Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1674

Hoàng thành quá lớn, Phương Bình vừa đi vừa nghỉ, đi dạo phố đến hừng đông mà vẫn chưa đi được một nửa thành.
"Thiên Thực Quân rất mạnh, rõ ràng, quân đội ba trăm ngàn người đều là võ giả trung cấp, thật kinh khủng!"
"Một trung đoàn một ngàn người, một quân đoàn mười ngàn người, một đại đội một trăm ngàn người."
"Thống lĩnh trung đoàn thấp nhất đều là cấp 7, thậm chí còn có một số cấp 8, 300 vị võ giả cấp 7, cấp 8. Thống soái quân đoàn đều là cấp 9, dù không bằng 30 vị cường giả bản nguyên năm đó, hiện có một số cấp 9 yếu, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ."
"Phía ba quân, thống soái Tả Bộ không mạnh lắm, thống soái Hữu Bộ là Hữu thần tướng, là cấp 9 đỉnh cấp nằm trong Top 10 bảng xếp hạng."
"..."
Phương Bình suy nghĩ một hồi, hắn vừa đi dạo vừa quan sát thời gian và cách phân bổ quân tuần tra của Thiên Thực Quân.
Hoàng thành quá lớn, bình thường đều là chiến tướng cấp 6 dẫn theo 10 người, hợp thành một tiểu đội, đi tuần tra ở tuyến đường cố định.
"Nhưng đường phố nào phồn hoa hơn một chút thì có cường giả cấp 7 tuần tra."
Hiện Phương Bình vẫn chưa nhìn thấy cấp 8 cấp 9, nhưng khi hắn đi về phía hoàng cung, đã cảm ứng được khí thế của cường giả ở xung quanh hoàng cung, Phương Bình không dám đi sâu vào, nhanh chóng rời đi.
Hoàng cung là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.
"Hầu hết các cường giả đều ở gần phía hoàng cung, nếu gặp tình huống khẩn cấp, muốn cấp tốc chạy đến... chắc những cường giả này có thể ngự không, nhưng chắc là cần mệnh lệnh và sự cho phép.
Nếu như chậm trễ một lát rồi mới đuổi tới bên này, cường giả cấp 9 cần ít nhất một phút! Cấp 8 thì chậm hơn một chút. Cường giả cấp 7 không thể giữ chân mình."
Phương Bình thầm tính toán trong lòng.
Hắn dùng tốc độ cao nhất, phối hợp giày chiến cấp 9, tốc độ trong một phút có thể ngang bằng cường giả cấp 9, gần ngàn mét mỗi giây.
Thật ra cường giả cấp 7 có thể đạt tới tốc độ âm thanh (343,2 m/s).
Cấp 8 phải nhanh hơn, chắc mỗi giây dễ dàng đi được 500 mét.
Cấp 9 thì thật có thể đạt tới 1000 mét mỗi giây.
Một phút có thể chạy 60.000 mét, điều kiện tiên quyết là không ai ngăn cản.
Phía nội thành, hoàng cung ở khu vực trung tâm nhất, mà chiều dài nội thành cũng dài gần 100.000 mét.
Hoàng cung cũng cách vương phủ của biên giới nội thành chừng 50.000 mét, nghe thấy rất ngắn, nhưng đó là đoạn đường dài trăm dặm.
Cường giả cấp 9 dùng tốc độ cao nhất thì một phút cũng đủ đuổi kịp, đó còn là chưa dốc sức bộc phát, tốc độ đã nhanh đến không tưởng rồi.
"Nếu gây chuyện ở vương phủ, 50.000 mét, trừ phi xảy ra đại chiến, bằng không, cấp 9 khó mà cảm ứng rõ ràng. Nhưng trong thành có yêu thực cấp Chân Vương, có thể cảm ứng được.
Yêu thực cấp Chân Vương chưa chắc sẽ ra tay, cấp 9 ra tay, một phút... một phút gần như có thể chạy từ biên giới nội thành ra ngoài thành! Một khi ra khỏi thành thì thiên hạ rộng lớn, hắn muốn đi đâu thì đi.
Phương Bình tiếp tục thầm tính toán: "Bách Vương Cung cách hoàng cung không xa, nơi đó nằm ở khu vực trung gian, cách nơi này khoảng 30.000 mét, nếu cấp 9 từ hoàng cung đuổi theo, vậy thì chưa cần một phút, e là ta cũng vừa ra khỏi nội thành."
Phương Bình lại nghĩ, đây là những tình huống xấu nhất. Hắn không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, Phương Bình muốn hành động lặng lẽ hơn.
"Phía ngoại thành cũng có cường giả trấn thủ, nhưng ngoại thành không có cấp 9... Không, phía cửa thành có cường giả cấp 9 trấn thủ, vậy còn phải tránh đi hướng cửa thành."
"Hơn nữa, nội thành còn có những cường giả cấp 9 khác..."
Phương Bình tính kế hết lần này đến lần khác, lông mày cau lại, vẫn rất nguy hiểm.
"Có thể tạm hoãn chuyện đánh cướp lại, hoặc có thể cân nhắc đánh cướp Bách Vương Cung ở ngoại thành, nội thành quá nguy hiểm. Quan trọng không là đánh cướp, mà là tạo ra ngăn cách và hỗn loạn, như vậy mới không uổng công mình mạo hiểm đến đây."
"Giết ai đây ta... tốt nhất không giết Phong Diệt Sinh."
Phương Bình lại phủ định kế hoạch của mình, nếu giết Phong Diệt Sinh, sẽ gây ra phiền phức rất lớn. Hắn là thuộc hạ của Phong Diệt Sinh, nếu giết Phong Diệt Sinh, một khi Phong Vương nổi giận, có lẽ sẽ tiêu diệt tất cả bọn họ.
Phong Diệt Sinh còn sống, chính là một cái ô dù. Ít nhất ở hoàng thành, Phong Diệt Sinh là ô dù của Phương Bình. Chỉ cần che giấu tốt, không để thân phận bị vạch trần, thì Phong Diệt Sinh ở đây đủ giúp hắn chống được tất cả áp lực.
Phương Bình suy nghĩ rất nhiều, lúc này, lông mày Phương Bình chợt khẽ động.
Có người theo dõi mình. Ai?
Lúc này, hắn cách phủ Phong Vương không xa.
Phương Bình đã cảm ứng được, xung quanh có người bắt đầu vây quanh... Còn có một vị võ giả cấp 7.
"Một vị cấp 7... mười vị cấp 6."
"Không phải bại lộ thân phận, bằng không sẽ không là thực lực như vậy."
"Lê Án! Là người của Lê Án."
Phương Bình nhanh chóng phản ứng lại, Lê Án phái người đến giết hắn.
Phương Bình nhẹ nhàng cầm trường đao thần binh bên hông, lẩm bẩm: "Cũng tốt, thăm dò tốc độ phản ứng của Thiên Thực Quân một chút, đang ngủ gật có người đưa gối cho nằm, để ta tiện thể nhìn xem hiệu suất ứng phó tình huống khẩn cấp của thành Thiên Thực như thế nào."
"Tiện thể bộc lộ một ít thực lực của ta, để Phong Diệt Sinh càng thêm coi trọng ta!"
"Cấp 6 giết cấp 7 thì hơi quá. Nhưng chạy thoát khỏi tay cấp 7, phản kích, giết người của Lê Án, đó cũng là một cách thể hiện thực lực. Tên này sẽ không dám bộc phát lực lượng tinh thần quy mô lớn để chấn nhiếp ta, sẽ chỉ cận chiến giết ta, đề phòng giết lầm những người khác, nơi này cũng không phải ngoại vực."
Phương Bình suy tính hết tất cả khả năng. Quả nhiên, vị võ giả cấp 7 giả bộ dạo phố, tiến tới gần hắn một chút.
"Ngươi bay cũng không dám bay, chạy ở mặt đất, cấp 7 chưa chắc nhanh hơn ta."
Nghĩ vậy, Phương Bình di chuyển, đi về phía mấy võ giả cấp 6 bên cạnh, tránh xa cấp 7 một chút, tránh cho lát nữa biểu hiện quá mức mạnh mẽ, dọa sợ Phong Diệt Sinh thì không xong rồi.
...
Nhìn thấy "Quỳ Minh" đi về phía bọn họ, mấy vị võ giả cấp 6 đều có vẻ vui mừng.
Công lao từ trên trời rơi xuống hả?
Vừa nãy khi thống lĩnh bắt đầu tới gần "Quỳ Minh", bọn họ đều tưởng là không có hi vọng, không ngờ "Quỳ Minh" bỗng nhiên chuyển sang đường khác nên đang rất gần bọn họ.
Lúc này, mấy vị võ giả cấp 6 thản nhiên tạo thành một vòng vây nhỏ trên đường phố. Chỉ cần "Quỳ Minh" tiến vào, bọn họ sẽ nhanh chóng động thủ, vây giết đối phương.
Lúc này Phương Bình càng ngày càng gần họ.
"4 vị cấp 6, ba vị cao kỳ, một vị đỉnh cấp... Đằng sau còn có một vị tinh huyết hợp nhất sắp đuổi tới..."
Dù mấy năm nay, Lê Án giả ngớ ngẩn, nhưng dưới trướng vẫn có chút thực lực.
Ngay khi Phương Bình bước vào vòng tròn, mấy vị võ giả cấp 6 vây quanh hắn đều mừng rỡ như điên. Nhưng vừa bước vào vòng tròn, Phương Bình cũng đồng thời rút đao quét ngang.
Vù!
Tiếng đao lướt gió vang lên, năng lượng trên trường đao lập tức phát ra với tốc độ cực nhanh.
"Tạp cổ!"
Phương Bình khẽ quát, một đao chém đầu vị võ giả đỉnh cấp 6.
Lúc sắp chết, trong mắt người này còn vương sự chấn động. Không hề có sức phản kháng. Đao của đối phương nhanh quá sức tưởng tượng.
"Tạp cổ!"
Lúc này, ba người khác cũng gầm lên một tiếng, thi nhau quơ binh khí đánh về phía Phương Bình.
Phía sau, mấy vị cấp 6 khác, bao gồm vị thống lĩnh giận dữ, nhanh chóng chạy đến.
"Vù vù phập phập!"
Mỗi đao của Phương Bình lại lấy đi một đầu người, đao thế không ngừng, lập tức giết chết người thứ hai. Phương Bình cũng không chậm trễ, vừa rút đao vừa nhanh chóng chạy về phía phủ Phong Vương ở xa xa.
"Giết hắn, nhanh!"
Thống lĩnh phía sau hét lớn một tiếng, mọi người bắt đầu lao điên cuồng trên con đường lót tinh thạch.
Ở ngoài thành, bọn họ còn có thể ngự không mà đi, tiến hành chém giết. Trong thành, những người này cũng chỉ dám dốc hết sức, truy sát Phương Bình.
Phương Bình chạy băng băng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, dư quang quan sát bốn phía, tốc độ phản ứng của Thiên Thực Quân không hề nhanh như mình tưởng tượng.
Lúc này, trên con đường bên cạnh, một vị võ giả cấp 7 khí thế bừng bừng, cách bên này gần 2000 mét, cũng có một vị võ giả cấp 7 dẫn tiểu đội chạy đến.
Nhưng những người này cũng đang chạy băng băng trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận