Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2202: Chuyện Cũ Thành Trấn Tinh (3)

"Tuyệt đỉnh mà cũng chỉ là người đại diện thôi?"
Trịnh gia lão tổ lắc đầu nói: "Khi đó tuyệt đỉnh không ít như hiện tại, thực tế là còn nhiều hơn bây giờ. Ngươi không biết đâu, trước trận đại chiến Vương Chiến Chi Địa, có rất nhiều tuyệt đỉnh. Một động thiên phúc địa mà không có bảy tám vị tuyệt đỉnh sao có thể được gọi là động thiên phúc địa?
Năm đó có bao nhiêu động thiên phúc địa?
Thật sự có 108 môn phái lớn, vô số môn phái vừa và nhỏ, có thể tưởng tượng được, tuyệt đỉnh lúc đó dù có lực chiến tuyệt đỉnh, nhưng cũng không phải là lực chiến mang tính quyết định.
Cho nên lão Chu cũng không biết gì nhiều đâu, tà giáo phức tạp hơn chúng ta nghĩ, có lẽ có không ít cường giả cấp Đế âm thầm điều khiển."
Trương Đào nhìn bọn họ, suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu các ngươi là người sống sót từ thời đại đó, Trương mỗ vẫn muốn hỏi thêm một câu, vì sao công pháp năm đó không truyền thừa?"
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Trịnh gia lão tổ lắc đầu nói: "Không phải không truyền, ta nói thế này vậy, công pháp của thời kỳ đó thật ra không phù hợp với các ngươi. Thời kỳ của chúng ta dùng tinh hoa sinh mệnh, đá năng lượng làm tài nguyên hỗ trợ tu luyện. Tu luyện thời đó xa xỉ và lãng phí dữ lắm.
Ngươi cũng lấy được công pháp cổ rồi đó, ngươi cũng biết một số thủ đoạn tu luyện năm xưa chính là đốt tài nguyên, mà không phải đốt tài nguyên bình thường. Nhưng Trái Đất ít tài nguyên, bọn ta cũng không làm được chuyện chuyên đi cướp đoạt tài nguyên từ người khác…
Sau đó, Trấn Thiên Vương nói không cần truyền công pháp, truyền Tôi Thể Pháp là được rồi.
Tôi Thể Pháp là công pháp căn cơ cơ bản nhất, sau đó, chúng ta cải tiến một phen, nên không yêu cầu cao về tài nguyên và năng lượng.
Hơn nữa, trận chiến Nam - Bắc năm xưa vẫn để lại bóng ma trong lòng bọn ta, bọn ta nghĩ, thời đại mới sau này tốt nhất đừng xảy ra chiến tranh như năm xưa. Thế là bọn ta cũng không truyền xuống công pháp có xu hướng chuyên tu về một thuộc tính, mà công pháp hồi đó đa phần đều là chuyên tu…"
Trương Đào trầm giọng nói: "Sau đó thì sao? Khi chúng ta cần công pháp tu luyện lực lượng tinh thần…"
Trịnh gia lão tổ bất đắc dĩ nói: "Từ đó đến nay mới bao nhiêu năm? Những năm trước đây, võ giả cao cấp không nhiều, công pháp lực lượng tinh thần cũng không có quá nhiều tác dụng. Ai mà ngờ… chỉ chớp mắt mà các ngươi đã có nhiều võ giả cao cấp như vậy rồi.
Đối với chúng ta mà nói, mấy chục năm không tính là gì, còn chưa chuẩn bị xong thì các ngươi đã lấy được công pháp rồi. Mà dù không lấy được thì các ngươi tu luyện cũng không sai đường lạc lối.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định là không truyền.
Thời đại Tân Võ mà, bắt đầu lại từ đầu là được rồi, rất tốt.
Ngươi cứ nhìn chúng ta thì biết, thật ra quá trình tu luyện đã xảy ra vấn đề, nếu không cũng không đến nỗi trì trệ nhiều năm không tiến bộ như vậy.
Năm đó, cường giả tu luyện được đến cấp Đế đều có cơ duyên lớn, nếu tu luyện bình thường thì khó mà tiến bộ được.
Trương Đào khẽ gật đầu, xem như tán thành cách nói này.
Nhưng suy nghĩ một chút, Trương Đào vẫn hỏi: "Vậy chuyện của Dương gia lão tổ là chuyện thế nào? Sao đang yên đang lành lại muốn đến Giới Vực, để rồi mất mạng ở bên trong?"
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Trịnh gia lão tổ trả lời: "Hắn tu luyện nhiều năm không tiến bộ, năm đó lại mất trí nhớ. Hắn khác với Tưởng Thiên Minh. Tưởng Thiên Minh hình như là bị Công Vũ Tử cố ý xóa đi ký ức. Còn những người như lão Dương là bị thương quá nặng, không thể không xóa đi ký ức.
Bởi vì bọn họ có thương tích chưa lành, nên tu vi không thể tiến bộ, trừ khi thương thế khỏi hẳn. Lão Dương cũng biết điều này.
Đúng lúc, lão già bên trong Hư Lăng động thiên bồi dưỡng thứ gì đó, hình như là bảo vật chữa trị lực lượng tinh thần, nói chung là có sức hấp dẫn rất lớn với chúng ta.
Bọn ta không thường trú bên Giới Vực ở đó nên có thể dằn lòng được, nhưng lão Dương ngày ngày ở đó, thường xuyên trao đổi với đối phương.
Thường xuyên qua lại, cuối cùng lòng tham nổi lên, lão chạy vào trong muốn cướp bảo vật, kết quả chắc là chọc giận Đường tông chủ, đối phương ra tay không lưu tình, lấy mạng lão rồi."
Trương Đào cau mày nói: “Trấn Thiên Vương không quản?”
Trịnh gia lão tổ lắc đầu nói: "Chuyện này làm sao quản? Lão Dương… là đệ tử của Đường tông chủ… Khi sư diệt tổ là tội lớn, ở thời đại nào cũng vậy. Lão Dương năm xưa được Đường tông chủ cứu, phải đánh đổi rất lớn, giờ lão làm ra chuyện như vậy, không quản được."
"Có lẽ Dương gia lão tổ không biết chuyện chăng…"
"Dù có không biết chuyện đi nữa thì Đường tông chủ không thể nào không nói cho lão biết." Trịnh gia lão tổ than thở: "Có lẽ ban đầu lão Dương không biết chuyện thật, nhưng đi vào rồi hẳn là biết rõ, song, cuối cùng vẫn mất mạng, nghĩa là lão khư khư cố chấp không nghe, cho nên bị giết."
Lão già đó rõ là chán sống, hắn là đệ tử của Đường tông chủ, võ học của hắn đều do Đường tông chủ truyền lại, bản thân lại bị thương chưa lành, sao có thể là đối thủ của một vị cường giả cấp Đế?
Ta nghe nói, cuối cùng dù chết vẫn quỳ trên ngự đạo, có phải không?"
Trương Đào khẽ gật đầu nói: “Trước đó ta nhìn sơ qua một chút, gần như vậy.”
"Ừ thì đấy, Đường tông chủ có lẽ cũng giận lắm, đến chết vẫn bắt hắn quỳ, có lẽ là thật sự đã bị tổn thương. Còn hành động của lão Dương… bọn ta cũng không thể nói được gì, hành động của hắn thật điên rồ. Đám nhóc Phương Bình từng đi qua phải không? Nghe nói còn vào trong nữa, Đường tông chủ không ra tay, nghĩa là ông ấy vẫn bình thường, không điên cuồng."
Đây xem như là chuyện nhà, chuyện thanh lý môn hộ của người khác, Trương Đào cũng không tiện nói gì, chỉ than thở: "Trước đó ta còn nghĩ, dù sao cũng là người thủ hộ nhân loại mấy trăm năm, tông chủ Hư Lăng động thiên không nói không rằng đã giết Dương lão tổ, trước sau gì ta cũng sẽ đến gây sự cho ra lẽ với hắn…
Bây giờ, thật sự không tiện nói gì."
Trịnh gia lão tổ cười nói: “Ngươi đừng lo việc này, chuyện của lão Dương qua rồi thì cho qua đi. Việc cấp bách hiện nay, vẫn là đại trận Phong Thiên, ngươi lại vừa bị thương, sắp tới hãy lo suy nghĩ về chuyện này.”
“Vậy thi thể của Dương lão tổ...”
"Có lẽ là không lấy lại được đâu, lúc đó Trấn Thiên Vương để hậu nhân Dương gia đến lấy về, thật ra là muốn xem tâm tư của Đường tông chủ như thế nào, nhưng Dương Đạo Hoành chết ở đó, Đường tông chủ có lẽ không định cho người khác đến nhận thi thể."
Trương Đào khẽ gật đầu, cười nói: "Một vấn đề cuối cùng, núi Vương Ốc là chuyện thế nào? Núi Vương Ốc không có người xuống núi thì không nói, nhưng vì sao Trấn Thiên Vương canh giữ bên đó mấy trăm năm?”
Trịnh gia lão tổ cười khổ nói: "Đừng hỏi, việc này phức tạp lắm! Núi Vương Ốc, động thiên mạnh nhất, tông phái mạnh nhất, Đại Đế mạnh nhất… Nói chung là rất nhiều cái nhất! Bảng xếp hạng Phong Vân Tam Giới lần này không xếp đối phương vào top 10 tam giới… Không phải không thể, mà là người làm ra bảng xếp hạng này sợ.
Trấn Thiên Vương canh giữ bên ngoài mấy trăm năm cũng không dám xông vào, ngươi hẳn phải biết điều này có ý nghĩa gì. Tính tình đối phương cũng không tốt, tốt nhất là đừng chọc vào.
Mấy ngàn năm qua, đối phương không ra ngoài, không phải là không ra được, là không muốn đi ra.
Phong Vân đạo nhân này chắc chắn là nhân vật ở thời đại trước trận Vương Chiến Chi Địa, biết tính tình của đối phương. Cứ xem như đối phương không tồn tại là được, đang yên đang lành mà đẩy người kia ra ánh sáng, người kia có thể lật tung tam giới tìm ngươi, không chết không tha.
Người như vậy, Phong Vân đạo nhân dám đưa đối phương vào bảng xếp hạng sao?
Còn nữa, nếu Triệu Hưng Võ là người của ngươi, tốt nhất bảo hắn đừng vào núi Vương Ốc, là truyền nhân cách nhiều đời rồi, ai biết người ta có chịu nhận hay không. Trấn Thiên Vương không quản là vì lão già ấy có ý đồ riêng.
Ngươi cứ chờ mà xem, đến lúc đó, địa quật đi vào bao nhiêu người sẽ chết bấy nhiêu người. Mệnh Vương, Lê Chử, nếu họ dám đi vào thì cũng chỉ có một kết cực: chết!"
Trương Đào hơn biến sắc, nhanh chóng nói: "Ta sẽ bảo Phương Bình đừng đi lung tung vào đó, xem ra đối phương mạnh đến đáng sợ."
"Đương nhiên, lúc Thiên Cẩu còn sống, đi ngang qua núi Vương Ốc, cũng không dám ở lại lâu, sợ có chuyện."
Trịnh gia lão tổ lắc đầu, hiển nhiên biết một vài chuyện, nhưng ông không muốn nhiều lời.
Trương Đào cười cười, trong lòng vui mừng, may là bảng xếp hạng do mình làm không được truyền ra ngoài, nếu không thì mình phiền to.
Trước đó ông rất tự tin, nhưng sau lần một đánh ba xém chết, ông cũng không còn ngông cuồng như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận