Toàn Cầu Cao Võ

Chương 181: Đặt mục tiêu giết kẻ địch (2)

"Võ giả không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần trí tuệ nữa! Không có trí tuệ, sức mạnh có mạnh đến đâu cũng chỉ là một mãng phu mà thôi!
Em cứ nhìn Phương Bình thì biết, cũng may cậu ta đã qua ba lần tôi cốt, xương cốt cũng cứng cáp, nếu không, một cước toàn lực vừa rồi, e là va chạm mạnh tới mức xương ngón chân cũng gãy mất!
Đây chính là cái giá của sự ngu ngốc!”
Bị xem là tài liệu giảng dạy tiêu cực, Phương Bình khóc không ra nước mắt, ôm chân hít thở nói: “Đạo sư, em chỉ không nghĩ cọc gỗ sẽ cứng như vậy…”
"Đừng giải thích, kẻ địch sẽ không cho em thời gian giải thích!
Nếu như vừa rồi trước mặt em là kẻ địch, vậy thì trong thời gian em ôm chân đau đớn, đối phương có thể giết em vô số lần!”
Nói xong, Lữ Phượng Nhu lại nói: “Trước hết, em có thể rèn xương chân đi, xương chân là phần nhiều đốt xương nhất của chi dưới, bao gồm, xương ngón chân, xương cổ chân, xương bàn chân.
Xương bàn chân mỗi bên có 5 đốt, xương cổ chân 7 đốt, xương ngón chân 14 đốt, một chân có 26 đốt xương.
Em thuận chân phải, có thể rèn luyện 26 đốt xương này.
Chờ đến khi em rèn luyện xong, xương cốt cứng như sắt, kinh mạch lớn mạnh, da dẻ cũng sẽ dưới sự rèn luyện đó mà cứng cáp hơn.
Đến lúc đó, em muốn đâm thủng cọc gỗ này hẳn là không khó.
Còn nữa, thung công của em đã luyện được đến cảnh giới đứng yên, cần học thêm cách vận dụng kết hợp. Thung công đạt đến cảnh giới đứng yên, cho dù là ở Ma Võ cũng không xem là yếu.
Đừng có ngây ngốc chỉ đứng tấn, vận dụng thung công để di chuyển trong chiến đấu, đây có thể được xem là bộ pháp đó.
Là chương trình học bắt buộc học trong cơ sở võ đạo, thung công có rất nhiều tác dụng, hiện tại em vẫn chưa khám phá được hết đâu.
Thung công được xưng tụng là "con lật đật" đương nhiên không đơn giản như vậy. Đánh không được, không phải là sẽ bị ăn đòn, mà em phải vận dụng để tránh, né, lách, trượt,...
Cho dù em có bị đánh trúng, dùng chín phần tá lực có thể giảm độ thương tổn…"
Lữ Phượng Nhu tiếp tục chỉ điểm Phương Bình, đồng thời chỉ ra một chút sai lầm, một buổi sáng cứ như vậy trôi qua.
Phương Bình và Triệu Tuyết Mai đều chìm đắm trong những lời chỉ dạy của cô, mãi đến khi Lữ Phượng Nhu bảo kết thúc buổi học hôm nay, ngày mai tiếp tục, hai người mới hồi phục tinh thần.
"Làm học sinh của tôi, có những phúc lợi rõ ràng, các em có thể chăm chỉ luyện tập, đừng lo lắng về việc khí huyết bị tiêu hao.
Uống hết Khí Huyết Đan phổ thông, có thể tìm tôi xin thêm, nhưng, cũng phải có tiến bộ.
Nếu như không tiến bộ, e là Khí Huyết Đan phổ thông cũng không dễ lấy như vậy
Mỗi ngày tôi sẽ tiến hành kiểm tra các em, có tiến bộ thì chuyện bổ sung khí huyết không cần các em lo lắng!"
Nói xong lời này, Lữ Phượng Nhu phóng khoáng tời đi, hoàn toàn không có ý cùng đi ăn cơm trưa với bọn họ.
Triệu Tuyết Mai chờ cô đi rồi mới mất mát nói: "Có phải tôi quá ngốc hay không..."
Phương Bình cũng có thể linh hoạt vận dụng chiêu thức mới, mặc dù có hơi ngốc, hơi đần độn đi đá vào cọc gỗ, nhưng lực sát thương vẫn có, ít nhất trên cọc gỗ có thêm một cái lỗ nông nông.
Còn cô, đến bây giờ mới học được cách tụ lực, ngưng lực, tụ lực để thực chiến còn kém xa.
Phương Bình an ủi: "Không ngốc đâu, giữa người với người, cậu đừng so sánh, có vài người trời sinh đã thông minh hơn một chút rồi…"
Triệu Tuyết Mai mạnh mẽ lườm cậu ta một cái, hừ nói: "Chờ đó, tôi khẳng định sẽ nhanh chóng theo kịp!"
"Này..."
Thấy cô nhanh chóng bỏ chạy, Phương Bình lắc đầu một cái, than thở: "Tôi đây thành tâm an ủi cậu cơ mà, lại không cảm kích, đúng là con gái!"
Nói xong, Phương Bình tiến lên sờ sờ cọc gỗ, lẩm bẩm nói: "Lực sát thương đúng thật là mạnh hơn so với cước pháp cơ sở nhiều, tụ lực tại một điểm, nếu đâm trúng chỗ yếu hiểm, xác suất tử vong rất lớn.
Huyệt thái dương, yết hầu, ngực, hạ âm, những chỗ này đều là những vị trí võ giả cấp một khó mà rèn luyện được.
Nếu thật sự đổi thành một đôi giày da mũi nhọn, một cước đá xuống, không chết cũng tàn…"
Quan trọng là có cần phải tàn nhẫn như vậy hay không?
Phương Bình hơi do dự một chút, rất nhanh đã đưa ra quyết định, trước tiên cứ chuẩn bị rồi tính tiếp, lo trước khỏi gặp hoạ!
Ai biết mấy người kia có tâm tư gì khác với mình hay không, nói không chừng còn có ý định đánh chết cậu đây, điều này cũng không phải là không thể.
...
Cũng trong lúc đó.
Hội võ đạo của Ma Võ.
Tần Phượng Thanh cà lơ phất phơ dựa vào ghế, ngáp một cái nói: "Vô vị, một đám người thất bại, không tới tìm Vương Kim Dương trả thù, lại có ý đồ muốn đánh sinh viên mới, thật vô vị!"
Trương Ngữ nhíu nhíu mày, không tiếp lời, chỉ mở miệng nói: "Gần đây tôi phải bế quan, chuyện của hội võ đạo giao cho Chu Nghiên phụ trách.
Chuyện học sinh luận bàn, đều do hội võ đạo phụ trách, Chu Nghiên, lần này cậu nên chú ý một chút, đừng để cho Phương Bình chết trên võ đài.
Chết rồi, chúng ta cũng gặp phiền phức đó.
Còn về Tần Phượng Thanh, cậu đừng tạo thêm phiền phức là được…"
Nói xong lời này, Trương Ngữ cũng không nhiều lời nữa, Tần Phượng Thanh lại lười biếng nói: "Nếu như Phương Bình đánh chết người khác, đến lúc đó chẳng phải cũng phiền phức sao, đều phải ngăn chặn!"
"Cậu ta?"
Trương Ngữ trầm ngâm trong chốc lát, nhưng chỉ lắc đầu không lên tiếng, Phương Bình vừa mới đột phá cấp một, lần này khiêu chiến Phương Bình, có mấy người từng bị Vương Kim Dương đánh bại.
Những người này, hơn nửa năm trước chính là đỉnh cấp một, hiện tại cho dù vẫn chưa lên cấp hai, nhưng thực lực cũng có tiến bộ so với lúc trước.
Vương Kim Dương cũng không đánh chết bọn họ, huống hồ là Phương Bình.

Ngày hôm sau, quán cà phê ngoài trường.
Cuối tuần, đại học Ma Võ cũng cho nghỉ như bình thường, còn có nghỉ ngơi hay không là do học sinh.

Lý Thừa Trạch sớm đã ngồi chờ rồi.
Chờ Phương Bình đến, Lý Thừa Trạch vội vàng đứng dậy, trên mặt nở nụ cười, nói: "Phương tổng."
Phương Bình ấn ấn tay, khẽ cười nói: "Đừng gọi như thế, gọi như vậy tôi cảm thấy không được thoải mái, sau này gọi tôi là Phương tiên sinh là được rồi."
Công ty to như cái rắm ấy, gọi tổng giám đốc này nọ lọ chai, Phương Bình nghe vậy cảm thấy hơi xấu hổ.
Công ty trị giá trăm vạn ở thành phố nhỏ còn được xem là công ty, ở Ma Đô, thật sự chẳng là cái gì.
Mấy ngày gần đây, Phương Bình lo báo danh, phân viện, đột phá, tu luyện, tạm thời cũng không lo cho phía công ty được, vẫn luôn là Lý Thừa Trạch phụ trách.
Hôm nay là cuối tuần, vừa lúc Lý Thừa Trạch có việc muốn báo cáo, Phương Bình thẳng thắn hẹn đối phương đi ra uống cà phê.
Chờ Phương Bình ngồi xuống gọi cà phê, Lý Thừa Trạch nhẹ giọng nói: "Cơ cấu công ty cơ bản đang được thiết lập, website mà ngài nói, tôi cũng đã sắp xếp người làm rồi.
Về phương diện nghiệp vụ…
Website thức ăn nhanh đúng là đã hợp tác được với một vài quán ăn, nhà hàng, còn về nghiệp vụ chuyển phát nhanh, hiện nay bên khu đại học có vài công ty chuyển phát nhanh thuộc hàng lão làng.
Nhưng danh tiếng của Viễn Phương chúng ta còn quá yếu, bọn học sinh chuyên chuyển phát nhanh thông thường cũng không tìm tới chúng ta.
Về thương mại điện tử, số lượng đơn hàng chúng ta nhận được cũng rất ít, dù sao hiện nay chúng ta cũng chỉ làm trong thành phố, vẫn chưa mở rộng ra nơi khác."
Nghiệp vụ chuyển phát nhanh chỉ làm trong thành phố, đặc biệt lại chỉ hoạt động trong khu vực thành phố đại học, đơn hàng nhận được đương nhiên là ít.
Không giống với chuyện gia nhập liên minh chuyển phát nhanh, những công ty gia nhập liên minh cũng có thể vận dụng mạng lưới chuyển phát nhanh của công ty mình.
Phương Bình khẽ gật đầu, cái này cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu.
"Trước hết cứ bắt tay vào nghiệp vụ giao thức ăn nhanh, còn về cung ứng dịch vụ thương mại điện tử thì cứ để từ từ đi, cái này cũng không vội."
Phương Bình nói xong lại hỏi: "Tài chính khó khăn sao?"
"Vâng, có chút."
Lý Thừa Trạch cũng không phủ nhận, tài chính Phương Bình đưa cho xác thực không nhiều, sau khi dựng website đã khô kiệt.
"Bên cậu có đường nào buôn bán thuốc hay không? Không nhiều…" Phương Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong tay tôi có 10 viên Khí Huyết Đan phổ thông, tạm thời không cần đến, có thể dùng để gom về một lượng tài chính."
Bạn cần đăng nhập để bình luận