Toàn Cầu Cao Võ

Chương 784: Nên tìm vợ (3)

Lữ Phượng Nhu đuổi tới, phía trung ương chính phủ có người tới, Phương Bình hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, sau khi Phương Bình đuổi được những người khác đi, nhìn thấy Trần Vân Hi bị mọi người cố ý bỏ lại, hắn hơi đau đầu.
Thấy cô nàng cúi đầu, cũng không nói lời nào, lại có nét e thẹn, Phương Bình nhức đầu không thôi. Hắn suy nghĩ một lát mới nói: "Cuộc sống võ giả như chúng ta, có hôm nay không có ngày mai, đặc biệt là loại người như ta, ai cũng không dám nói chắc được một ngày nào đó ta sẽ mất xác ở xó xỉnh nào ở địa quật.
Chưa bình định được địa quật, lo lắng sợ hãi bất an trong lòng, ăn bữa nay lo bữa mai, thay vì lo lắng kinh hoảng ngày đêm khi ta xuống địa quật, chi bằng chấm dứt tơ lòng vấn vương!
Ta cũng như vậy, ngươi vào địa quật, một ngày nào đó mất mạng ở địa quật, đối với ta cũng là đả kích.
Vân Hi, tuy ngươi có ông nội là Tông sư, như ông nội ngươi lại không thể bảo vệ ngươi một đời. Trước khi chúng ta có thực lực tự bảo vệ bản thân, chúng ta không nên nghĩ đến những chuyện này…"
Trần Vân Hi ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không ủ rũ, chỉ nhỏ giọng nói: "Ta biết, ta sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ thời gian để xứng với ngươi!"
Sắc mặt Phương Bình cứng đờ, chớp mắt tan vỡ!
Ta đã nói đến mức như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi không phải nên thương tâm gần chết, sau đó xoay người khóc thút thít rời đi hay sao? Sau này nhìn thấy ta thì hừ mạnh một tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ không quay đầu mới đúng chứ?
Ngươi lại nói "tranh thủ thời gian để xứng với ngươi" là chuyện quái gì!
Cô gái à, rụt rè e thẹn một chút có được hay không!
Phương Bình đau đầu, hồi lâu mới nói: "Tính sau đi, lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc thế này, đứng đây năm ngày có tác dụng gì sao? Tận dụng năm ngày này tu luyện nhiều một chút, nói không chừng bây giờ đã là đỉnh cấp ba rồi.
Ở thời đại này, tu luyện, tăng cao thực lực mới là điều quan trọng nhất.
Những chuyện các đều không đáng kể.
Cho dù ngươi đứng chết dí ở đây, ở địa quật, nếu ta không giữ được mạng cũng sẽ mất mạng, lẽ nào đứng đây có thể khiến ta sống dậy sao?
Hiểu ý ta không?"
Trần Vân Hi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vậy sau này ta sẽ tu luyện thật tốt, tranh thủ trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể cùng ngươi xuống địa quật!"
Phương Bình thở dài, cô gái à, rụt rè một chút, e thẹn một chút!
Cũng may ông nôi ngươi không ở đây, nếu không, có khi nào sẽ xử đẹp ta hay không?
Thấy Trần Vân Hi sắp rời đi, Phương Bình cảm thấy hơi đau lòng một chút, bỗng nhiên vỗ vai cô một cái, sau đó không nhịn được nói: "Đi đi, ta cần phải nghỉ ngơi rồi!"
Trần Vân Hi ban đầu còn ngơ ngác không hiểu, sau đó nở nụ cười xán lạn, vui vẻ nói: "Ngươi truyền vào người ta tinh hoa sinh mệnh phải không? Có phải không?"
Sắc mặt Phương Bình đen thui, tức giận nói: "Tinh hoa năng lượng, đừng dùng sai từ, được rồi, ta phải nghỉ ngơi rồi!"
"Ừm, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước đây!" Trần Vân Hi mừng rỡ, cũng không nói lời cảm ơn gì, vui vẻ rời đi.
Phương Bình lại thở dài, buôn bán kiểu này lỗ quá!
Lúc trước mình không nên lừa cô ngốc này mua thuốc, lừa người ta thế nào mà người ta nảy sinh tình cảm với mình rồi, ôi, con gái thật phức tạp!
"Do ta quá ưu tú, lại đẹp trai, nổi bật giữa đám đông, ai nhìn cũng động lòng, phải khiêm tốn một chút mới được."
Phương Bình lắc đầu, đàn ông quá ưu tú thật phiền.
Ở thời đại này, Phương Bình cũng chưa tìm được ai xứng danh đàn ông tốt với mình.
"Lỡ như ngày nào đó ta không còn, có lẽ phụ nữ khắp nơi đều sẽ rơi nước mắt đau lòng vì mình, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu."
Khi hắn lầm bầm lời này, lão Lý vừa chuẩn bị bước chân vào cửa đã nghe được, động tác hơi bị khựng lại, lời này sao nghe nhói nhói thế nào!
Khi dễ ta là lão già độc thân sao?
Liếc mắt nhìn Trần Vân Hi vui mừng rời đi, lão Lý lại cảm thấy mình không nên đi vào, đi vào chắc sẽ bị châm chọc.
"Có lẽ..."
"Ta nên tìm bà vợ rồi!"
Trong lòng lão Lý đột nhiên nảy ra ý định như vậy, trước đây, hắn chuyên tâm tu luyện võ đạo, sau này mang thương tật, nản lòng thoái chí, không muốn liên lụy người khác.
Bây giờ hắn đã khôi phục lại, sắp lên cấp tám.
Đến lúc này, có phải nên tìm bà vợ rồi chăng?
"Tìm ai đây?"
Lão Lý xoay người rời đi, trong lòng nghĩ đến những điều này, trong đầu xuất những khuôn mặt phụ nữ hắn từng tiếp xúc.
Cuối cùng, bỗng dưng xuất hiện một gương mặt quen thuộc, lão Lý lập tức dại ra, ôi đậu, ta đang nghĩ gì đấy?
Lão già Ngô Khuê Sơn kia có thể đánh mình chầu ông bà ngay đấy!
"Đừng trách ta, đừng trách ta, bà vợ hung dữ của ngươi, ngươi cứ yêu thương, ta không thèm…"
Lão Lý rùng mình một cái, một khi bà điên này lên cơn, ngay cả chồng cũng muốn diệt, thế mà mình lại nghĩ tới bà ấy, ôi, thật đáng sợ!
...
"Lý Trường Sinh!"
Mấy tiếng sau.
Lão Lý ngơ ngác mơ màng, lại xuất hiện ảo giác rồi?
Nhìn chung quanh một lần, không thấy Ngô Khuê Sơn, lão Lý mới thở nhẹ một hơi, cũng may, không phải là hắn đến trả thù.
Không thể hiện ra điều gì bất thường, lão Lý cười ha hả nói: "Phượng Nhu, sao ngươi lại đến đây?"
Lữ Phượng Nhu thấy hắn cười hài lòng khoái chí, cảm thấy không dễ chịu chút nào, hừ nói: "Ngươi đột phá đến cấp tám rồi?"
"Đại khái... Đại khái là vậy?"
Giọng lão Lý pha lẫn một chút không xác định, người quen, không nên lừa.
Hắn được xem là cấp tám sao? Khẳng định không phải!
Nhưng nếu nói hắn là cấp sáu, lão Lý cũng không muốn thừa nhận, ngược lại, nếu ai nói hắn là cấp tám thì chính là cấp tám, nửa cấp tám cũng là cấp tám!
"Đại khái?"
Lữ Phượng Nhu khẽ cau mày, trả lời kiểu gì vậy?
Vốn nhìn hắn đã thấy khó chịu, bây giờ nghe hắn trả lời qua loa, Lữ Phượng Nhu cũng không nói nhiều nữa, tung ra một quyền nhanh như chớp vào người lão Lý!
"Coong!"
Tiếng va vào kim loại vang lên thanh thúy.
Lữ Phượng Nhu bước lùi lại mấy bước, nắm đấm khẽ run, cắn răng nói: "Ngươi được lắm!"
Lão già thối, thật sự rèn đúc kim thân rồi!
Lão Lý nhẹ nhàng phủi quần áo, động tác nhẹ như gió thoảng mây trôi như không quan tâm.
Nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là bà ấy dùng nắm đấm, nếu dùng lực lượng tinh thần thì lộ rồi, dù lực lượng tinh thần của Lữ Phượng Nhu cũng không thể tổn thương hắn.
Gượng cười áy náy, lão Lý ho nhẹ một tiếng, nói: "Bình thường,Bình thường thôi, vẫn là do ngươi dạy dỗ được một trò tốt, có tình có nghĩa. Phượng Nhu, ngươi thu được học trò ngoan lắm đấy!
Lời này như kim châm đâm vào tim bà!
Khóe mắt Lữ Phượng Nhu không ngừng co giật.
Thằng nhóc kia thật sự là học trò của ta sao? Ngươi xác định hắn không phải học trò của ngươi?
Hít sâu một hơi, kiềm chế xúc động muốn đánh chết tên này, Lữ Phượng Nhu vội vàng nói: "Thực sự là tinh hoa sinh mệnh?"
"Ừm."
"Mấy trăm cân?"
"Không có…" Lão Lý phủ nhận một câu, sau lại nói tiếp: "Thực ra hẳn là tầm mấy chục cân, còn lại đều bị bốc hơi rồi."
Lữ Phượng Nhu nghe câu đầu còn cảm thấy đỡ đỡ, nghe tiếp lại cảm thấy máu nóng lên não, lúc này, bà thực sự nghĩ muốn đánh chết lão già này!
"Còn nữa không?"
"Không còn."
Lão Lý lập tức phủ nhận, sau lại cười nói: "Ta quả thật không còn, nhưng mà... có lẽ thằng nhóc Phương Bình kia còn, nói không chừng còn cất giữ riêng một phần đấy."
Lão Lý bán đứng Phương Bình ngay lập tức, hoàn toàn không có chút áy náy nào.
Thằng nhóc kia đã hấp thu không ít tinh hoa sinh mệnh, trong thời gian ngắn không thể dùng được cái này.
Về việc đột phá lên cấp Tông sư, hắn hiện tại không thiếu năng lượng, mà đang thiếu thời gian.
Lữ Phượng Nhu sắp đột phá, lão Lý cảm thấy, nếu như Phương Bình vẫn còn thì nên giúp Lữ Phượng Nhu đột phá, như vậy có lời hơn việc lãng phí năng lượng cho riêng mình.
Lữ Phượng Nhu dù nhìn hung dữ lạnh lùng, nhưng thực tế cũng không như vậy. Nếu Phương Bình giúp bà ấy đột phá, đó là ân huệ lớn, Lữ Phượng Nhu sẽ không để hắn chịu thiệt thòi.
Lão Lý vừa mới nói xong, Lữ Phượng Nhu đã biến mất không còn tăm hơi, dù hiện tại nhìn thấy lão già này là bà chỉ muốn nện hắn một trận, nhưng cân nhắc lão già này đột phá rồi, đánh không lại cũng nện không chết, suy nghĩ một chút, bà quyết định tạm thời buông tha cho hắn.
Thấy Lữ Phượng Nhu rời đi, lão Lý lại thở phào nhẹ nhõm, chạy tới mau thật, cũng vẫn hung hãn như vậy, buổi trưa này mình đã nghĩ gì thế, chắc não bị teo rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận