Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1863: Lữ Tông Sư Đừng Khách Sáo (2)

Lang Yêu gào lên, đến nước này, lựa chọn duy nhất của yêu tộc chính là tự bạo! Lang Yêu vừa định tự bạo, Phương Bình bỗng biến sắc, nghiêng đầu nhìn nóc nhà.
Lang Yêu thấy hắn bỗng nhiên dừng lại, ngây người một hồi, nó cũng theo bản năng nhìn về phía nóc nhà.
"Ngu thật!" Phương Bình cạn lời, vậy mà ngươi cũng tin? Ta nhìn nóc nhà, ngươi cũng nhìn? Ngươi có bị bệnh không?
Vù!
Trường đao chớp mắt hạ xuống, tiễn đầu Lang Yêu lìa khỏi cổ.
Đầu rơi xuống nhưng Lang Yêu còn chưa chết, lúc này, nó giận nhịn không nổi, gào thét ầm trời, định tự bạo lần nữa.
Yêu Hồ Ly thấy Lang Yêu chắc chắn phải chết, nó cũng tuyệt vọng vô cùng, vừa định tự bạo thì… một giây sau, Yêu Hồ Ly ngây người, nó được thả ra ngoài rồi!
Trong nháy mắt vừa rồi, Phương Bình đã thả Yêu Hồ Ly ra ngoài!
Vừa được ra ngoài, Yêu Hồ Ly nào còn có ý định tự bạo. Nó không hề do dự, điên cuồng bỏ chạy.
Phương Bình cao giọng quát: "Tà giáo, chạy đi đâu! Lữ Tông sư chờ một lát, chờ Phương Bình tiêu diệt bọn họ!"
Trong phòng tối, Lữ Chấn vô cùng bất ngờ, cường giả đỉnh cao? Ông cảm nhận được có một luồng khí tức mạnh mẽ đã đi mất.
Yêu tộc? Chạy trốn là tà giáo sao? Sao cảm giác giống yêu tộc hơn nhỉ?
Suy cho cùng, ông đang bị nhốt riêng tại phòng tối của không gian hóa hình, cảm giác cũng không rõ lắm, bị ngăn cách phần nào.
Phó hiệu trưởng Ma Võ khá là mạnh mẽ, một chọi hai mà có thể tiêu diệt được một cấp chín, truy sát một cấp chín còn lại, nhưng không gian hóa hình mà mình đang mắc kẹt ở đây là của ai?
Lữ Chấn hơi nhíu lông mày, ghi nhớ khí tức của không gian hóa hình này, bản thân ông dường như chưa từng thấy không gian hóa hình nào như thế này, hơn nữa, cảm giác rất kiên cố, ông không hẳn có thể công phá!
"Hoa Quốc sao lại xuất hiện thêm vài vị võ giả cấp chín xa lạ nhỉ?"
"Tà giáo sao lại chạy đến Giới Vực?"
"Phó hiệu trưởng Ma Võ đến được nơi này, chứng tỏ Ma Võ vẫn tồn tại, không bị diệt, Phượng Nhu sẽ không sao chứ?"
Trong phòng tối, Lữ Chấn nhất thời cũng không biết có nên tấn công không gian hóa hình này hay không? Dù sao bản thân ông cũng là cường giả cấp chín, nếu tấn công cả trong lẫn ngoài, hẳn là có thể giúp đỡ đối phương. Nhưng một vị cường giả cấp chín xa lạ đang chiến đấu ở ngoài, nếu mình phá không gian đi ra, có lẽ sẽ gây nên chuyện phiền toái không đáng có, dù sao cũng chưa quen biết nhau.
Suy nghĩ một chút, có lẽ người này có thể giải quyết được chiến trận kia, Lữ Chấn cảm thấy mình nên bình tĩnh chờ đợi cho thỏa đáng.
Một bên khác, Phương Bình thả Yêu Hồ Ly ra ngoài, nhanh chóng tiêu diệt Lang Yêu đã sức cùng lực kiệt.
Tiêu diệt xong Lang Yêu, Phương Bình trực tiếp ra ngoài.
Hắn cũng không thu hồi căn phòng hoàng kim, mà lập tức đóng kín, tất cả trở thành hộp đen. Để Lữ Chấn ở bên trong một lát đi đã!
Vừa ra khỏi không gian, Phương Bình đã quát lớn: "Chư vị, còn chưa giết địch đây này! Phải tiêu diệt con yêu thú nghịch chủ này, nếu không, một khi lão tổ xuất hiện, toàn bộ các ngươi đều phải chết!"
Trong lúc nói chuyện, Phương Bình không để ý đến những con yêu tộc còn đang sợ hãi kia, mà nhanh chóng đuổi giết Yêu Hồ Ly.
Vừa truy sát, Phương Bình vừa cho phép phòng tối nghe được âm thành bên ngoài, hắn lại rống lên: "Mau thả Lữ Tông sư, bằng không, hôm nay ngươi sẽ bị chém thành muôn mảnh!"
"Thật can đảm, ngươi còn dám trốn!"
"Giết!"
"..."
Một mình Phương Bình gào hăng say, âm thanh sắc bén không gì sánh được.
Nội tâm của con Yêu Hồ Ly chạy phía trước sắp sụp đổ tới nơi.
Có ý gì? Muốn mình thả ai? Bản vương có bắt người nào đâu? Có phải tên này đã nhận sai yêu thú rồi không? Ta không bắt người, ngươi truy sát ta làm quái gì?
Yêu Hồ Ly lớn tiếng gào lên, Phương Bình trực tiếp cách âm phòng tối, phải giết yêu diệt khẩu mới được! Đổ thừa cho mấy con yêu thú này, mình không đánh Lữ Chấn, là do mấy con yêu thú này đánh!
Đáng ghét! Nhóm yêu tộc này liên kết với tà giáo, tập kích Lữ Chấn vừa ra khỏi Giới Vực, rõ ràng không hề nể mặt Phương Bình chút nào. Lần này, dù thế nào cũng phải tiêu diệt mấy con yêu thú này.
Phương Bình nổi giận, giày chiến dưới chân bùng phát tia sáng, vật chất bất diệt tùy ý bạo phát, Yêu Hồ Ly đã mệt bở hơi tai không có năng lượng bổ sung, sao có thể nhanh bằng Phương Bình.
Không bao lâu sau, Yêu Hồ Ly đã bị Phương Bình đuổi kịp.
"Giết!" Phương Bình gầm lên dữ dội, trường đao bùng phát ánh vàng, chém vào đầu Yêu Hồ Ly.
Phía sau, mấy con yêu thú kia cũng cẩn thận theo sát, con nào con nấy run sợ trong lòng.
Hôm nay làm sao vậy? Người này rốt cuộc là ai?
Người vừa mới từ bên trong ra là ai? Người này không phải mới bị người cầm đao đánh cho một trận sao?
Nhân vật cầm đao đáng sợ từ ngoài đến đòi yêu tộc giao ra Lữ Tông sư, Lữ Tông sư là ai?
Đám yêu tộc có mặt ở đây cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng! Nghĩ mãi không hiểu vấn đề.
Trong bầy yêu, chỉ có Giảo tỉnh táo, lúc này nó cũng hoang mang.
Đầu bếp hình như… hình như đánh sai người phải không? Hắn đang… đổ tội cho yêu thú, phải không?
Nó từng làm chuyện này, nên nó có kinh nghiệm.
Quan trọng là, nó đổ thừa cho yêu thú khác khi đối phương không biết tình huống, còn đầu bếp dường như đã đánh sai người, sau đó bắt yêu tộc chịu tội. Làm vậy cũng được nữa à?
Thôi kệ, dù sao cũng không liên quan gì tới mình.
Giảo lắc lắc cái đầu to, chẳng muốn quan tâm.
Không liên quan đến mình, đầu bếp muốn làm gì là chuyện của đầu bếp. Nhưng mà tên này đã đánh ai?
Giảo hơi nghi hoặc, đầu bếp dù sao cũng có lão tổ là Chân Vương, cần phải sợ người khác sao? Đánh rồi thì thôi, có gì mà phải sợ!
...
"Đáng ghét, mau thả Lữ Tông sư!"
"Phương Bình, ngươi nên biết khoan dung độ lượng, không nên ép ta tự bạo không gian hóa hình, khiến Lữ Chấn chôn cùng ta!"
"Ngươi dám!"
"Ta có cái gì không dám, hắn đang ở trong không gian hóa hình của ta, hắn chạy không được! Ngươi muốn hắn cùng chết với ta sao?"
"..."
Bên ngoài căn phòng hoàng kim, Phương Bình vừa đánh Yêu Hồ Ly đang chạy trối chết, vừa tự biến đổi âm thanh, tự đối thoại một mình.
Diễn xong, Phương Bình lại cách âm phòng tối.
Lữ Chấn lại thán phục, người tên Phương Bình này có vẻ rất mạnh mẽ.
Cường giả bắt nhốt mình hầu như không cho mình cơ hội phản ứng, mình đã bị đánh choáng váng, hơn nữa, cũng khó mà công phá được không gian hóa hình của đối phương.
Hiện tại, vị phó hiệu trưởng Ma Võ này lại đánh đối phương đến mức không tiếc tự bạo để uy hiếp, quả thật khủng bố!
"Mấy năm không ra ngoài, xem ra bên ngoài lại có cường giả xuất hiện rồi! Người này xuất thân từ tông phái hay từ thành Trấn Tinh?"
Lữ Chấn biết về thành Trấn Tinh, lúc còn trẻ, ông từng giao lưu với Lý Mặc của thành Trấn Tinh, nhưng không quá hiểu về đối phương.
Mặc dù thực lực Lữ Chấn bình thường, nhưng ông ấy là Tông sư có tiếng, giao thiệp rộng rãi, ông gần như biết 90% các Tông sư ở Hoa Quốc. Nhưng Phương Bình Tông sư thuộc về 10% còn lại.
Võ giả chỉ nghe giọng nói thì gần như không nhận ra điều gì, nhưng cảm giác được người này rất trẻ, lẽ nào là cường giả ẩn cư lâu đời, hay là cường giả đời mới?
Lữ Chấn lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi kết quả, Phương Bình đã bảo ông đừng nóng vội, cứ bình tĩnh chờ. Chỉ là không gian hóa hình này không tiện trò chuyện, ông cũng không biết lúc này có nên ra tay hay không, nhất thời hơi bối rối.
Bên ngoài, Phương Bình đánh Yêu Hồ Ly sắp chết đến nơi, nhưng thấy khí thế trên người Yêu Hồ Ly ngày càng nồng, Phương Bình cũng bất đắc dĩ, muốn tự bạo sao?
Hiện tại, hắn không có thực lực để tiêu diệt cấp chín trong một đòn.
Vừa rồi giết Lang Yêu cũng là do đối phương đã kiệt sức, đầu óc không tỉnh táo, bị hắn lừa.
Bây giờ, con Yêu Hồ Ly này muốn tự bạo, hắn không có cách nào ngăn cản.
"Tiếc thật, e là phải thiếu mất một thanh thần binh cấp chín rồi!"
Phương Bình cũng bất đắc dĩ, nhưng lúc này có lẽ không thể giữ được hạch tim và hạch não của đối phương.
"Thôi vậy, giết nó trước rồi tính, xử lý chuyện này xong xuôi đã!"
Phương Bình bùng phát toàn lực, rất nhanh, Yêu Hồ Ly cũng không chịu nổi, nó phẫn nộ gầm lên, tiếng nổ đùng đoàng chấn động Giới Vực vang lên!
Phía sau, 4 con yêu tộc cấp chín cực kỳ sợ hãi. Làm sao bây giờ?
Chúng nó cũng muốn nhào lên ra tay với người này, nhưng chúng nó vừa mới lại gần, vết nứt không gian xung quanh lại xuất hiện! Hai vị yêu vương đã bị tiêu diệt, chúng nó nên làm gì đây?
Ngay lúc mấy con yêu tộc luống cuống phân vân, Giảo từ phía sau chạy đến, gào lên.
"Gào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận