Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2678: Nhiều Tai Họa

Sự khác thường của Thiên Khôi đã bị người cảm ứng được, Trấn Thiên Vương thật là quá nhạy cảm!
Ông vội cười nói: "Thiên Khôi, bị Hồng Khôn tính kế rồi? Tên này chính là kẻ vô sỉ như vậy, hãy liên thủ tiêu diệt hắn!"
".." Mọi người không nói gì.
Thiên Khôi nghĩ một chút, lại nhàn nhạt nói: "Chưa đến mức tính kế lão phu, ngược lại là ngoại giới... có lẽ bị người ám hại đấy! Thiên Khốc hình như đang thức tỉnh!"
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều thi nhau nhìn về phía Khôn vương.
Lần này, ánh mắt rất sắc bén!
Thiên Khốc đang thức tỉnh? Thiên Khốc không phải đã chết hẳn, bị Thiên Đế tiêu diệt rồi sao?
Khôn vương suýt nữa thì chửi thề.
Thánh Nhân Lệnh của Thiên Khốc bị luyện hóa rồi?
Chết tiệt, ai luyện hóa?
Thiên Khôi cảm giác Thiên Khốc đang thức tỉnh, nhưng hắn biết, người đó đã hoàn toàn chết đi, làm sao khôi phục?
Điều này có nghĩa là Thánh Nhân Lệnh của Thiên Khốc mà mình đặt ở điện Khôn Vương đã bị luyện hóa, không những thế, e là người luyện hóa cực kì phù hợp với Thánh Nhân Lệnh này, mới có thể khiến Thiên Khôi phán đoán như vậy.
"Ai?"
"Ai có thể phù hợp Thánh Nhân Lệnh của Thiên Khốc như thế?"
Khôn vương tức muốn bùng nổ, các ngươi nhìn bản vương làm cái gì?
Thiên Khốc chui từ đâu ra mà khôi phục, các ngươi thật sự cho rằng bản vương để lại một vị Thánh Nhân trong tam giới sao?
Khôn Vương rất oan.
Nhưng có chút lợi lộc.
oan cũng vô dụng, Trấn Thiên Vương tận dụng mọi cơ hội nói xấu hắn, muốn nhân cơ hội này hưởng Cũng may những Chân Thần và hộ giáo đã đi rồi, bằng không, có lẽ lúc này Trấn Thiên Vương lại phải ra tay.
Khôn Vương không muốn để tâm đến Trấn Thiên Vương, hắn đen mặt nói: “Các vị, chúng ta đã phá trận nhiều ngày, càng kéo dài càng không tốt cho bên nào cả. Các vị nên xuất toàn lực để phá trận!"
Nói xong, Khôn Vương nhìn về phía Lê Chử, lạnh lùng nói: "Chưởng Ấn Sứ, nên ra sức rồi đấy!"
"Thiên Khôi, Mạc Vấn Kiếm, Thiên Thực, Thiên Mệnh... Có phải đều nên ra sức rồi không?"
Những người này đều là cường giả cấp Thiên Vương!
Dù hai vương Thiên Thực Thiên Mệnh liên thủ thì cũng có thể chiến Thiên Vương. Hai người cũng chỉ cách Thiên Vương một bước.
Song, những người này vẫn không xuất toàn lực, toàn giấu thực lực. Đặc biệt là Lê Chử và Ma Đế, hai người gần như chẳng động tay động chân vào.
Khôn Vương lúc này không muốn nhắc đến chuyện của mình nữa, đã đến lúc chuyển tầm mắt lên mấy người này.
Lê Chử than thở: "Đã nói bản vương không phải Chưởng Ấn Sứ rồi mà"
Mọi người làm như không nghe thấy.
Giống như chuyện Trấn Thiên Vương phủ nhận ông không phải là anh trai của Chấn Vương vậy, nghe cho biết là được.
Một bên khác, Cấn Vương cũng lạnh nhạt nói: "Các vị mà còn không ra tay thì mời rời đi đi! Nếu không rời đi, muốn ở lại đây hưởng lợi thì không có chuyện dễ ăn vậy đâu!"
Mấy người này không xuất lực, cũng không đi, làm người ta chán ghét.
Mắt thấy liên hoàn đại trận phá giải cũng gần xong, sắp đến thời khắc quyết định, những người này cũng không ngốc, sao có thể để người khác trục lợi?
Những người được nhắc tên liếc nhìn nhau, cười cười, đạp không rời đi. Mạc Vấn Kiếm lạnh nhạt nói: "Tốn công tốn sức nhiều ngày trời, nếu phá đại trận xong mà bên trong không hề có thứ gì, vậy thì uổng phí tinh lực rồi!"Trấn Thiên Vương nghe vậy, cười ha hả nói: "Thử xem, nếu bên trong không có gì cũng không sao, sợ là sợ... Linh Hoàng đột nhiên từ trong xông ra, đó mới đáng sợ. Trong nhóm chúng ta, ngoại trừ Nguyệt Linh, những người khác đều xui xẻo!"
Nghe Trấn Thiên Vương nói vậy, sắc mặt mọi người đủ mọi biểu cảm.
Miệng quạ! Linh Hoàng sao có thể từ bên trong xông ra?
Nếu bên trong có Linh Hoàng thật, chắc mọi người sẽ bị hù chết tươi!
Làm đàn ông... Thật nguy hiểm!
Đến đạo trường Linh Hoàng thì thôi, còn vào tẩm cung của bà ấy, phá đại trận của bà ấy, ngay cả hồ tắm trước kia của bà cũng bị đào lên.
Nếu Linh Hoàng thật sự không chết, thì nhóm người này cứ chờ xem.
May mắn thì bị thương. Xui thì... mất mạng!
Ngay cả Thiên Cực cũng phải rùng mình một cái, Linh Hoàng... Rất bá đạo.
Cha hắn năm xưa cũng không tình nguyện đến cung Linh Hoàng cho lắm. Còn hắn, lúc bé từng theo cha đến thăm Linh Hoàng vài lần. Lớn lên... Cha không dẫn hắn theo, hắn cũng không muốn đi.
Mỗi lần đều nghe đồn có cường giả nào đó vô tình đi ngang qua đạo trường Linh Hoàng, bà ấy không nói năng gì, xông ra đánh cho một trận no đòn, đánh cho người ta bán thân bất toại rồi tính tiếp.
Mấy lời đồn này khiến xung quanh đạo trường Linh Hoàng vắng vẻ vô cùng, ngay cả yêu thú cũng chẳng dám ở gân.
Hù dọa bọn họ một trận. Trấn Thiên Vương cười híp mắt nói: "Đừng sợ, Hồng Khôn mạnh lắm, có thể là phá tám, thậm chí cũng có thể là phá chín! Nếu gặp phải Linh Hoàng, để Hồng Khôn ra đánh với Linh Hoàng, chúng ta đi đường chúng ta "Lý Tuyên Tiết!" Khôn Vương lạnh giọng, ngươi đủ rồi đó!
Thật sự cho rằng bản vương không dám làm gì ngươi sao?
Trấn Thiên Vương cười híp mắt nói: "Sao thế? Không sao đâu, Linh Hoàng thật ra cũng không tệ, bình thường không giết người, cùng lắm chỉ đánh ngươi nằm liệt giường một thời gian. Chuyện người kia nhìn trộm cũng đâu có tới nỗi nào, chẳng phải chỉ bị phạt đi canh giữ Suối Trường Sinh thôi sao?"
"Hừ!" Khôn Vương hừ một tiếng, hắn đương nhiên biết Trấn Thiên Vương nói tới ai, chính hắn hiện tại đang ở trong nhà người đó đây này.
Những người này nhiều năm không gặp nhau, thời gian xoay vần, thế giới thay đổi, hiếm khi gặp người quen cũ, tuy hai bên là kẻ địch, nhưng nói chuyện một lát, mọi người đều cảm khái. Nhất là khi nhắc về người quen cũ, ai cũng thổn thức.
Lúc này, Càn Vương cũng tiếp lời: “Cái tên kia chắc là chết rồi phải không? Cũng xui cho hắn, Suối Trường Sinh quá gần Thiên Đình, năm xưa, mấy nơi gần Thiên Đình bị hao tổn nghiêm trọng, long trời lở đất...
Hắn lại có ý đồ không phải phép với Linh Hoàng, lão phu thấy, dù không chết thì cũng phải đi tham chiến. Mấy năm qua không có chút tin tức gì, e là chết thật rồi.
"Cũng khó nói. Trấn Thiên Vương cười nhạt nói: "Hỏi Hồng Khôn đi, hắn biết! Mấy năm trước, lão phu trảm một vị Đế Tôn của hắn, lấy được mấy giọt nước suối Trường Sinh. Suối Trường Sinh hẳn là ở địa bàn của hắn. Dứt lời, mọi người dồn dập nhìn về phía Hồng Khôn.
Ẩn nấp đến hiện tại, mọi người hầu như đều có địa bàn riêng, đa phần đều là mảnh vỡ Thiên Giới. Khôn Vương năm xưa lấy được một mảnh vỡ Thiên Giới cũng không có gì là lạ. Nhưng nếu đó là địa bàn gần Suối Trường Sinh thì đáng để chú ý lắm.
Khôn Vương khẽ hừ một tiếng, cũng không nhiều lời, lạnh nhạt nói: "Hẳn là chết từ lâu, năm đó khi bản tọa tiến vào, nơi đó đã không có khí tức của hắn, đại khái là mất rồi"
"Chết rồi sao.." Càn Vương thương cảm nói: "Hơi đáng tiếc, năm xưa Thiên Cẩu làm hại Thiên Giới, mọi người giận mà không dám nói gì, chỉ có tên này dám đi trêu chọc nó. Hắn và Thiên Cẩu đánh nhau hơn 300 năm, chúng ta cũng yên tĩnh được 300 năm, đây cũng là một ân tình..."
"Khụ khụ khụ!" Có người họ khan, lời này... nghe sao giống người này đang cười trên sự đau khổ của người khác vậy nhỉ.
Người ta cố ý trêu chọc Thiên Cẩu sao? Là Thiên Cẩu nhất định tìm hắn gây sự!
Nói xong, Càn Vương hơi ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc năm xưa hắn có thực lực gì? Lão phu chỉ biết hắn đột phá Thiên Vương, nhưng bị Thiên Cẩu đánh hơn 300 năm mà vẫn còn khỏe mạnh không hề gì, đừng nói là cũng là phá bảy nhé?"
"Nào có dễ như vậy!" Tốn Vương lạnh nhạt nói: "Thiên Cẩu cũng không ra tay tàn nhẫn, có lẽ vẫn là phá sáu, nhưng mà... E là có thực lực đỉnh phá sáu! Nếu không có thực lực này, hắn cũng sẽ không dám công khai ái mộ Linh Hoàng"
Bên kia, có người cười nói: "Việc này Trấn Thiên Vương không biết?"
Người nói chuyện là Lê Chử, "Thương Miêu không phải ở với các ngươi sao? Nó ở cung Linh Hoàng nhiều năm như vậy, hẳn phải biết rõ chứ?"
"Thương Miêu?" Trấn Thiên Vương cười ha hả đáp: "Ngươi đi hỏi Thương Miêu, lão phu không có hứng thú bc với con mèo này! Đúng rồi, ngươi giấu Miêu Thụ của nó, lão phu cảm thấy nó sớm muộn cũng sẽ tìm đến ngươi! Bây giờ không tìm đến, chờ người kia trở về, kiểu gì nó cũng tìm ngươi tính sổ!"
Lê Chử bật cười: "Chuyện này có liên quan gì tới bản vương? Miêu Thụ mất tích sao lại trách bản vương được?" "Ngươi cứ giả vờ đi!" Trấn Thiên Vương lười biếng nói: "Lão phu biết rõ ngươi giấu Miêu Thụ ở đâu. Ngươi đừng nói ngươi không biết! Lão phu không vào vùng cấm địa quật được, người có thể giấu Miêu Thụ đương nhiên chỉ có ngươi..."
1770 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận