Toàn Cầu Cao Võ

Chương 255: Chiến pháp trung cấp

"Khí huyết hiện tại của em được 300 cal chứ?"
"Dạ vâng."
Lữ Phượng Nhu khẽ búng ngón tay, suy nghĩ một chút mới nói: "Em muốn học bộ pháp và đao pháp?"
"Muốn học bộ pháp, còn đao pháp thì cái nào cũng được, lực bộc phát lớn, tốc độ nhanh một chút là được ạ, không cần chiêu thức đẹp mắt."
"Tôi có sẵn bộ pháp, còn đao pháp thì… như vậy đi, ngày mai em đến tìm tôi, tôi sẽ dạy cho em."
Nói xong chuyện của Phương Bình, Lữ Phượng Nhu nhìn về phía Triệu Tuyết Mai nói: "Em hiện tại còn chưa tới đỉnh cấp một, xương tôi luyện được cũng chỉ mới 47 đốt, tuy rằng không chậm, nhưng so với những người khác thì cũng không nhanh.
Có dám thử hay không?"
Triệu Tuyết Mai mê man, Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: "Thử nghiệm sử dụng Khí Huyết Đan cấp hai để tu luyện, lợi dụng khí huyết bạo phát, nhanh chóng tôi cốt!"
"Cấp hai!"
"Đúng, đây là phương pháp tăng nhanh tốc độ tôi cốt, nhưng chỉ sợ em chịu không nổi, hơn nữa, tiêu hao cũng quá lớn."
Khí Huyết Đan cấp hai, giá thị trường bình thường cũng không dưới 700 ngàn/viên!
Mua trong trường cũng cần 20 điểm thưởng/viên, giá cả không thể nói là không đắt đỏ.
Sử dụng Khí Huyết Đan cấp hai cho võ giả cấp một tôi cốt, vậy khí huyết tuyệt đối luôn đầy đủ, có thể không cần e ngại gì mà tôi cốt liên tục.
"Hiện tại em còn 15 đốt xương nữa mới có thể đạt đến cảnh giới đỉnh cấp một, tu luyện như bình thường khẳng định không có cách nào đạt được mục tiêu này trong vòng một tháng.
Nhưng nếu hai ngày dùng một viên Khí Huyết Đan cấp hai, trong vòng một tháng, không phải không có hy vọng."
"Hai ngày một viên?"
Sắc mặt Triệu Tuyết Mai trắng bệch, một tháng dùng 15 viên. Cô không có nhiều điểm thưởng như vậy, chỉ có thể dùng tiền mua, nhưng cũng cần tầm 10 triệu.
Đáng giá không?
Hơn nữa còn phải bất chấp nguy hiểm!
Thoáng chút do dự, Triệu Tuyết Mai cắn răng nói: "Đạo sư, em muốn dùng Khí Huyết Đan cấp hai để tôi cốt!"
Vậy sau đó, mỗi buổi tối đến chỗ tôi tu luyện."
Phương Bình vừa nghe, liền khâm phục sự can đảm của Triệu Tuyết Mai… nhưng phần lớn là ngưỡng mộ ganh tị!
Thật là một người phụ nữ có tiền!
Chỉ vì muốn nhanh chóng đạt đến đỉnh cấp một, bỏ ra chục triệu cũng không hề chớp mắt, rốt cuộc nhà ngươi có bao nhiêu tiền?
Hoá ra tôi cốt cũng có thể ăn gian như vậy…
Phương Bình suy nghĩ một chút, lại cảm thấy rất bình thường, Khí Huyết Đan cấp hai bổ sung khí huyết rất nhanh và nhiều, võ giả có thể liên tục sử dụng khí huyết tôi luyện xương cốt là chuyện bình thường.
Nhưng mà kinh mạch có thể chịu nổi sao?
Có thể còn phải sử dụng thêm những loại thuốc như Hộ Phủ Đan. Từ đó có thể thấy, tiêu tiền quá nhiều, quá đáng sợ rồi.
Có rất ít võ giả sẽ làm như thế. Võ giả cấp một không phải không thể tu luyện lên cấp, không cần lãng phí như thế. Tu luyện là chuyện lâu dài, không phải chuyện một sớm một chiều.
"Lão Vương có phải cũng làm như vậy không?"
Phương Bình rất hoài nghi, nhưng lão Vương là người nghèo rớt mồng tơi, sao mà bắt chước người ta đốt tiền được?
Triệu Tuyết Mai quyết định dùng Khí Huyết Đan cấp hai tu luyện, Phương Bình đoán, khẳng định người khác cũng sẽ có chung suy nghĩ như vậy.
Sinh viên lắm tiền nhiều của ở Ma Võ cũng không phải chỉ dừng lại ở chữ nhiều!
Điều này khiến Phương Bình trước đó còn tự nhận là phú hào, bây giờ lại cảm thấy mình không giàu có như vậy rồi.

Ngay lúc đám người Phương Bình biết được thời gian thi đấu giao lưu, trên Internet bỗng truyền ra một vài tin tức liên quan đến lần thi đấu giao lưu tân sinh viên trên toàn quốc này.
“99 trường đại học, tân sinh đỉnh cấp quyết đấu!”
“Trường danh tiếng chỉ là hư danh?”
“Chính phủ đầu tư quá nhiều vào danh giáo, khiến các trường khác bất mãn!”
"Vạch trần tấm màn bí ẩn của Võ Đại!"
"..."
Võ Đại trong mắt người bình thường chỉ là một danh từ lớn, là một danh từ hư vô mờ ảo, cao cao khó với.
Đây là nơi mong ngóng của vô số người trẻ tuổi!
Nhưng Võ Đại rốt cuộc như thế nào?
Sinh viên Võ Đại mạnh như thế nào?
Những võ giả mà bọn họ thường nhìn thấy ngoài kia, lãnh đạo các nơi, ai mạnh ai yếu, bọn họ đều không biết gì cả!
Sinh viên Võ Đại rốt cuộc sống như thế nào?
Như tin tức báo cáo coa được từ trước đến nay, rất thần bí!
Võ Đại thần bí!
Mà giờ khắc này, Võ Đại thần bí, cao cao tại thượng lại giống như đang vén lên bức màn bí mật cho thế giới bên ngoài nhìn vào.
Trên Internet, các tít báo, các loại thông tin suy đoán tiếp tục được phát tán rộng rãi.
“Tin độc quyền, giải thi đấu giao lưu tân sinh viên trên toàn quốc có thể sẽ trở thành giải thi đấu công khai đầu tiên của võ giả Hoa Quốc!”
“Trường danh tiếng liệu có thể duy trì phong độ và danh tiếng chăng?”
“Tin tức nội bộ, lần thi đấu giao lưu này có khả năng liên quan đến việc tranh giành 10 tỷ đầu tư!”
"Thiên kiêu chi tử tập hợp, tân sinh năm 2008, may mắn hay bất hạnh?"
Qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên chính phủ tổ chức một cuộc thi đấu giao lưu quy mô khổng lồ trên toàn quốc như vậy.
Bao gồm 99 trường đại học võ!
Trong quá khứ cũng vẫn có thi đấu giao lưu, nhưng quy mô rất nhỏ.
Ma Võ có thể sẽ thi đấu với Kinh Võ, nhưng được cử hành bí mật, người ngoài hầu như không biết.
Cũng có thể có các buổi giao lưu giữa các Võ Đại trong cùng một khu vực, cũng chỉ dừng lại ở ba hoặc năm trường.
Lần này, tập thể 99 trường trong cả nước đều tham dự, đây là điều mà trước giờ chưa bao giờ có.
99 trường Võ Đại, bọn họ cử ra các em sinh viên mới nhập học năm nay, chắc chắn sẽ là những em học sinh mạnh nhất của năm học 2008!
Bọn họ là ưu tú trong tất cả các học sinh ưu tú, có thể một bước lên trời, cũng có thể phải gánh vác áp lực cực lớn!
Một khi thua, thua thê thảm, ngày sau, mỗi khi nhắc đến chuyện thi đấu công khai, những người thua cuộc này rất có thể sẽ trở thành đối tượng phỉ nhổ của không ít người.
Bọn họ khiến trường học mất đi tài nguyên, sau này càng khó lên cấp, dù đó không phải là trách nhiệm của bọn họ, thì giới tân sinh viên đầu tiên tham gia thi đấu giao lưu cũng sẽ được vô số người ghi nhớ…

Nam Giang.
Giang Thành.
Ngô Chí Hào kinh ngạc nói: "Toàn quốc thi đấu giao lưu!"
Hiển nhiên, đến giờ phút này, cậu mới biết có chuyện thi đấu giao lưu trên toàn quốc này.
Đàm Hạo ngồi bên cạnh cậu ta kỳ quái nói: "Không phải cậu cũng tham gia lớp huấn luyện đặc biệt sao? Sao cái này cũng không biết à?"
"Tớ thì biết cái gì a!"
Ngô Chí Hào buồn phiền nói: "Tớ chỉ là nhân vật làm nền thôi, lớp huấn luyện đặc biệt không biết từ đâu chui ra mấy vị võ giả, những võ giả này, cùng với Nam Giang Khoa Đại, đại học Nam Giang lập thành một lớp huấn luyện đặc biệt khác, có chừng hơn 10 võ giả thì phải.
Bình thường, bọn tớ cũng chỉ đến lớp huấn luyện đặc biệt học hỏi một chút, xem có thể học mò được cái gì hay hay không, có tin tức gì cũng không nói cho bọn tớ."
Đàm Hạo đồng tình nói: "Tớ còn tưởng cậu rất trâu chứ, ai ngờ cũng chỉ có vậy…"
"Ít nhất vẫn tốt hơn cậu, dù sao tớ cũng đã vào lớp huấn luyện đặc biệt rồi!"
Ngô Chí Hào tức giận hừ một tiếng, lại nói: "Nam Giang năm nay cũng có nhiều võ giả như vậy, vậy lần này tham gia thi đấu giao lưu, hẳn toàn bộ đều là võ giả nhỉ?"
"Đương nhiên rồi!"
Đàm Hạo khẳng định: "Lần này 89 trường Võ Đại phổ thông tập hợp đủ 10 võ giả, cậu nghĩ đi, tớ cho rằng, khả năng cao hơn đều sẽ có võ giả đỉnh cấp một dự thi nữa đấy.
Trung bình 9 trường Võ Đại phổ thông, không ra được một võ giả đỉnh cấp một sao?"
"Cũng phải nhỉ, ôi chao, trước không vào Võ Đại, hiểu biết nông cạn, vẫn luôn cảm thấy võ giả Võ Đại đâu đâu cũng có, cấp hai cấp ba là chuyện thường. Đến khi vào Võ Đại, mới hiểu rõ, trở thành võ giả khó đến mức nào."
Ngô Chí Hào than thở một câu, lại nói: "Không biết Phương Bình bây giờ như thế nào rồi, cậu nói xem cậu ta có thể tham gia thi đấu giao lưu không?"
"Tớ thấy hy vọng không lớn lắm."
Đàm Hạo lắc đầu nói: "Phương Bình rốt cuộc nhập học rồi mới trở thành võ giả. Bên Ma Võ cũng có một đám võ giả rồi, điều kiện gia đình cũng tốt. Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, không có điều kiện, trở thành võ giả cũng khó khăn.
Phương Bình không có tài nguyên tu luyện, làm sao so được với mấy người kia."
"Cũng phải."
Ngô Chí Hào cảm thấy lời này cũng không giả, tuy rằng Phương Bình trở thành võ giả, nhưng cũng chỉ là võ giả cấp một, không có lượng tài nguyên lớn, đừng nghĩ đến đến chuyện tu luyện nhanh chóng.
Ma Võ có nhiều người giàu có, vừa khai giảng thôi đã có một đống võ giả.
Nếu như Phương Bình ở Nam Giang, vậy còn có hy vọng tham gia, còn ở Ma Võ, sợ chỉ là một nhân vật làm nền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận