng được cho mượn, rất nhiều nhiệm vụ bị phân phát, so với những năm trước đây, bọn học sinh dư dả nhiều lắm.
"Ma Võ tổng cộng có 6580 người, hiện tại có 14 võ giả cấp 4, 98 võ giả cấp 3, 982 võ giả cấp 2, 4500 võ giả cấp 1, còn lại đều là phi võ giả, đều là tân sinh, học sinh cũ cũng không còn phi võ giả, học sinh khóa chúng ta đều đã đột phá đến võ giả."
"Nói như vậy, nghĩa là một nửa tân sinh đều đã đột phá?"
"Ừm."
Phương Bình khẽ gật đầu, tốc độ này không tính chậm, cực nhanh.
Lúc vào trường, có gần hai ngàn tân sinh, hiện tại hơn một nghìn người đều đã thành võ giả, phải biết, lúc này mới khai giảng không tới ba tháng. Trước kia, trước khi học kỳ trước kết thúc, cũng chưa chắc có một nửa người đột phá.
Khóa này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi học kỳ này kết thúc, ngoại trừ một số người, còn lại đều có thể trở thành là võ giả.
“Số lượng võ giả cấp hai cũng tăng gấp đôi rồi.” Phương Bình lại gật đầu, trước kia võ giả Ma Võ cấp hai cũng chỉ hơn 500 người.
Nói xong, Phương Bình mở miệng nói: "Học kỳ này, mục tiêu của hội võ đạo là toàn trường đều là võ giả! Đại học năm hai, đại học năm ba, đại học năm tư có tổng cộng 4600 người, bây giờ học viên cấp 1 còn có 3500 người, đại học năm hai, dù sao cũng mới vào trường có một năm, tôi không bắt buộc bọn họ.
Đại học năm ba, năm tư, hiện nay còn có 2000 võ giả cấp 1. Những người này, tôi thấy áp lực của bọn họ cũng không lớn, còn không có động lực bằng tân sinh, ai có thể nói cho tôi biết lý do?"
Trần Vân Hi nhỏ giọng nói: "Đại học năm tư cũng sắp tốt nghiệp, một ít học sinh hiện tại đều không ở trong trường…”
"Vội vàng kiếm tiền?"
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Lẫn lộn đầu đuôi, võ giả cấp 1 vào xí nghiệp, có thể kiếm bao nhiêu tiền? Cũng được, sinh viên năm tư khóa này đều phế bỏ, không cần lo chọ bọn họ."
Tần Phượng Thanh nói: "Này, đừng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, tôi cũng là sinh viên năm tư."
"Cho nên mới nói mấy người phế, dù mấy vị sư huynh sư tỷ của tôi đều là sinh viên năm tư, tôi cũng không thể thay đổi ấn tượng được!”
Phương Bình không vui, lạnh lùng nói: "Đại học năm tư, vào trường bốn năm, năm đó khi vào trường là gần cấp 1, bốn năm trôi qua, ngay giai đoạn hoàng kim để tu luyện, vẫn là cấp 1, anh nói cho tôi biết, đây có phải là rác rưởi không?
Đúng lúc, gần đây có rất nhiều tân sinh đột phá, tài nguyên của trường học có hạn, tôi không thể vẫn chăm sóc rác rưởi.
Lần mở rộng tài nguyên trước đều dựa theo quy mô chiêu sinh tân sinh, bây giờ rất nhiều tân sinh đã đột phá, thiếu tài nguyên, vậy thì cắt giảm cung cấp cho võ giả cấp 1 năm tư…"
Lưu Mộng Dao không nhịn được nói: "Phương sư đệ, thế sẽ đắc tội rất nhiều người…"
"Làm hội trưởng, tôi không quan tâm những thứ đó, đắc tội thì sao chứ?"
Phương Bình cười lạnh nói: "Có bản lĩnh thì cứ việc tăng cấp nhanh như gió, mấy năm sau đến trước mặt tôi chửi một câu, 'Năm đó Phương Bình mày mắt chó coi thường người khác, bây giờ tao giỏi hơn mày'!
Nếu không có khả năng, tôi cần gì sợ đắc tội bọn họ?
Cứ dựa theo lời tôi nói, cắt giảm cung cấp của đại học năm tư, tăng cung cấp cho tân sinh.
Tân sinh khóa này rất tốt, thi đấu cấp 1 có thể vào top 20, tân sinh có 3 người, học sinh cũ có 1 người, nhìn lại có thấy mất mặt không?
Bọn họ có mặt mũi gì yêu cầu chúng ta cho bọn họ tài nguyên? Võ giả cấp 1, cấp 2 chỉ quen đòi hỏi, chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện trả giá, cảm thấy trường học cung cấp cho bọn họ là chuyện đương nhiên, ở đâu ra?!
Lúc trước khi chúng tôi còn là cấp 1, cấp 2, tuy chúng tôi lấy cũng nhiều, nhưng trả giá cũng không ít.
Cấp 1 bắt đầu làm nhiệm vụ, cấp 2 bắt đầu xuống địa quật, bị thương cũng là chuyện bình thường, tôi Phương Bình xuất chiến không nhiều, nhưng bị thương cũng không phải một lần, hai lần, ai trên người không có vết thương?
Bây giờ thì tốt rồi, rất nhiều học viên năm tư trắng trẻo non nớt, giống như con gà què, thật sự nghĩ mình là quan to quan lớn nhỉ?”
Tần Phượng Thanh theo bản năng mà nhìn mình một chút, sau đó thở phào một cái, tôi không trắng cũng không nộn, ngoại trừ hơi đẹp trai, thì không liên quan gì đến chuyện Phương Bình nói.
Lưu Mộng Dao bất đắc dĩ, đành phải nói: "Vậy mở cuộc họp ở hội võ đạo, thương lượng lại chút…"
"Không cần!"
Lưu Mộng Dao muốn nói lại thôi, mở hội là vì giảm bớt áp lực cho Phương Bình, để người ngoài biết, đây là do mọi người cùng đồng ý, chứ không phải ý kiến cá nhân của Phương Bình. Nhưng Phương Bình từ chối, hiển nhiên không xem đây là chuyện to tát.
Có Phương Bình chịu trận, những người khác trong hội võ đạo cũng không cần phải chịu đựng áp lực quá lớn.
Tần Phượng Thanh không để ý cái này, chỉ nhắc nhở: "Bây giờ cậu mạnh, mọi người tức nhưng không dám nói, nhưng nếu cậu thua thi đấu giao lưu, cậu sẽ biết cậu gặp phiền phức to thế nào.”
Nếu mạnh, thì phải mạnh đến cùng.
Đối nội mạnh mẽ mà ra ngoài yếu thế, thua thi đấu giao lưu, Phương Bình sẽ phải nhận áp lực và chê trách rất lớn.
"Vậy thì thắng, bọn họ sẽ không còn lời nào để nói!"
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía đám người Trần Vân Hi: "Các cậu mau chóng tiến vào cấp 3 cao kỳ, sau khi Nam Giang địa quật mở ra, tôi hi vọng các cậu đi vào, lối vào mới mở ra, là nguy hiểm cũng là kỳ ngộ.
Tôi hi vọng khóa của chúng ta, đến đại học năm tư, sẽ có một nhóm học viên cấp 5 xuất hiện, thậm chí cấp 6! Mà không phải giống như bây giờ, đại học năm tư yếu ớt vô cùng."
Dựa theo xu thế hiện tại, đám người Trần Vân Hi sau khi kết thúc năm hai mới có thể vào cấp 4. Đại học năm ba không hẳn có thể đến đỉnh cấp 4, đến đại học năm tư, không xuất hiện cấp 5, rất bình thường.
Nhưng đó không phải là thứ Phương Bình muốn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận