Toàn Cầu Cao Võ

Chương 522: Không phải bị dọa mà lớn

Lý Hàn Tùng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Không thể khinh thường, Phương Bình là lãnh đạo tiếp theo của Ma Võ.
Một khi Trương Ngữ, Tần Phượng Thanh tốt nghiệp, những người như Tạ Lỗi không hẳn có thể chế ngự được cậu ta.
Trương lão Tông sư của Ma Võ chết tại địa quật, hiện tại, e là Ma Võ cũng muốn tìm người để ra oai phủ đầu, cậu là mục tiêu vô cùng thích hợp.
Trường học vẫn chủ yếu xem biểu hiện của học sinh như thế nào.
Nhóm người như chúng tôi sắp đại học năm tư rồi, còn có thể ở trường bao lâu?
Hơn nữa, học viên trung cấp không thể đại diện toàn bộ sinh viên được, ngược lại, học viên sơ cấp càng có tính đại biểu, cậu hiểu ý tôi không?
Sinh viên võ đại phần lớn vẫn tốt nghiệp với thân phận là sinh viên sơ cấp… Cho nên, nếu cậu thua, tuy rằng không thể đại biểu sinh viên sơ cấp của Kinh Võ kém hơn Ma Võ, nhưng liên tiếp thua như vậy, chúng ta không cách nào đối mặt với nhà trường.
Lần trước, thi đấu giao lưu..."
Hàn Húc ở cạnh hơi lúng túng, thi đấu giao lưu võ đại, cậu ta là đội trưởng, kết quả thua hai lần dưới tay Ma Võ, Phương Bình cũng không quá xuất lực, mất mặt không biết giấu đi đâu cho đỡ nhục.
Hơn nữa, bắt đầu từ học kỳ tiếp theo, 10% tài nguyên của nhà trường phải chuyển cho Ma Võ.
Đây không phải là số lượng nhỏ!
Thua thảm như vậy, dù không ai nói gì, nhưng không có nghĩa là mọi người không có ý kiến.
Lăng Y Y hơi khó chịu, bĩu môi nói: "Chắc chắn sẽ không thua, hơn nữa, các cậu chờ xem, tôi sẽ đánh chết tên kia. Nghe nói cậu ta thích đánh con gái, lần này, tôi sẽ cho cậu ta biết, con gái cũng không dễ trêu như vậy!"
Nói xong Lăng Y Y lại nói: "Rốt cuộc khi nào cậu ta mới tới!"
Bên này vừa nói xong đã có người đi vào.
"Hội trưởng, chiến thư của Ma Võ Phương Bình đã được gửi đến rồi!"
"Chiến thư?" Lý Hàn Tùng hơi nhíu mày nói: "Đúng là biết quy tắc ghê, tôi nghe nói lúc cậu ta ở trường quân đội Vân Mộng và thôn Thường Dương, đều trực tiếp đánh tới cửa..."
"Sợ thôi!"
Lăng Y Y cười nhạo nói: "Sợ Kinh Võ chúng ta vây công, Kinh Võ không phải là nơi có thể muốn làm gì thì làm như những nơi khác, Phương Bình sao dám làm như vậy?"
Lý Hàn Tùng ngược lại cũng không nghĩ nhiều, đây cũng là sự thật.
Cường giả của Kinh Võ không ít, nếu Phương Bình dám chắn cửa, võ giả đỉnh cấp ba của Kinh Võ cũng có khoảng 20 người, có đến bảy tám người có mặt trên bảng xếp hạng chiến lực cấp ba, nhiều hơn Ma Võ nhiều.
Cho Phương Bình đánh từng người một đủ để đánh đã đời rồi.
Sau đó gặp phải Lăng Y Y, đảm bảo bị đánh bại.
Lý Hàn Tùng còn đang nghĩ, Lăng Y Y đã nhận lấy chiến thư, liếc mắt nhìn, khịt mũi hừ nói: "Cái đồ nhát gan, không dám đến Kinh Võ, lại hẹn tôi đến thung lũng Hoan Nhạc giao thủ!"
Hàn Húc nghe vậy, cảm thấy kỳ quái nói: "Thung lũng Hoan Nhạc? Nơi đó người đến người đi đông đúc, không tiện chứ?"
"Ai biết cậu nghĩ như thế nào, giao thủ trước mặt công chúng, chờ đến khi cậu ta bị tôi đánh quỳ xuống đứng lên không nổi sẽ cảm thấy hối hận cho xem."
Lăng Y Y cũng không nghĩ nhiều, đi đâu so tài cũng như nhau cả, cô cũng không cần yếu tố địa lợi.
Mọi người người cũng nghĩ không ra vì sao Phương Bình lại chọn địa điểm giao chiến ở thung lũng Hoan Nhạc.
Ở Kinh Đô, địa điểm giao thủ thích hợp rất nhiều, thung lũng Hoan Nhạc cũng không phải là nơi thích hợp để so tài luận võ.
"Có hẹn thời gian không?"
"Sáng ngày 25." Lăng Y Y nhìn lướt qua.
Lý Hàn Tùng suy nghĩ một chút nói: "Đến lúc đó, chúng ta cùng đi, ngoài ra, gọi thêm vài vị đạo sư, phòng khi Ma Võ giở trò lừa bịp."
"Không đến nỗi chứ?"
"Đề phòng một chút, hiện giờ Ma Võ đang cần chứng minh bản thân, đánh bại thiên kiêu của Kinh Võ là cách tốt nhất.
Sinh viên vô địch cấp ba xuất thân từ Ma Võ, các cậu hẳn phải biết cảm giác đó như thế nào.
Bây giờ còn chưa chiêu sinh khóa mới, một khi người ngoài nghĩ học viên Kinh Võ không bằng Ma Võ, một số thiên tài sẽ chuyển đi đăng ký học Ma Võ không phải là chuyện không thể, Ma Võ nhất định cũng sẽ nhận lấy toàn bộ đơn đăng ký."
"Cho nên cần đề phòng một chút..."
...
Người của Kinh Võ nghĩ hơi nhiều.
Sở dĩ Phương Bình chọn thung lũng Hoan Nhạc là vì đối phương treo giá 15 triệu!
Đương nhiên, bọn họ cũng có một yêu cầu nho nhỏ… Trong lúc Phương Bình giao thủ, xung quanh có thể sắp xếp người giơ bảng quảng cáo về thung lũng Hoan Nhạc hay không, đứng xa xa cũng được, không cần quá gần nơi giao chiến.
Đối với yêu cầu này, Phương Bình cũng không từ chối.
Chỉ cần không ảnh hưởng chiến đấu, yêu cầu của khách hàng đều có thể thỏa mãn.
Ở khu du lịch nghỉ dưỡng Bắc Hà, đối phương ra giá 5 triệu.
Ở khách sạn Hy Vọng, Phương Bình hét giá 8 triệu, tập đoàn Hy Vọng cũng không từ chối.
Ở đây, thung lũng Hoan Nhạc ra giá trên trời, 15 triệu. Tính tổng cộng, Phương Bình đã gom được 28 triệu rồi!
Phương Bình cũng đang cân nhắc, có phải là không cần mở công ty rồi hay không.
Khiêu chiến và nhận quảng cáo coi bộ kiếm tiền nhanh hơn kinh doanh công ty nhiều.
...
Ngày 24 tháng 7, Phương Bình đến Kinh Đô.
Cậu vừa mới vào khách sạn đã có người tìm đến cậu rồi.
Phó Xương Đỉnh và Đường Tùng Đình đều là người Kinh Đô.
Trong phòng.
Phó Xương Đỉnh cảm khái nói: "Cậu đã có thể khiêu chiến Lăng Y Y rồi, tốc độ này nhanh quá. Thực lực của Lăng Y Y mạnh lắm đó, ông nội tôi cũng nói, trong số võ giả cấp ba, ngay cả hai vị võ giả quân đội kia cũng chưa chắc là đối thủ của chị ấy."
"Ông nội cậu?"
Lúc này, Phương Bình mới nhớ tới, ông nội của Phó Xương Đỉnh hình như là đạo sư của Kinh Võ, hơn nữa còn là lãnh đạo bộ môn nữa cơ.
Phó Xương Đỉnh cười nói: "Trận so tài lần này của các cậu, đừng thấy đạo sư hai trường đều không có động tĩnh gì, thực tế bọn họ vô cùng quan tâm.
Bên Kinh Võ, ông nội tôi cũng sẽ qua xem trận chiến này.
Võ giả đỉnh cấp ba ở các trường võ đại bình thường đã là cường giả đỉnh cấp rồi, ở Liên minh Bát Giáo cũng gần như vậy.
Dù cho ở Ma Võ hay Kinh Võ, võ giả đỉnh cấp ba có tên trên bảng xếp hạng như cậu hoàn toàn không kém võ giả cấp bốn bình thường tí nào, cho nên càng được coi trọng.
Cậu nghĩ các đạo sư có thể không chú ý sao?"
Nói xong, Phó Xương Đỉnh hỏi: "Nếu như lần này cậu chiến thắng Lăng Y Y, có phải là sẽ chuẩn bị đột phá cấp bốn hay không?"
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Không hẳn, để xem sao đã, nếu như Lăng Y Y không thể giúp tôi hoàn thành thất trảm hợp nhất, vậy tôi sẽ không đột phá, còn phải tiếp tục đánh, vẫn còn hai vị võ giả quân đội chưa khiêu chiến mà.
Nếu tôi có thể làm được thất trảm hợp nhất, vậy thì việc khiêu chiến hai vị võ giả quân đội kia cũng không đáng kể rồi.
Ít nhất tôi biết bọn họ sẽ không phải là đối thủ của tôi.
Cái gọi là vô địch không phải là mạnh bắt nạt yếu, cũng không phải là nhất định phải đánh thắng bọn họ. Nếu tôi mạnh mẽ đánh bại Lăng Y Y, có lẽ bảng xếp hạng cũng phải sửa lại rồi.
Chỉ cần thất trảm hợp nhất, hạng nhất chính là của tôi."
Đường Tùng Đình bên cạnh hơi hiếu kỳ hỏi: "Cậu đã có thể tung ra thất liên trảm rồi?"
"Vẫn chưa."
"Vậy cậu..."
Đường Tùng Đình bối rối, thế mà cậu tự tin như vậy, còn nói lúc so tài có thể làm được thất trảm hợp nhất!
Phương Bình cũng không thèm để ý, cười nói: "Tin tưởng bản thân có thể vậy thì tuyệt đối có thể làm được. Nếu ngay cả bản thân mình không tin mình, vậy khẳng định không cách nào đạt đến mục tiêu này."
"Cậu thật là tự tin!"
Phó Xương Đỉnh nở nụ cười, lại nói: "Đúng rồi, ngày mai hình như Trần Vân Hi cũng đến thì phải, chúng tôi sẽ cùng cổ vũ cho cậu, đừng có bôi bác tên tuổi Ma Võ đó!"
"Cậu ấy cũng đến?"
Phương Bình hơi ngây người, Phó Xương Đỉnh giải thích: "Nhà cậu ấy ở Kinh Nam, cách Kinh Đô không xa, cậu lại đánh trên sân khách như vậy, đương nhiên đến cổ vũ cho cậu rồi.
Hơn nữa, cũng không biết ai truyền ra, nói cuộc chiến lần này là cuộc chiến báo thù.
Vân Hi nói ông nội cậu ấy biết chuyện, bây giờ đang tức giận vô cùng, hiệu trưởng Trần chỉ có một cô cháu gái như thế, cho nên có lẽ lần này đến xem xem có gặp phải kẻ tung tin đó hay không.
Nghe nói tin tức trước đó là một anh phóng viên nào đó truyền ra, hiệu trưởng Trần cũng không cố tình đi tìm anh ta tính sổ, nếu lần này gặp phải, có lẽ sẽ không thiếu một màn trừng trị anh ta đâu."
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, chuyện này không phải tôi làm, do Lưu Đại Lực tự thêm mắm thêm muối thế nào lại thành ra như vậy.
Bây giờ Tông sư nhà người ta tìm tới, mình có nên thông báo để anh ta chạy trốn hay không?
Chuyện nhỏ này không gặp phải thì thôi, chứ Tông sư bận rộn lắm, không có thời gian tìm đến tính sổ.
Nhưng nếu gặp phải…
Phương Bình không dám tưởng tượng hậu quả của Lưu Đại Lực sẽ ra sao.
Nếu tên kia bán đứng mình, mình sẽ không bị vị Tông sư cưng chiều cháu gái đánh tàn phế chứ?
"Thông báo Lưu Đại Lực chạy trốn… Hoặc cải trang một chút để tránh ải này mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận