Toàn Cầu Cao Võ

Chương 444: Em gái là chị đại

Liên tiếp nhiều tiếng chào hỏi vang lên khiến Phương Bình sửng sốt một chút.
Xung quanh là các học sinh, đặc biệt là nữ sinh, có một số rõ ràng không bạn học cùng trường với Phương Viên, bởi vì đồng phục các cô bé ấy đang mặc không phải là đồng phục của trung học cơ sở Thực Nghiệm.
Nhưng lúc này đây, một nhóm nữ sinh xông tới, từng người từng người ríu ra ríu rít, hưng phấn nói: "Chị Viên, thật trùng hợp, chị cũng thi ở trung học phổ thông Nhất Trung nha!"
"Hội trưởng, thi xong, hội chúng ta có tổ chức hoạt động không?"
"Chị Viên Viên, lớp dạy thung công còn nhận người không, em muốn báo danh!"
"..."
Dường như tất cả nữ sinh trên thế giới này đều là thành viên của hội Viên Bình, lúc này, cùng đứng đợi bên ngoài có tới mấy chục nữ sinh, hầu như ai cũng biết Phương Viên, mọi người đều gọi hội trưởng, chị đại…
Phương Viên cũng trả lời không xuể, vừa mới trả lời cho người này, liền qua đáp lời người kia…
Phương Bình nghe một hồi, bỗng nhiên nói: "Nha đầu, hội đoàn của em bao nhiêu người rồi?"
Phương Viên còn chưa kịp mở miệng, một cô bé lạ hoắc Phương Bình chưa gặp bao giờ tự hào nói: "Phàm là nữ sinh đều là thành viên hội Viên Bình, 3000 hội viên, trải khắp Dương Thành!"
Sắc mặt Phương Bình không ngừng thay đổi!
3000 hội viên!
Em không đùa anh chứ?
Phương Bình còn đang lơ ngơ suy nghĩ, bên cạnh, mấy nữ sinh đã lớn tiếng nói:
"Người có ý chí sẽ thành công, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, Dương Thành trăm dặm cuối cùng sẽ là chúng ta!"
"Ông trời không phụ người có lòng, nằm gai nếm mật, 3000 nữ sinh đều sẽ biết võ!"
Phương Bình: "..."
Phương Bình lúc này đơ toàn tập.
Khẩu khí thật lớn!
Dương Thành trăm dặm cuối cùng sẽ là của mấy đứa? 3000 nữ sinh đều sẽ biết võ...
Mấy đứa muốn tạo phản hả?
Các vị phụ huynh đưa con cái đi thi nghe thế cũng kinh ngạc ngây người.
Một đám nữ sinh trung học cơ sở, tụ tập một chỗ, không biết ai dạy tụi nhỏ sửa câu đổi chữ, bây giờ hai câu đó lại thành khẩu hiệu của hội.
Nhìn đám nữ sinh hô khẩu hiệu không vấp, không ngại, hiển nhiên bình thường hô rất nhiều.
Phương Bình vẫn đơ, Phương Viên lén nhìn sắc mặt biến hoá kỳ ảo của anh hai mình, hơi lúng túng nói: "Anh, anh không sao chứ?"
Sắc mặt Phương Bình biến thành màu đen, cắn răng nói: "Không sao, anh muốn được yên tĩnh!"
Đậu xanh rau má, hội đoàn phát triển tới 3000 hội viên rồi?
Muốn lật trời rồi!
Hội Bình Viên của mình cũng mới có 108 người, em gái mình được lắm, con bé muốn làm gì?
Phương Viên ngượng ngùng, rất nhanh, bên cạnh lại lần nữa truyền đến một trận hò hét: "Chào phó hội trưởng!"
Phương Bình lại lần nữa đơ người, mấy đứa đang gọi anh đó hả?
Đám nữ sinh trung học cơ sở này rốt cuộc đang làm gì thế?
Phương Viên tiếp tục duy trì lúng túng, nhỏ giọng nói: "Em là hội trưởng, anh là phó hội trưởng."
Phương Bình: "Ha ha!"
Mấy cô bé nữ sinh này đều chưa từng gặp Phương Bình, nhưng đã nhìn thấy hình Phương Bình, bây giờ nghe Phương Viên gọi "anh", lúc này đều cực kỳ hưng phấn.
Đệ nhất võ giả Dương Thành trở về rồi!
Mà những vị phụ huynh kia, mới vừa rồi còn định la rầy con gái mình, kết quả, nghe thấy mọi người bàn tán, nói đệ nhất võ giả Dương Thành đang ở đây, nào có ai dám lớn tiếng nữa, ai nấy đều kính nể nhìn Phương Bình.
Nếu con gái mình gia nhập hội đoàn tào lao nào đó, thế thì không thể không răn dạy một trận, đợi thi xong về nhà phải xử lý chuyện này.
Nhưng nếu gia nhập hội đoàn của đệ nhất võ giả Dương Thành, thì không sao.
Bây giờ, ở Dương Thành, nào có ai không biết Dương Thành có một thanh niên trẻ tuổi tên Phương Bình, tiến bộ nhanh chóng trên con đường võ đạo, gần như sắp vượt qua Đề đốc của Dương Thành rồi.
Rất nhiều người đều biết, những võ giả này đều đã từng giết người, mà Phương Bình lại giết võ giả đỉnh cấp ba, nói không chừng còn mạnh hơn Đề đốc.
Căn cứ vào điều này, đối với việc con gái hồ đồ tham gia hội đoàn, các phụ huynh cũng không cảm thấy đó là việc hồ đồ.
Tập võ, trở thành võ giả cũng là mong muốn của các gia đình bình thường.
Nhưng bồi dưỡng một vị võ giả, rất khó, cực kỳ khó.
Võ giả trong mắt người bình thường quá xa xôi, quá tầm với, bình thường cũng không tiếp xúc được.
Bây giờ, trong hội có một vị võ giả cấp ba, hình như còn có giáo viên dạy võ đạo, nghe thế, các vị phụ huynh cũng trở nên hưng phấn, lẽ nào con gái mình cũng có hy vọng trở thành võ giả rồi?
...
Phương Bình đau tim đau não dễ sợ!
Em gái của mình thành chị đại rồi!
Là chị đại của 3000 người!
Ở bất cứ đâu, bất cứ nơi nào trong Dương Thành này, cũng có thể vô tình gặp được hội viên hội Viên Bình.
Dương Thành nhỏ như vậy, xuất hiện một tổ chức hội đoàn 3000 người, Bạch Cẩm Sơn biết không?
Bạch Cẩm Sơn có khi nào muốn khó hay không? Người trực thuộc chịu sự quản lý của ông ấy có đến 3000 người sao?
Trong lúc Phương Bình hoài nghi nhân sinh, cổng trường mở ra, đến thời gian vào trường đi thi rồi.
...
Nhìn Phương Bình được người tiền hô hậu ủng vào trường thi, Phương Bình phải đối mặt với những ánh mắt của các vị phụ huynh kia, cậu rất muốn chết quách cho rồi.
Hội đoàn này không phải tôi lập nên!
Tôi không trẻ trâu như vậy!
Lại còn đặt khẩu hiệu đáng hổ thẹn như vậy nữa, thật mất mặt mà.
Phương Bình đang chuẩn bị bỏ chạy, nhưng cổng trường lại mở rộng, rất nhanh, bóng dáng hiệu trưởng và một số giáo viên trường Nhất Trung bước ra.
"Phương Bình!"
Cách nhau một khoảng, vị hiệu trưởng trước đây xa lạ nhiệt tình duỗi hai tay ra, nhanh chóng bắt tay Phương Bình, vô cùng nhiệt tình nói: "Không ngờ Phương Bình em trở về trường cũ, mau vào trường!
Trước đó, nhà trường còn đang thương lượng xem có nên mời cựu học trò Phương Bình về diễn thuyết hướng nghiệp cho đàn em hay không.
Nhưng nhà trường cân nhắc, nghĩ rằng trò Phương tập trung tu luyện võ đạo, không tiện quấy rầy, cuối cùng nhà trường thay đổi quyết định, không làm phiền học trò Phương.
Bây giờ học trò Phương trở về thăm trường học cũ..."
Hiệu trưởng nhiệt tình trò chuyện, kéo kéo tay Phương Bình đến mức không nỡ buông ra rồi.
Phương Bình dở khóc dở cười, thấy thầy hiệu trưởng định kéo mình vào trường, không thể không nói: "Hiệu trưởng, trường học còn đang kiểm tra..."
Hiệu trưởng còn chưa nói, một người bên cạnh cười nói: "Phương tiên sinh, không sao hết, kỳ thi lên cấp ba Dương Thành, cậu có thể đến giám sát cũng là vinh hạnh của các em học sinh."
Cách ăn nói như vậy, rõ ràng không phải là giáo viên của trường.
Quả nhiên, hiệu trưởng lập tức giới thiệu: "Học trò Phương, đây là thầy Lưu Khoa Trưởng của phòng giáo dục. Các công việc liên quan đến thi cử cấp ba chủ yếu đều do thầy Lưu Khoa Trưởng phụ trách."
Lưu Khoa Trưởng là một người đàn ông trung niên, béo lùn chắc nịch, cười lên nhìn như Phật Di Lặc, vội vàng nói: "Làm sao dám nói đến chuyện phụ trách gì chứ, chỉ là phục vụ cho các em học sinh mà thôi. Tính ra, tôi là cấp dưới của Phương chủ nhiệm, mới vừa rồi là thiên kim nhà Phương chủ nhiệm sao? Thế mà tôi lại không nhận ra, thất trách, thất trách…"
Phương Bình không nói gì, Phương chủ nhiệm, ông ấy đang nói đến ba mình sao?
Ba mình bảo bây giờ ở văn phòng, ba chỉ việc xem báo uống trà, lấy đâu ra cấp dưới!?
Mối quan hệ này, kéo một hồi chắc thành người một nhà quá.
Phương Bình dở khóc dở cười, nhưng mà bên ngoài nhiều người hơn, mọi người đều đang nhìn đây.
Không từ chối nữa, Phương Bình nhẹ run tay, làm như vô tình phủi tay hiệu trưởng xuống, lúc này mới lên tiếng nói: "Chúng ta vào bên trong nói chuyện vậy, hy vọng không cần quấy rầy đến các em học sinh đang làm kiểm tra."
Thi lên cấp ba thực ra đều là do phòng giáo dục thành phố tự tổ chức.
Không quan trọng như thi đại học. Dưới cách nhìn của Lưu Khoa Trưởng, có quấy rầy hay không cũng không là gì, nếu như thi không được, cùng lắm thi lại thôi.
So với việc đón tiếp Phương Bình - người từng chém giết võ giả đỉnh cấp ba, một buổi kiểm tra thật không tính là gì.
Dù cho việc này truyền tới thành phố, Đề đốc Bạch cũng sẽ không nói cái gì.

Bước vào trường học, tránh được những ánh mắt lom lom của các vị phụ huynh, Phương Bình lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Nhìn các thầy cô chung quanh, Phương Bình nói chuyện khách sáo vài câu, cười cười hỏi: “Thầy Lưu hôm nay không ở trường ạ?”
Hiệu trưởng vội vàng nói: "Em xem, hôm nay náo động như vậy, thầy Lưu hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, để thầy lập tức thông báo, gọi thầy ấy lên trường…”
“Dạ thôi, nếu thầy ấy đã nghỉ vậy đừng nên làm phiền thầy Lưu ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận