Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1958: Không Tiện Hạ Thủ (3)

Cơ Nam nhanh chóng nói: "Phương Bình, giao thần binh cấp chín của ngươi ra đây! Cả nhẫn chứa đồ nữa! Đừng ép bọn ta phải ra tay với ngươi!"
Đặc biệt là giày chiến cấp chín, nếu hắn không giao thứ này ra thì sẽ phải cẩn thận Phương Bình bỏ chạy. Không có giày chiến cấp chín, tuy tốc độ của Phương Bình nhanh thật, nhưng tuyệt đối sẽ không bằng Cơ Nam, không thể trốn đi đâu được.
Phương Bình cười ha hả nói: "Cơ Nam thần tướng, chúng ta là hợp tác! Đừng quên, là hợp tác! Các ngươi muốn bắt giữ ta, nghĩa là các ngươi có mục đích. Đã như vậy, ngươi nên khách khí với ta một chút.
Ta là cường giả có thể sánh với cường giả cấp chín, nếu ép buộc ta quá đáng, thì đừng mơ bắt sống ta! Nếu các ngươi muốn giết ta thì trận vừa rồi xem như công cốc, phí công diệt khẩu nhiều cường giả như vậy!
Các ngươi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế chứ?
Có chuyện gì thì từ từ nói, nhân loại và Thiên Mệnh vương đình không có thù oán sâu đậm, không cần vừa gặp phải quyết sinh tử, có đúng không?
Ta dám bảo đảm, ta không chạy!
Ta xin thề trên danh nghĩa của Võ Vương, Chiến Vương, nếu ta chạy, lực lượng tinh thần của bọn họ sẽ tan vỡ, như vậy được chưa?"
Phương Bình trịnh trọng, đây là một lời thề độc! Lời thề độc siêu kinh khủng!
Ta đã lấy danh nghĩa của hai vị tuyệt đỉnh thân thiết nhất với ta ra thề, các ngươi phải tin ta.
Cơ Nam nhíu chặt đôi mày! Hơi động một chút thì lấy danh nghĩa Chân Vương ra thề, làm vậy… có tùy tiện quá không?
Nếu có người bắt hắn dùng danh nghĩa của Mệnh Vương và Cơ Hồng ra thề, hắn sẽ không làm như vậy. Tuy lời thề không có ràng buộc gì với Chân Vương, nhưng một khi chuyện bị truyền ra ngoài, danh tiếng và uy nghiêm của Chân Vương sẽ bị ảnh hưởng, bất cứ ai hủy hoại danh tiếng và uy nghiêm của Chân Vương đều sẽ bị chém!
Cơ Dao cũng nhíu mày, lúc này, cô bỗng nhớ đến một chuyện!
“Võ Vương... là nỗi sỉ nhục của Chân Vương!” Đây là lời Mệnh Vương từng nói! Không thể tin bất cứ lời nào của Võ Vương!
Cơ Dao hít sâu một hơi, đè phiền não trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Canh chừng hắn cho kỹ vào! Phương Bình, nếu không muốn chết thì lập tức chuyển đổi khí tức, giả mạo thành người của bọn ta!”
Phương Bình bất đắc dĩ nói: “Các ngươi cho rằng ta có thể tùy ý chuyển đổi khí tức sao? Cần nhiều tài nguyên lắm đấy. Tài nguyên tích trữ trước nay của ta dùng hết rồi. Cho ta một ít tinh hoa sinh mệnh đi, chừng 500 cân là được… tầm 50 hộp.”
“Ngươi!”
“Thật, nếu ta dối gạt các ngươi, kim thân của ta sẽ nổ ngay lập tức!” Phương Bình nghiêm túc nói: “Nếu không thì ta sẽ không chạy đi khắp nơi cướp đoạt tài nguyên! Chuyển đổi khí tức cần rất nhiều tài nguyên, 500 cân cũng chỉ duy trì được nửa ngày…”
Cơ Dao lạnh lùng: “Lần trước ngươi ẩn nấp ở Thiên Thực vương đình nhiều ngày như vậy…”
“Ta dùng hết tài sản mà ta tích lũy được từ ngoại vực đó!”
“Hừ!”
Cơ Dao lạnh lùng hừ một tiếng, cô hiện tại bỗng nhiên muốn giết người!
Phương Bình lại không để ý. Cô ta muốn tin thì tin. Dù sao hắn cũng nói thật. Hắn không sợ Cơ Dao làm khó hắn, cùng lắm thì để lão Trương ra tay.
Chỉ không biết lão Trương có đến kịp hay không thôi, đường nối cách nơi này gần ngàn dặm. Lão Trương liệu có đến kịp không? Ông ấy biết tình hình bên này không?
Phương Bình không biết Trương Đào có thể di chuyển ngàn dặm trong chớp mắt, nếu biết, chắc hắn sẽ không lo lắng như vậy.
Hắn có phân hoá thể của lão Trương trong tay, chỉ cần hơi có động tĩnh, ông ấy sẽ biết ngay.
Ngàn dặm cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt thôi.
Cơ Dao cũng không để ý, cho hắn tài nguyên là chuyện không thể. Nếu hắn không muốn chuyển đổi khí tức thì thôi, dù sao những nơi khác cũng vẫn chưa kết thúc chiến tranh.
“Đi, qua bên kia!”
Cơ Dao chỉ về phía thành Hi Vọng, bên kia đại chiến dữ dội, khia huyết ngút trời, vẫn chưa ngừng lại. Không biết kết quả như thế nào rồi?
Vừa nói xong, ánh mắt Phương Bình khẽ đảo, nhân loại có viện quân đến sao?
Lão Trương giỏi thật! Có thể điều động viện quân. Phương Bình nhớ tới lời Trương Vệ Vũ đã nói, viện quân của 5 thánh địa đến sao?
Đến nhanh vậy!?
Năm thánh địa ở các châu lục khác, chỉ mới đó mà đã đến rồi?
Thành Hi Vọng lại có luồng khí huyết bùng lên, đó không phải là một võ giả cấp chín, ít nhất cũng có khoảng bảy tám người trở lên.
Cấp chín nhân loại xuất hiện ngày càng nhiều! Cấp chín địa quật thì ngày càng ít!
Phương Bình cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã chém giết bao nhiêu cấp chín địa quật.
Hắn chỉ biết, lúc hắn đến, hắn chiến đấu với 18 người, chết 14 người, bị bắt một người.
Bách Thú Lâm bị diệt 3 con yêu thú, sa mạc Vạn Nghĩ bị diệt 5 con yêu thú.
Phương Bình và lão Lý tập kích giết một người, lúc bị truy sát đã phản kích tiêu diệt một người, mới vừa rồi chết nhiều nhất, chết 26 người!
Tổng cộng chết 50 cấp chín, bắt sống một yêu thú cấp chín!
“51 cấp chín, nơi này đang có 27 người nữa, là 78 người…”
Phương Bình cũng hơi rung động, trận này không ngờ lại đông đến vậy.
Hắn hoàn toàn không ngờ sẽ chết nhiều người như vậy!
Những nơi khác như thế nào hắn không biết, còn tận hai chiến trường chưa kết thúc.
Có hơn 140 cấp chín địa quật tham chiến, không biết sau trận này, còn bao nhiêu người sống sót ra khỏi vực Nam Thất.
...
Ngay khi Phương Bình nghĩ những chuyện này, tại Ma Thành, mọi người đã vừa chiến vừa bất giác di chuyển đến Ma Thành, nơi từng là thành Thiên Môn, sau này đổi tên thành Ma Thành, sau nhiều lần đại chiến, Ma Thành đã hoàn toàn biến mất.
“Ngô Xuyên... Ngươi thật yếu!”
Trương Vệ Vũ lớn tiếng cười, 4 người chiến đấu với 20 người. Đối phương vừa đến đã bị tiêu diệt một người, bây giờ chỉ còn 19 người. Đánh đến hiện tại, song phương đều có thương vong.
Nhưng phía cường giả nhân loại, chỉ bị thương chứ chưa thiệt hại về mạng, phía địa quật thì đã chết không ít người!
Trên bầu trời Ma Thành, tổng số người sống của cả hai phe là 16 người!
Địa quật có 20 người tham chiến, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã tử vong 8 người!
Nhưng đánh đến mức này, kim thân của Ngô Xuyên cũng đã hoàn toàn lu mờ, không thể tái chiến. Ngô Khuê Sơn cũng gần như vậy, nhưng khá hơn Ngô Xuyên một chút.
4 người tựa lưng vào nhau. Đánh đến mức này, cũng đã có phần kiệt sức rồi, tuy Ngô Xuyên vô lực, nhưng vẫn cười nói: "Mặc kệ có mạnh hay yếu, dù sao ta cũng đã sáng tạo kỳ tích! Chiến 20 cấp chín!"
Nói xong, Ngô Xuyên còn có tâm tư cà khịa Ngô Khuê Sơn: "Khuê Sơn lần này nếu chết thì thôi, chớ sống trở về… ngươi chuẩn bị tâm lý bị mắng đi! Ngươi tự đếm xem ngươi đã cho nổ bao nhiêu thanh thần binh rồi?"
Ngô Khuê Sơn cười! Đừng nói! Trước sau mới tự bạo có 3 thanh thôi mà. Vừa rồi ta cũng đâu có cố ý tự bạo thần binh, chẳng qua là vừa rồi quá nguy cấp, không kích nổ không được.
Trong nhóm người, sắc mặt Trần Diệu Tổ trắng bệch hơn hẳn so với những người khác.
Họ tiêu diệt được 8 người, một mình ông giết 4 mạng!
Bị nhiều cường giả nhắm vào, ông mạnh mẽ xung phong, tiêu diệt 4 vị cấp chín. Từ lúc vào Ma Đô địa quật đến hiện tại, số lượng cấp chín chết dưới tay ông đã hơn một bàn tay năm ngón!
Nhiều năm qua, e là cũng không có bao nhiêu người tiêu diệt cấp chín nhiều hơn ông.
12 vị cấp chín địa quật vây quanh bên ngoài cũng thở dốc liên tục.
Đến cấp chín, họ đã sớm không cần hô hấp, cũng sẽ không biết mệt là gì. Nhưng lúc này, những người này lại mệt bở hơi tai. Ánh mắt cũng lóe lên vẻ bất đắc dĩ và chấn động, 4 vị cường giả Phục Sinh Chi Địa đáng sợ không gì sánh được, chém giết đến hiện tại, song phương đã mệt bở hơi tai rồi!
"Những tên khốn kia đâu rồi!" Có người thầm mắng trong lòng, viện quân của Thần Lục đâu?
Phía Tây, gần 50 người vây giết hơn 20 người của Phục Sinh Chi Địa mà vẫn chưa kết thúc được đối phương!
Hơn nữa, càng kéo dài thời gian, càng nhiều võ giả phục sinh tham chiến, có lẽ không thể trông cậy được gì vào đám người kia!
Mà phía Bắc mới là nguyên nhân khiến bọn họ tức giận.
Bọn họ rõ ràng cảm ứng được khí tức của rất nhiều cường giả, nhưng những người kia vẫn luôn dừng lại tại phía bên kia, đến tận bây giờ mới bắt đầu di chuyển, nhưng khí tức đã ít đi nhiều, có lẽ đã chết rất nhiều cường giả!
Sao có thể?
Bọn họ chỉ truy sát Phương Bình và Trường Sinh Kiếm, sao lại chết nhiều người như vậy? Đám người vô dụng kia rốt cuộc đang làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận