Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1148

Theo lý thuyết, Tưởng Siêu và người nhà họ Dương mới là một nhóm, hắn và bọn người Phương Bình mới quen biết bao lâu?
Tưởng Siêu cười he he nói: "Đừng nhìn ta như vậy... Nói không chừng, lần này ta cũng phải vào vùng cấm, ta lại không quen thuộc hai tên nhà họ Dương kia, ta vào vùng cấm, chẳng lẽ bọn họ có thể chăm sóc được ta hay sao?
Nhưng các ngươi thì khác, Phương Bình, ta đã chấp nhận nguy cơ bị đánh chết vì tiết lộ tin tức cho ngươi rồi, nếu cùng vào vùng cấm, ngươi phải bảo vệ ta.
Võ đại các ngươi rất trâu, giết người như giết gà.
Vùng cấm rất nguy hiểm, mỗi lần đi vào đều chết hơn một nửa, dù sao ta cũng không muốn chết.
Nhưng nếu ta lấy được tiêu chuẩn, không đi cũng không được..."
"Ngươi mới cấp sáu cao kỳ, ngươi có thể lấy được tiêu chuẩn, chẳng lẽ người nhà họ Dương đỉnh cấp sáu lại không sao?"
Phương Bình bó tay, ngươi đùa ta à?
Tưởng Siêu khịt mũi coi thường nói: "Ngươi thì biết cái gì! Đến lúc đó, ta tùy tiện khiêu chiến vài tên yếu nhất một hồi, thắng thì coi như có thể lấy được tiêu chuẩn, còn các ngươi phải chờ người khác khiêu chiến mới được..."
"Vì sao?"
"Hỏi thừa!" Tưởng Siêu thật sự xem thường, tức giận nói: "Tổ tông nhà ta lợi hại! Nhà họ Dương đã không còn lão tổ tuyệt đỉnh, đương nhiên không nắm chắc, các ngươi cũng vậy.
Ta mà giống bọn họ sao?
Lão tổ nhà ta trong số tuyệt đỉnh cũng là nhân vật số một số hai!
Ta chỉ cần thắng một người, 70 người, 30 tiêu chuẩn, ta chỉ cần thắng một người, vậy thì gần như được rồi, còn ai dám tìm ta khiêu chiến?
Dù sao cũng có 30 tiêu chuẩn, cũng không ít.
Không chỉ ta, năm thế lực khác cũng vậy, ngươi kiềm chế một chút, cố gắng tìm mấy tên nào không có tổ tông là tuyệt đỉnh mà thịt.
Bọn họ có tổng cộng 50 người đến dự thi, nhưng tuyệt đỉnh không nhiều như vậy, bình thường, lão tổ tuyệt đỉnh cũng chỉ phái một người con cháu đến đây thôi.
Tính ra, cũng có rất nhiều người không có chỗ dựa, có thể thịt được.
Đương nhiên, đến cuối cùng, tìm một vài người có lão tổ tuyệt đỉnh yếu yếu một chút để bắt nạt cũng được, đừng sợ, Hoa Quốc chúng ta không sợ gì cả.
Nhưng mà nhớ né con cháu của Thái Dương Thần, Chiến Thần gì gì đó ở Thiên Đường Chư Thần ra, tránh để tổ tông nhà người ta không vui, ghim ngươi rồi xử đẹp ngươi."
Phương Bình nghe vậy cũng cạn lời!
Không ngờ, lúc này cũng phải tìm người có chỗ dựa không mạnh để bắt nạt?
Tên mập này tự tin như vậy, xem ra lão tổ tông nhà hắn hẳn cũng là tuyệt đỉnh có máu mặt rồi?
Ngay khi Phương Bình còn đang nghĩ đến cái này, Tưởng Siêu lại nói: "Còn nữa, đừng chăm chăm bắt nạt một thế lực! Mỗi thế lực đều phải giữ lại mấy người. Tuyệt đỉnh của Thành Đồ Đằng hơi ít, chừa cho phe này một hai tiêu chuẩn là được.
Thiên Đường Chư Thần nhiều tuyệt đỉnh lắm, ít nhất cũng phải chừa lại ba bốn tiêu chuẩn gì đó.
Nếu ngươi thịt sạch một phe, xem như ngươi chẳng chừa lại chút mặt mũi nào cho người ta..."
Phương Bình vô lực phỉ nhổ, bó tay bó chân: "Lắm chuyện thế, biết sớm như vậy, mỗi phe cố định phân chia cho rồi, còn giành tiêu chuẩn cái quần què? Bộ đánh chơi với nhau à?"
Tưởng Siêu cười ha hả nói: "Ha ha, đúng rồi, chính là đánh chơi với nhau á. Thật ra các lão tổ cũng sợ bọn ta bị phế, cho nên cố ý dùng danh nghĩa cạnh tranh, mục đích là muốn để bọn ta cọ xát an toàn với người khác.
Mọi người có thân phận như nhau, tuổi tác ngang nhau, đẳng cấp cũng như nhau, không ai phục ai.
Cho nên lúc này mới có trận đấu kiểu này, về phần các ngươi... Là thành phần đi ké.
Các ngươi chính là thành phần ăn ké, ăn chực, bọn ta thì không, Bộ trưởng Trương nhất định cử các ngươi đến, các ngươi lại không có chỗ dựa mạnh mẽ là các lão tổ, đương nhiên phải khó khăn hơn bọn ta một chút, như vậy mới công bằng, ngươi nói xem?"
Phương Bình suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có lý, những tiêu chuẩn này đại khái đều là của các ngươi, hiện tại bọn ta muốn cướp đi, đúng là phải làm khó bọn ta một chút."
"Phương Bình, ta biết ngươi nghĩ thoáng nhìn thấy mà." Tưởng Siêu cười híp mắt: "Nói chuyện với người thông minh thoải mái hẳn! Quân bộ và chính phủ luyện võ nhiều quá ngơ ngơ rồi, có vài người rất không ưa bọn ta.
Bọn họ cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu không phải Tư lệnh Lý rời đi, lão tổ nhà họ Trần và họ Thẩm cũng đến trấn thủ phủ, trước đây đều là thành Trấn Tinh tự tranh.
Bọn họ có 8 người tham gia cũng là do ba vị tuyệt đỉnh này tranh thủ đến.
Thêm vào các ngươi nữa, cho các ngươi 11 tiêu chuẩn tranh đoạt, thành Trấn Tinh cũng không nhiều bằng các ngươi, người khó chịu thực ra là bọn ta mới đúng.
Đương nhiên, ta không sao, thực ra ta không muốn đi cho lắm, nhưng ông nội nói rồi, nếu ta dám trốn đi, ông sẽ ném ta vào địa quật cho tự sinh tự diệt."
Tưởng Siêu bất đắc dĩ, thở dài nói: "Cho nên, ta không thể không tranh đấu, nhưng người thành Trấn Tinh cũng có người muốn vào vùng cấm, dù sao có cơ hội thành Tông sư, ai mà chả muốn, đi vào vùng cấm rất dễ thành Tông sư, tiền đề là phải còn sống.
Dù thành Trấn Tinh không tính hai nhà họ Trần, Thẩm, lão tổ họ Dương đã khuất, vậy thì còn lại 10 vị lão tổ tuyệt đỉnh, hiện tại chỉ có 9 tiêu chuẩn, có một nhà không được chia, ngươi nghĩ xem, người khó chịu có nên là thành Trấn Tinh hay không?"
Phương Bình gật đầu, gật xong, Phương Bình cười nói: "Ngươi nói nhiều như vậy, chủ yếu là muốn ta đừng khó chịu, chờ vào vùng cấm, ta chăm sóc ngươi, có phải không?"
"Rộng rãi, chính là ý này!"
"Lẽ nào ngươi chết ở vùng cấm, lão tổ tông nhà ngươi cũng mặc kệ?"
"Mặc kệ thiệt đó." Tưởng Siêu bật hơi: "Vào vùng cấm, sống chết có số. Vốn là đi vào để trở thành Tông sư, nhưng nếu ngay cả cái này cũng quản, vậy mọi người không có cảm giác nguy hiểm, dứt khoát khỏi đi cho rồi.
Bình thường, bọn ta ở ngoại vực hoạt động sẽ có người bảo vệ, lần này đi vào vùng cấm, thật sự sống chết mặc bay.
Nếu không, ngươi nghĩ ta sẽ lảm nhảm với ngươi nhiều như vậy?
Phương Bình, yên tâm, bảo vệ ta, sau này, nếu có tin tức tuyệt mật gì, sự kiện lớn hay động tĩnh của các lão tổ tuyệt đỉnh... ta sẽ lén nói cho các ngươi biết!"
Phương Bình dại mặt ra, tên mập này, ngầu quá!
Nếu ở thời xưa, chắc chắn sẽ bị gọi là gián điệp!
Vương Kim Dương cũng ngơ ngơ, hắn phục rồi, phục sát đất!
Tên này, vì mạng sống, sẽ không nương tựa vào địa quật chứ?
Dường như hiểu được biểu cảm này, Tưởng Siêu nghiêm mặt nói: "Yên tâm, ta sẽ không nương tựa vào địa quật đâu! Hơn nữa... nếu ta thật dám làm vậy, lão tổ nhà ta có thể sẽ đích thân băm ta thành trăm mảnh á. Con cháu tuyệt đỉnh nương nhờ địa quật, tất sát, cường giả địa quật sẽ không ra tay."
Phương Bình dở khóc dở cười nói: "Không ngờ ngươi đúng là từng nghĩ đến chuyện này? Mập này, với nhân phẩm chẳng ra gì của ngươi, ta phải đề phòng ngươi một chút, tránh để một ngày đẹp trời ta bị ngươi bán."
"Nói gì vậy trời!"
Tưởng Siêu không phục nói: "Ta bán ai cũng phải xem người đó như thế nào! Ngươi nói xem, ngươi là người xấu sao? Lão Vương là người xấu sao? Đều không phải chứ? Ta cũng có mắt nhìn lắm nha, cảm giác các ngươi đáng tin ta mới làm chuyện này.
Nếu là một người không đáng tin, ta sẽ làm vậy sao?
Mong chờ vào người khác đều vô nghĩa, mấy người ở thành Trấn Tinh cũng không quá đáng tin, ta tin tưởng các ngươi, giúp đỡ bạn bè không tiếc mạng! Thế mà các ngươi lại còn nghi vấn nhân phẩm của ta!
Yên tâm đi, Tưởng Siêu ta cũng là nam tử hán đại trượng Thu, nếu các ngươi bảo vệ ta, ta nhất định sẽ không làm chuyện vong ân phụ nghĩa đâu, đúng không?"
Phương Bình duy trì thái độ nghi ngờ, đậu xanh, ngươi sắp bán sạch thành Trấn Tinh rồi. Cũng may là ngươi không biết nhiều, nếu không, chuyện gì ngươi cũng dám nói ra ngoài.
Lần trước, chuyện đi Giới Vực, tên này hầu như nói tất tần tật cho Tần Phượng Thanh nghe.
Quan trọng hơn là, hắn còn thích nghe trộm trưởng bối nhà hắn nói chuyện, tin tức tinh báo còn cơ mật hơn cả đám người Tô Tử Tố biết.
Phương Bình nhìn lão Vương, lão Vương khẽ lắc đầu, không phải từ chối, mà là hắn mặc kệ chuyện này.
Tùy Phương Bình!
Thật muốn vào vùng cấm, có bảo vệ tên này hay không, tùy Phương Bình quyết định.
Phương Bình cũng không nói nhiều, thuận miệng nói: "Đến lúc đó rồi tính, còn chưa biết tình huống cụ thể thế nào đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận