Toàn Cầu Cao Võ

Chương 25: Vương Kim Dương

Hàn huyên một hồi, Phương Bình chủ động đặt câu hỏi: "Những người như chúng ta đều cố gắng phấn đấu trở thành võ giả.
Nhưng mà cho tới bây giờ tớ còn chưa tùng gặp qua một vị võ giả chân chính nào.
Gần đây tớ cũng có đọc được một ít tư liệu về khoa võ, trước đây cũng từng tra tư liệu trên mạng, nhưng mà không có cái nào nói rõ làm sao mới thành võ giả chân chính.
Ngô Chí Hào, cậu có rành về vấn đề này không?"
Ngô Chí Hào nghe hỏi như thế, cân nhắc một lát rồi mới nói: "Do trước đây cậu không quá quan tâm về những chuyện này, cho nên mới không hiểu hết.
Đối với học sinh cấp ba tụi mình ấy, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là thi đậu khoa võ, còn chuyện làm sao trở thành võ giả, đó là chuyện sau khi lên đại học.
Cho nên làm sao để trở thành võ giả chân chính, khẳng định là không thể tra được tư liệu trên mạng được.
Theo tớ biết, để trở thành võ giả, trong nhà có trưởng bối là võ giả.
Nếu không thì cũng phải đi học qua lớp huấn luyện võ đạo…"
Nói đến đây, Ngô Chí Hào lại bổ sung thêm: "Không phải là mấy lớp huấn luyện võ đạo ở Dương Thành đâu nha, mà là lớp huấn luyện võ đạo có giấy phép đàng hoàng ấy.
Lớp huấn luyện kiểu này ở Dương Thành mình căn bản không có, dựa theo quy định của pháp luật, để mở lớp huấn luyện võ đạo, cần phải là võ giả trung cấp.
Đừng nói là Dương Thành mình, tính luôn cả toàn bộ tỉnh Nam Giang mình cũng không có được bao nhiêu lớp dạy võ như vậy đâu.
Còn một phương pháp thứ ba nữa, cũng là con đường phổ biến và chủ yếu nhất, chính là thi đậu vào đại học khoa võ."
Ngô Chí Hào tiếp tục nói: "Ngoại trừ ba cách này ra, liệu có cách nào khác hay không thì tớ không biết.
Mà ba con đường này đều không liên quan gì đến chúng ta cả, ít nhất thì trước khi thi đậu đại học, chúng ta không có hy vọng nào trở thành võ giả trước khi tốt nghiệp trung học."
Phương Bình khẽ gật đầu, lại nói: "Vậy năm nay trong số những học sinh thi đại học, cậu cảm thấy sẽ có bao nhiêu võ giả?"
Ngô Chí Hào còn chưa mở miệng, Dương Kiến đã cười ha ha nói tiếp: "Dương Thành mình không có ai, không chỉ là Dương Thành, mà cả Thuỵ Dương chắc cũng không có thí sinh nào là võ giả.
Tính trên toàn bộ tỉnh Nam Giang năm ngoái, trước khi thi đại học, số lượng thí sính là võ giả chân chính cũng chỉ có ba người, năm nay chắc là cũng nhiêu đó.
Những người đó mới thực sự là con cưng của trời!"
Dương Kiến có chút ước ao mơ mộng, chưa thi đại học đã trở thành võ giả, chuyện như vậy, bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Phương Bình còn muốn tiếp tục hỏi thêm vài câu, bỗng nhiên bên cạnh có người cười nói tiếp chuyện: "Cũng không cần tự ti, học sinh cấp ba trở thành võ giả trước khi thi đại học đúng là thiên tài, nhưng xuất phát điểm của mỗi người không giống nhau."
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Người nói chuyện là một thanh niên trẻ tuổi xấp xỉ tuổi bọn họ, mặc một bộ quần áo thể dục, hai tay đút trong túi quần.
Không có bất cứ điểm nào nổi bật, râu được cạo gọn gàng, vẻ ngoài cũng phổ thông, nhưng ánh mắt lại sáng trong như tuyết.
Thấy mọi người nhìn sang, thanh niên trẻ tuổi vừa mới mở miệng kia cười nói: "Các em là học sinh của trường Nhất Trung phải không?"
Vừa nghe xong câu hỏi, Ngô Chí Hào vội vàng nói: "Người là học trưởng Vương?"
Trên mặt Vương Kim Dương nở nụ cười, lắc lắc đầu nói: "Đừng dùng kính ngữ, gọi tên anh hoặc gọi là anh Vương là được rồi, mọi người đều là bạn bè đồng lứa, anh đây cùng lắm là đi trước mấy đứa một bước thôi."
Lời này cũng đã xác minh thân phận đối phương chính là Vương Kim Dương, là người mà mọi người đang đợi.
Vương Kim Dương chỉ hơn những người ở đây một tuổi. Nếu là những anh chị trong lớp chọn năm ngoái, Ngô Chí Hào thực ra có quen biết.
Nhưng cậu không quen biết Vương Kim Dương, chỉ từng xem qua ảnh được dán trên bảng vàng danh dự của trường.
Nghe đối phương nói như vậy, Ngô Chí Hào thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Chào anh Vường, bọn em là học sinh lớp 12 của trường Nhất Trung…"
Ngô Chí Hào vội vàng giới thiệu mình, Vương Kim Dương cũng rất kiên nhẫn lắng nghe.
Chờ đến khi làm quen qua mọi người một vòng, lúc này mới tiếp tục đề tài hồi nãy: "Anh nói xuất phát điểm không giống, hẳn mọi người cũng hiểu ý anh là gì.
Những học sinh có thể trở thành võ giả ở thời kỳ cấp ba đều là những người có gia cảnh ưu việt, không có ngoại lệ.
Nếu không phải ba mẹ là cường giả võ đạo, thì chính là gia tộc có cường giả chống lưng phía sau.
Anh nói cường giả, nghĩa là đang nói đến võ giả cấp bốn trở lên!
Chúng là là cấp thấp, có thể thi đậu khoa võ thì sẽ không có bất cứ người nào thua kém bọn họ cả.
Thừa nhận thiên phú và thực lực của đối phương nhưng cũng không cần phủ định khả năng của mình, cũng không cần có cảm giác mình thua kém bất cứ người nào hết!
Nếu như cả điểm này không làm được, thì con đường tương lai sẽ rất khó đi!"
Đây được coi như là lời truyền kinh nghiệm, nên mọi người vội vàng nói lời cảm ơn.
Phương Bình vẫn đang chăm chú nhìn Vương Kim Dương, phát hiện đối phương có tính hay nói, tính cách cũng không quá tệ, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.
Mọi người vừa đi ra ngoài nhà ga, vừa nói chuyện phiếm.
Vương Kim Dương hỏi mọi người một vài câu, đến khi biết được những người có mặt ở đây đều có khí huyết trên 110 cal trở lên, không khỏi thở dài nói: "Bây giờ đúng là sóng sau xô sóng trước, tuổi trẻ tài cao!"
Năm ngoái, khoá của bọn anh cũng không có được mấy người có khí huyết trên 110 cal."
Thấy anh ta chủ động nhắc tới chủ đề này, Ngô Chí Hào cũng tự biết tình thế, lập tức hỏi: "Anh Vương à, anh cảm thấy năm nay Nam Giang Võ Đại chiêu sinh sẽ ra điểm chuẩn khí huyết ở mức bao nhiêu cal?"
Vương Kim Dương tươi cười, đây đại khái cũng là vấn đề mà tất cả các thí sinh thi khoa võ đều quan tâm.
Cũng không bất ngờ lắm, chính bản thân cậu năm ngoái cũng chẳng phải cũng vậy sao.
Suy nghĩ một chút, Vương Kim Dương châm chước nói: "Thường điểm chuẩn này đều là xem xét vào mặt bằng chung của từng năm mà có thay đổi.
Ví như năm ngoái, điểm khí huyết của mọi người không cao như năm nay.
Dương Thành bên này cũng tốt, bên tỉnh Giang Thành kia, trước đó Nam Giang Võ Đại từng hỗ trợ kiểm tra một lần, anh nghe nói có khối học sinh có điểm khí huyết trên 120 cal.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay, tiêu chuẩn của vòng kiểm tra sức khoẻ e rằng thấp nhất là 110 cal rồi.
Còn để trúng tuyển, thì tốt nhất các em nên duy trì ở mức 115 cal trở lên."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngô Chí Hào lập tức vui vẻ, nhưng gương mặt của Dương Kiến và Lưu Nhược Kỳ lại có chút âm u.
Vương Kim Dương cũng không tiếp tục đả kích mọi người nữa, chỉ cười ha ha nói: "Đương nhiên, cũng chưa chắc sẽ nhất định như vậy, hiện tại các em đều trên 110 cal, hiện tại vẫn chưa tới ngày kiểm tra sức khoẻ, vẫn còn có cơ hội tăng lên.
Vì sao kỳ thi khoa võ hằng năm lại sát ngày thi đại học khoa văn như vậy?
Bởi vì mọi người đều đang trong thời kỳ phát triển, mỗi ngày đều tiến bộ, vì để cho mọi người có nhiều cơ hội cạnh tranh công bằng, cho nên mới kéo dài đến trước ngày thi tốt nghiệp trung học mới tiến hành.
Ngày hôm nay em có thể là 110 cal, nhưng ngày mai sẽ là 111 cal, tất cả đều có khả năng."
Mọi người gật đầu lần hai, xem như tiếp nhận lời an ủi.
Ra khỏi nhà ga, Vương Kim Dương không vội vã lên xe, chỉ liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh nhà ga, sau đó cảm khái nói: "Lúc còn học cấp ba, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là phải thi đậu khoa võ, nhất định phải thi đậu khoa võ!
Vì thi đậu khoa võ, đã từ bỏ rất nhiều thứ.
Nhưng đến khi thực sự thi đậu khoa võ rồi mới hiểu rõ được một số chuyện trước đây chưa từng biết, lúc này mới phát hiện, sống cuộc sống ung dung tự tại khó biết bao!
Vương Kim Dương chỉ là sinh viên đại học năm nhất mà thôi, chỉ lớn hơn mọi người một tuổi.
Nếu là một sinh viên đại học của kiếp trước, hẳn sẽ không có cảm xúc như vậy.
Nhưng nhóm học sinh chuẩn bị thi khoa võ của kiếp này lại đầy cảm xúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận