Toàn Cầu Cao Võ

Chương 381: Hai nhiệm vụ đơn giản (2)

Thối Cốt Đan cấp hai một triệu một viên.
Dựa vào cách nói của Lữ Phượng Nhu, một tháng ít nhất 10 viên, đây chính là 10 triệu.
Thêm 30 viên Khí Huyết Đan cấp hai, phải gần khoảng 20 triệu.
Một tháng dùng 30 triệu, Triệu Tuyết Mai tư chất cũng không phải quá tệ, cũng sẽ không đến mức độ đó, trong hai tháng tới, đỉnh cấp hai không phải không có hy vọng.
Đương nhiên, hai tháng dùng bốn năm chục ngàn, cũng không phải là cách.
Triệu Tuyết Mai có chút không nỡ, hồi lâu mới gật đầu nói: “Vâng.”
Sắc mặt Lữ Phượng Nhu lúc này mới hồi phục nét ôn hòa, cũng nhìn Phương Bình, cau mày nói: “Còn em thế nào?”
Phương Bình kì lạ nói: “Cô, em không sao a.”
Nói xong, Phương Bình đột nhiên nói: “Cô là nói chuyện của thầy Lý sao? Em không có trêu đùa thầy ấy, ông thầy đó đột nhiên ném em ra ngoài, cô muốn giúp em báo thù ạ?”
“Cái gì?”
Lữ Phượng Nhu hiển nhiên không rõ nội tình, cũng không muốn biết, cau mày nói: “Tôi muốn nói, em đột phá cấp ba hơn 20 ngày rồi, sao mới tôi cốt được 6 đốt?”
Tốc độ trước đó của Phương Bình là vô cùng nhanh.
126 đốt xương cốt, sau đó dùng không đến 7 tháng, không đến hai ngày, tôi được một đốt.
Bây giờ thì sao?
Hơn 20 ngày, tôt được 6 đốt.
Mặc dù xương thân thể khó tôi hơn xương tứ chi, nhưng còn chưa đến xương cột sống khó nhất, hiện tại Phương Bình còn đang rèn luyện xương sườn, đã chậm như vậy, còn xương cột sống thì sao?
Con ngươi Phương Bình hơi chuyển động, khẽ thở dài nói: “Đạo sư cũng biết, trước đó tiến bộ nhanh, là do em tiêu hao nhiều tài nguyên.
Bây giờ không có khoản thu nhập, nhà em cũng không có công ty để bán, hết tiền, tiến độ đương nhiên chậm rồi.
Hiện tại em dựa vào khí huyết thuần túy hàm dưỡng, một viên Thối Cốt Đan cũng không nỡ uống, Khí Huyết Đan cũng là có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm...”
“Huống hồ, đến bây giờ thuốc em phải mua cũng là thuốc cấp ba!”
Phương Bình không ngừng kêu khổ nói: “Thuốc cấp ba quá mắc rồi, đắt đến mức em sợ luôn, Khí Huyết Đan bình thường 3 điểm thưởng, cấp một 10 điểm thưởng, cấp hai 20 điểm thưởng, cấp ba vậy mà cần tới 40 điểm thưởng!”
Phương Bình trưng ra vẻ mặt không cách nào chấp nhận được:“40 điểm thưởng, giá cao như vậy, em không chập nhận nổi!”
“Ừm.”
Lữ Phượng Nhu đáp một tiếng, đột nhiên nói: “Em đừng khóc lúc kêu khổ với tôi, không có tác dụng đâu.
Cái công ty của em đầu tư mấy chục triệu, tôi còn không biết sao.
Có điều em có phải oán trách tôi không công bằng phải không?
Không cho em hưởng lợi ích sao?
Được, bây giờ muốn nói với em một giao dịch, em đáp ứng được, tài nguyên tu luyện tiếp đó tôi có thể cung cấp cho em.”
“Cô nói!” Phương Bình vội vàng mở miệng.
Lữ Phượng Nhu cười như không cười: “Đơn giản, hai việc.
Đầu tiên, giúp tôi đưa một bức thư, và truyền đạt vài câu.”
“Không thành vấn đề!”
Phương Bình đáp ứng ngay lập tức, trong lòng vui vẻ, than nghèo vẫn có tác dụng, đạo sư hiện tại cũng coi như cho mình lợi ích rồi.
Đưa thư, vậy mà cũng tính là điều kiện, ngoại trừ đưa đi địa quật, bằng không sẽ không có nguy hiểm.
“Thứ hai, giúp tôi giết một người!”
Phương Bình lập tức cau mày, ngượng ngùng nói: “Cô cũng sắp trở thành Tông sư rồi...”
Đây không phải là đang chọc em sao."
“Sao nào? Không bằng lòng? Chi trước cho em một khoản chi phí, đương nhiên phải trả giá cao, không bảo em giết bây giờ, khi nào có năng lực thì giết hắn!”
Ánh mắt Lữ Phượng Nhu thoáng hiện tàn khốc, Phương Bình nghe vậy, buồn tẻ nói: “Vị nào của Phương gia Đông Hồ?”
“Cút!”
Lữ Phượng Nhu quát một câu, hừ nói: “Giết hắn tôi cần phải dùng đến em sao!”
Phương Bình chấn kinh rồi, còn không phải là Tông sư cấp bảy!
Cô thật là đang chơi em đó!
“Đồng ý không? Nếu đồng ý, bây giờ liền cho em 1000 điểm thưởng, nửa đường em có chết, tôi cũng không tìm em tính món nợ này!”
“Điều này...”
Phương Bình cười khổ nói: “Cô, không phải đang làm khó em sao, không phải đối phương cũng là Tông sư chứ?”
“Không phải.”
“Không phải?”
Phương Bình lần này buồn bực, không phải Tông sư, cô lại bảo em xuất thủ?
Lẽ nào là rèn luyện em?
Nghĩ hồi lâu, Phương Bình đau đầu nói: “Vậy là đỉnh cấp sáu sao?”
“Cũng không phải.”
“Lẽ nào là… đại Tông sư?”
“Không phải, sao lại nhiều lời vậy.” Lữ Phượng Nhu có hơi bực bội, địa quật nào có đại Tông sư nào, nhân loại mới có.
Địa quật gọi cấp bảy, cấp tám, cấp chín, hiểu cái gì!
Phương Bình thả lỏng người, cười ha ha nói: “Cô, vậy thì không vấn đề, em tin cô sẽ không muốn em giết những người tốt...”
“Nhiều lời.”
Lữ Phượng Nhu trợn mắt nhìn cậu, tiện tay ném cho cậu cuộn tranh nói: “Chính là người này, gặp được rồi, vất vả rồi, thực lực mạnh chút rồi đi.”
“Được, không vấn đề gì.”
Phương Bình vui vẻ đồng ý, hai nhiệm vụ, cũng không xem là chuyện khó, Lão Nhu vậy mà cho mình 1000 điểm thưởng, mặt trời mọc từ đằng tây rồi.
Sau đó, Lữ Phượng Nhu lại vứt cho cậu bức thư nói: “Đến cửa địa quật khu Nam đợi, hai ngày sau có một lão tử tóc trắng sẽ từ địa quật đi ra, đưa thư cho ông ấy là được, ngoài ra nói, con gái ông nhớ ông rồi, muốn ông nhanh chóng bù đắp cho con bé.”
“Ồ.”
Phương Bình gật đầu, có chút kinh ngạc, cha của cô?
Vậy là gì của mình?
Sư công?
Kinh ngạc thì kinh ngạc, không cần bước ra khỏi trường, Phương Bình vẫn vui vẻ ra sức giúp đỡ Lữ Phượng Nhu.
1000 điểm thưởng, đạo sư của mình quả nhiên tiền nhiều như nước!
Đối với mình vô cùng tốt, cuối cùng hết khổ rồi.
Triệu Tuyết Mai đứng bên cạnh cũng hơi ngưỡng mộ, cũng vì thực lực không đủ, nếu không, nhiệm vụ này cô cũng muốn cướp.
Trong lòng hai người, Lữ Phượng Nhu bảo Phương Bình giết một người, vậy người đó nhất định là người xấu.
Xã hội hiện nay, võ giả mặc dù là tầng lớp đặc quyền, nhưng giết người vô tội cũng phải trả giá đắt.
Đưa vào đội cảm tử quân ở địa quật là thoải mái nhất.
Cô Lữ không đến mức hãm hại Phương Bình như vậy, Phương Bình trước khi giết người đó nhất định cũng phải điều tra một chút.
Không phải Tông sư, không phải cấp sáu, cùng lắm thì thực lực cũng là cấp bốn, cấp năm, đến khi Phương Bình có thực lực rồi cũng không ngại đi giúp.
...
Từ biệt thự đi ra, Phương Bình mặt mày hớn hở nói: “Cô thật tốt!”
“1000 điểm thưởng… thật sự bỏ ra.”
Cho mình mượn trước 1000 điểm thưởng, Phương Bình thấy điều này đúng là quá mức quan tâm mình rồi.
Triệu Tuyết Mai có chút ngưỡng mộ, nhưng không muốn thấy cậu đắc ý, dò hỏi nói: “Cô hình như không có ấn tượng tốt với Trần Vân Hi?”
“Điều này không rõ, nhưng có thể là tiếp xúc không nhiều, đợi tiếp xúc một thời gian có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Quá tiếc cho cô Bạch.” Triệu Tuyết Mai thở dài một hơi, đứt mất một cánh tay, thân thể lại trọng thương, ngay cả dạy học cũng không thể.
“Không phải cô nói rồi sao? Có thể sống trở về chính là may mắn.
Hơn nữa đối với cô Bạch mà nói, bị thương, cũng đại biểu không cần vào địa quật, có lẽ cũng là chuyện tốt...”
Chuyện này Phương Bình chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tốt, nếu không cũng không biết thế nào.
Không có thời gian nói dông dài, Phương Bình lại nói: “Tôi đi đến phòng hậu cần một chuyến, lấy điểm thưởng rồi nói.”
Điểm thưởng này, coi như là thù lao nhiệm vụ Lữ Phượng Nhu đưa, cũng coi như là bản thân Phương Bình, ngược lại không phải lo lắng đến vấn đề tài phú.
1000 điểm thưởng, nếu thao tác tốt, vậy thì là 30 triệu điểm tài phú, cho dù không đổi thuốc mua bán, vậy cũng được 29 triệu điểm tài phú.
Đối với Phương Bình mà nói, điểm thưởng này đến thật đúng lúc.
Nói xong, Phương Bình liền vội vàng chạy đến phòng hậu cần, trước đó Lý lão đầu tức giận, bây giờ cũng nên bớt giận rồi chứ.

Phòng hậu cần.
Phương Bình lén lút thăm dò mấy giây, Lý lão đầu ló đầu ra, cười như không cười nói: “Bò vào đây sao, tưởng tôi không nhìn thấy em.”
Phương Bình cười khan nói: “Thầy, lần trước em thật sự cần dùng tiền gấp...”
“Sao đó thì lừa gạt tôi?”
“Em tuyệt đối không có ý này, em là đắn đo đến...”
“Được rồi, ít nói nhảm, nói đi, tới đấy làm gì!”
“Thầy em có điểm thưởng, vừa mời lĩnh được 1180 điểm!”
Phương Bình vẻ mặt ngượng ngùng, từ trước đến này, đây là lần đầu tiên nhiều điểm thưởng nhất.
19 ngày này, ngoại trừ buổi tối, điểm thưởng 18 ngày trước, đều bị Phương Bình lấy đi hết.
“Có tiền rồi ha, được, nói đi, mua gì.”
“60 viên Khí Huyết Đan cấp hai.”
Lý lão đầu có vẻ hơi kinh ngạc nhìn cậu, dò hỏi nói: “Xác định là cấp hai?”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận