Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2680: Nhiều Tai Họa (3)

Bổ Thiên Cực một đao, Nguyệt Linh hình như đã phát tiết đủ rồi, hừ nói: "Họ Thiên chẳng ai đàng hoàng"
Thiên Cực cạn lời.
Thiên Cẩu... Họ Thiên?
Này, liên lụy kiểu này có phải hơi bị vô lý không đó?
Thương Miêu họ Thương?
Chúng nó chỉ là chó với mèo mà thôi, năm xưa hay gọi chúng nó là con cưng của trời, nên mới có tên là Thương Miêu Thiên Cẩu, cũng không phải chúng nó vốn có tên là Thương Miêu Thiên Cẩu.
Một nhóm Thiên Vương, lúc nên xuất thủ thì chỉ có tàn nhẫn hơn chứ không kém. Hận không thể lập tức tiêu diệt cả nhóm!
Nhưng lúc nên nói chuyện thì như bạn cũ lâu năm không gặp, nói về người này vài câu, kể về người kia đôi lời.
Đã quá lâu rồi! Hơn tám ngàn năm, những người này đều là người cô đơn, có ai trò chuyện với ai được vài câu đâu?
Trò chuyện với hậu duệ, với thuộc hạ, với hậu nhân... Có đề tài chung gì đâu mà nói!
Cô độc! Cô quạnh!
Có một số việc giấu mãi trong lòng, nặng lòng, nói cũng không thể nói.
Bây giờ, tuy mọi người là đối thủ, là kẻ địch của nhau, nhưng cũng chính là một nhóm người tạm xem là cùng thời, có thể trò chuyện. Nhắc đến vài câu chuyện xưa, không khí tại đây cũng bớt đi vài phần căng thẳng!
Trò chuyện vài câu, Trấn Thiên Vương bỗng nói: "Lần này nếu ra được bên ngoài, chúng ta tìm một nơi trò chuyện tán gẫu một phen, sao hả? Trong tam giới này, chúng ta còn có cái gì để truy cầu? Không nằm ngoài truy cầu trường sinh bất tử, truy cầu đánh vỡ giới hạn, vượt qua chính mình, thành hoàng làm tổ. Chuyện của hậu bối để bọn nó tự giải quyết đi!
Chúng ta nên tâm sự làm sao để phá chín tầng không gian, đi Tiên Nguyên nhìn một chút, được không? Đi khắp tam giới đào mộ, thử xem có thể đào ra mấy người bạn cũ không?
Mệt mỏi nhiều năm như vậy, đại đạo Hoàng Giả sắp xuất hiện, lúc này liều chết đánh nhau, có ý nghĩa gì đâu chứ...
Thấy không ai nói chuyện, Trấn Thiên Vương lại nói: "Đại loạn cũng là thời gian quật khởi! Mấy lão già chúng ta cứ đứng trước che chắn như vậy, làm sao đời sau quật khởi?... Lão phu hoài nghi, đại đạo chưa chắc sẽ hiện, cửa chắn đường cũng chưa chắc sẽ xuất hiện...
Những năm qua, lão phu cũng đang quan sát, e là chỉ khi có nhiều người thành đạo, con đường đi được thật dài, có càng nhiều đường mới, thì cửa mới hiện ra!"
Trấn Thiên Vương nghiêm túc nói: "Cửa chắn đường năm xưa là cửa chắn đường cũ! Đường mới có ai bị chắn lại chưa? Không hẳn! Chỉ khi có nhiều đường mới, cửa mới thay đổi! Nếu không, một cái đầm nước đọng có thể khiến cửa xuất hiện sao?
Kết giới Thiên Nhân vỡ nát thì đường sẽ xuất hiện? Cửa sẽ xuất hiện sao? Những năm qua, mọi người đều biết rõ, ngươi áp chế ta, ta áp chế ngươi, không không cho người của ngươi chứng đạo, ta cũng không để người của ngươi lên cấp...
Từ ngàn năm trở lại đây, mọi người mới thực sự cảm nhận được thay đổi.
Ngàn năm trước, thực ra cũng có biến cố như này, đó là bởi vì địa quật xuất hiện không ít Chân Thần. Nếu năm đó tiếp tục, không hẳn không có hy vọng khiến đại đạo hiện ra. Nhưng có vài người không thể chờ đợi, nhất định phải tự dằn vặt mình và mọi người, thế là, ngàn năm trôi qua!
Bây giờ lại có xu thế này, lão phu cũng không phủ nhận, đúng là có liên quan đến chuyện nhân loại bọn ta có nhiều người bước vào bản nguyên, cũng có thêm vài vị tuyệt đỉnh. Cũng chính vì như thế, mọi người mới cảm nhận được một số khác biệt!"
Trấn Thiên Vương cười nói: "Nhưng nếu giống như ngàn năm trước, thu hoạch trước khi bọn họ trưởng thành...
Các vị nghĩ xem, còn có thể mở ra đại đạo không? Chẳng lẽ lại chờ thêm 1000 năm?
Đúng là tuổi thọ của chúng ta dài thật, nhưng cũng có giới hạn!
Như Càn Vương, ngươi còn có thể sống thêm ngàn năm nữa sao?"
Khôn Vương lạnh lùng nói: "Ngươi muốn để nhân loại trưởng thành ư? Cho dù lời ngươi nói cũng có lý, thiếu vài con đường mới cũng có sao? Trương Đào có thể chết, Phương Bình có thể chết, Chân Thần xa xưa như Thần Toán cũng có thể chết...
Nếu ngươi bắt bọn họ tự sát, kéo dài cho nhân loại được thêm 30 năm, 50 năm, thì như thế nào? Không tới 100 năm, Trương Đào đã ở thành đỉnh Thánh Nhân, có hy vọng thành Thiên Vương, cho các ngươi thêm 30 năm, 50 năm nữa... Ngươi thật sự cho rằng cường giả trong tam giới đều ngu ngốc hay sao?" "Không thể nói như thế!" Trấn Thiên Vương cười nói: "Hiện tại tăng nhanh như gió, một khi gặp phải cửa ải khó dậm chân tại chỗ 800 năm, 1000 năm là chuyện rất bình thường!
Ngươi nhìn chúng ta mà xem, năm đó cũng là thiên tài, Hồng Khôn ngươi cũng thành Thiên Vương khi còn trẻ, những năm qua ngươi có tiến bộ gì không?
Tốn Vương, Cấn Vương, năm đó chính là Thiên Vương, những năm qua đã phá bảy chưa?
Thật ra, lão phu vẫn cảm thấy, có thêm vài vị Thiên Vương có lẽ cũng là chuyện tốt. Nhìn tới nhìn lui toàn những gương mặt cũ, có thêm vài gương mặt mới chẳng lẽ không thú vị sao?"
Khôn Vương không tiếp tục để ý đến Trấn Thiên Vương, đối phương muốn tranh thủ thời gian cho nhân loại, Khôn Vương thực ra không quá quan tâm đến chuyện này.
Nhưng có vài người không thể bỏ qua!
Võ Vương!
Đây là nguồn uy hiếp cực lớn!
Chưa kể đến mấy vị Chân Thần mới lên cấp tuyệt đỉnh như Lý Chấn, Nam Vân Nguyệt, Trương Vệ Vũ, Ngô Xuyên, Triệu Hưng Võ, Trần Diệu Tổ... Hắn không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn mà nhân gian lại có người chứng đạo rồi.
Hơn nữa, nhóm mấy người Tứ Đế chuyển thế cũng là một mối uy hiếp lớn!
Tốc độ phát triển của nhân loại quá nhanh!
Những người khác cũng có suy nghĩ riêng, lời Trấn Thiên Vương nói không hẳn là không có lý, bọn họ đều có cảm ứng, đại đạo sắp xuất hiện, cửa chắn đường sắp xuất hiện, đây là cảm ứng từ cõi u minh, đến từ đại đạo của họ.
chính Bọn họ đã đi quãng đường rất xa, có thể cảm ứng được một chút khác thường. Ngàn năm trước cũng có xu thế này.
Ngàn năm trước, đó là thời gian địa quật phát triển.
Ngàn năm trước, địa quật là một thế giới hưng thịnh, rất nhiều Chân Thần đều phát triển mạnh mẽ vào thời đó.
Bốn vương đình lớn chinh chiến, khi đó, hoàng triều lập thế chân vạc, thần tông tranh hùng...
Ngàn năm trước, địa quật đối mặt với đại thế, bởi họ là nhân vật chính! Cho nên ngàn năm trước, địa quật gặp xui xẻo!
Rất nhiều Chân Thần chết đi, cho nên mới có chuyện Ma Đế xuống địa quật, kéo dài thêm ngàn năm.
Hiện nay, nhân tộc là nhân vật chính của đại thế.
Hơn nữa, xu thế đại thế còn rõ ràng hơn địa quật của ngàn năm trước, tất cả mọi người đều biết, e là lần đại thế này đến là vì nhân tộc.
Nhưng nhân tộc phát triển quá nhanh, nhanh hơn cả địa quật. Nếu tiếp tục như thế, có lẽ nhân vật chính của đại thế lần này sẽ thực sự quật khởi, cuối cùng, có lẽ nhân tộc sẽ được hưởng lợi từ tính toán và chờ đợi suốt tám ngàn năm của mọi người!
Mọi người rơi vào trầm tư, nhất thời, không ai lên tiếng!
Trấn Thiên Vương nhìn quanh một vòng, chỉ cười cười rồi cũng không nói gì thêm.
Mọi người biết là tốt rồi, như vậy, ít nhiều họ cũng sẽ kiêng kỵ vài phần.
Đương nhiên, Trương Đào, Phương Bình và một số người khác không nằm trong nhóm người được kiêng kỵ.
Nhưng mà... Ai mà thèm quan tâm họ sống hay chết!
Trấn Thiên Vương thầm nhủ trong lòng, mấy tên này, người tốt thường chết sớm, kẻ ác thường sống thảnh thơi!
Trương Đào hiện đang hại nhóm Chân Thần và Đế Tôn trong tam giới, còn thằng nhóc Phương Bình thì... Ai biết ở bên ngoài hắn đang hại ai.
Thiên Khốc bỗng nhiên có xu thế phục sinh, nhưng ông từng thấy năm xưa Thiên Cẩu ra tay, đối phương sao có thể Ai có sống?
thể phù hợp với Thánh Nhân Lệnh của Thiên Khốc? Ngoại trừ 36 Thánh được Thiên Đình sắc phong, hẳn là thằng nhóc Phương Bình kia cũng phù hợp nhỉ?
Nếu thật sự là Phương Bình, đối phương cũng đã đánh vào sào huyệt của tà giáo rồi, đâu cần phải lo lắng cho hån?
"Kéo dài được ngày nào hay ngày đấy!" Trấn Thiên Vương thầm nghĩ, chờ nhân tộc có thêm một vị cường giả cấp Thiên Vương, ông cảm giác mình cũng nên nghỉ ngơi.
Tám ngàn năm!
Chuyện đã hứa năm xưa xem như đã làm được, cũng nên để lão già như mình nghỉ ngơi nhỉ?
Nghĩ đến những chuyện này, ông lại nhìn đại trận trước mặt, trong lòng bỗng không rét mà run... O, đừng nói Linh Hoàng sẽ thật sự từ bên trong bò ra ngoài nha? Nếu là thật, mình phải chuẩn bị cả phương án bỏ chạy cho kịp thời. "Chắc là không đâu... Năm đó... Bên trong là gì nhỉ? Hình như Linh Hoàng cũng không có bảo bối gì. Nếu lục tìm cả ngày mà tìm được cái ổ mèo... Nhóm người này chắc sẽ đánh chết Thương Miêu mất..." Nghĩ đến đây, Trấn Thiên Vương hơi nhíu mày, đánh thì đánh đi, đánh con mèo kia thì đỡ phải tìm đến lão phu.
Mà chắc cũng không đến nỗi thế chứ? Linh Hoàng chẳng lẽ lại rảnh đến mức đặt ổ mèo trong này?
1732 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận