Toàn Cầu Cao Võ

Chương 515: Phi nhân loại

Mọi người vừa thối lui, Trương Chấn Hoa cũng nhận lấy vũ khí do người khác đưa đến.
Song giản! (1)
Đây là lần đầu tiên Phương Bình nhìn thấy có người dùng binh khí như vậy.
"Người ngoài thôn Thường Dương nghĩ chúng tôi am hiểu Thái Cực Quyền, nhưng bọn họ không biết, chúng tôi am hiểu nhất là đấu pháp sử dụng vũ khí!"
Trương Chấn Hoa cười nhẹ, giải thích một câu, song giản trong tay tùy ý vung vẩy một chút nhưng lại khiến không khí xung quanh rung động. Sắc mặt Phương Bình hơi nghiêm lại
Giản không sắc bén, nghiêm ngặt mà nói, đó là một loại vũ khí thuộc họ nhà roi.
Nhưng giản rất nặng, nặng hơn đao kiếm bình thường rất nhiều, kỹ thuật sử dụng phần lớn chính là đập.
Đương nhiên, đâm, gánh, quét, vung, ép đều được, nhưng võ giả dùng giản phần lớn vẫn thích cầm giản đập người. Võ giả dùng giản cũng rất tự tin, cũng có sở trường nhất định về sức mạnh. Rất nhiều võ giả có sức mạnh trời sinh hoặc khí huyết tràn trề thường thích dùng giản.
"Xin chỉ giáo!"
Phương Bình cắm trường đao ở một bên, không cầm lấy.
Hiện tại cậu đã làm được quyền lực hợp nhất, càng cần thông thạo Kim Cương Quyền, về đao pháp, tạm thời buông thả một chút.
Trương Chấn Hoa cũng mặc kệ cậu có dùng vũ khí hay không, cũng đáp lễ, sau cười nói: "Trên lôi đài, tuy so tài không đến mức phân sinh tử, nhưng sẽ bị thương, cũng đừng trách tôi không nương tay."
"Vậy chờ anh đả thương được tôi lại nói!"
"Được!"
Vừa dứt lời, Trương Chấn Hoa lăng không nhảy lên, song giản trong tay đập mạnh xuống!
Phương Bình có ý định thử xem thực lực của anh ta nông sâu thế nào, vẫn chưa lui bước, chớp mắt, cột sống dựng thẳng truyền ra tiếng xương kêu rôm rốp.
Chớp mắt, khí huyết toàn thân cũng được điều động, song quyền tuy không có màu đỏ máu, nhưng lực lượng khí huyết được kiềm chế rất tốt, toàn lực bạo phát!
"Oanh!"
Một âm thanh thật lớn vang lên, Phương Bình liên tiếp lui bước, song quyền mất cảm giác, định thần nhìn lại, nắm đấm của mình đã loang lổ vết máu.
Trương Chấn Hoa vẫn chưa đuổi theo, khẽ lắc đầu nói: "Nếu chỉ có như thế, cậu không phải đối thủ của tôi, không cần đấu tiếp!"
Phương Bình sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Sức mạnh trời sinh?"
"Có thể nói là vậy."
Trương Chấn Hoa nở nụ cười một tiếng, thấy Phương Bình không hề từ bỏ ý nghĩ chiến đấu, cũng không ngạc nhiên, thân hình anh ta nhảy một cái, lại chủ động đánh úp về phía Phương Bình!
Lần này, Phương Bình không cố gắng đón đỡ nữa, nghiêng người qua một bên, hai tay thò ra nhanh chóng bắt được cánh tay trái của anh ta, đột nhiên vung cánh tay đó về phía sau!
Hai chân Trương Chấn Hoa đạp đất, mặt đất trải đá hoa cương chớp mắt bị đạp ra hai dấu chân thật sâu!
"Như vậy chưa đủ đô đâu!"
Trương Chấn Hoa khẽ quát một tiếng, thân hình vẫn không nhúc nhích, song giản nhanh chóng vung đến đầu Phương Bình.
Phương Bình không thể lập tức hất tay anh ta ra ngoài, cũng không dây dưa nữa, vội vàng chuyển bước lùi lại phía sau mấy bước, né khỏi công kích.
"Thể chất rất mạnh, sức mạnh rất lớn..."
Phương Bình thở ra một hơi, mình thật sự phải cẩn thận rồi.
"Oanh!"
Tiếng nổ lớn vang lên không ngừng, sắc mặt của đám học viên lớp huấn luyện võ đạo trắng bệch, vội vàng lùi về sau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy võ giả cấp ba giao thủ.
Kim Cương Quyền của Phương Bình mặc dù chưa đạt được mức độ thông thạo, nhưng quyền lực hợp nhất, khí huyết thâm hậu, uy lực đánh ra cũng rất lớn.
Mức độ tu luyện chiến pháp của cậu chưa sâu, nhưng lực lượng tinh thần mạnh mẽ, tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn người thường.
Sức mạnh của Trương Chấn Hoa tuy lớn, nhưng cũng không chiếm được ưu thế trước Phương Bình.
Phương Bình mấy lần né được đòn công kích của Trương Chấn Hoa, với ưu thế về tốc độ phản ứng, cậu điên cuồng công kích chỗ yếu của anh ta. Ngược lại, Trương Chấn Hoa còn bận ứng phó hơn Phương Bình!
"Anh cho rằng tôi vẫn là tôi của lúc trước ư!"
Phương Bình thầm hừ nhẹ trong lòng, mình đã là đỉnh cấp ba, thể chất, khí huyết đều hơn xa võ giả đỉnh cấp ba bình thường. Xương tuỷ đã rèn luyện, khiến cường độ xương cốt của mình rắn chắc hơn ba phần, cho dù đối phương có uy lực bạo phát chiến pháp ngang ngửa với mình, uy lực của mình cũng mạnh hơn họ.
Sức mạnh trời sinh của Trương Chấn Hoa có thể là ưu thế rất lớn với người khác, nhưng đối đầu với Phương Bình lại không có tác dụng lắm.
Lúc này, khuyết điểm duy nhất của Phương Bình chính là thời gian tu luyện chiến pháp không lâu, độ thành thạo chưa nhuần nhuyễn, uy lực bạo phát cũng còn hơi yếu một chút.
Những phương diện khác, võ giả cùng cấp không ai mạnh hơn cậu.
Chiến đấu với Trương Chấn Hoa, Phương Bình chủ yếu vẫn muốn luyện chiến pháp!
Tốc độ của Trương Chấn Hoa hơi chậm hơn bình thường một chút, đánh như vậy anh ta cũng hơi thiếu kiên nhẫn và không cam lòng.
Ngay khi Phương Bình lại tung ra một quyền, Trương Chấn Hoa bỗng gầm lên một tiếng, song giản rít gào xé gió đập thẳng xuống hai vai Phương Bình.
Phương Bình biến sắc, muốn lui tránh, nhưng cảm nhận được một luồng khí thế nồng đậm đang áp chế mình!
"Khinh tôi chưa từng giết người à!"
Từng tia khí huyết chảy dọc khắp cơ thể Phương Bình, lực lượng tinh thần chớp mắt bạo phát, áp chế đối phương!
Nhân cơ hội này, khí huyết toàn thân Phương Bình ngưng tụ vào một điểm, lập tức bùng nổ!
Người ngoài chỉ thấy mũi chân Phương Bình đạp đất, nền đá dưới chân bị đạp nát bấy, sau đó cậu ta hung mãnh vụt lên từ mặt đất!
Trương Chấn Hoa đối diện cũng gầm nhẹ, song giản mãnh liệt đập xuống.
Khi mọi người xung quanh đều cho rằng hai người này sẽ xảy ra va chạm, Phương Bình bỗng dưng lăng không nhảy lên, thân thể đột nhiên cao thêm vài bước, lần này lại né được song giản của Trương Chấn Hoa.
...
Bên ngoài.
Ông lão gầy yếu cau mày, trầm giọng nói: "Chuyện gì xảy ra với Chấn Hoa vậy!"
Dù tốc độ của Chấn Hoa bỗng dưng chậm hơn bình thường nhưng cũng không đến nỗi sau khi Phương Bình đạp không rồi vẫn không phản ứng kịp, ngược lại còn tiếp tục tung đại chiêu, làm vậy không phải muốn chết sao?
Đúng lúc này, một ông lão râu tóc bạc trắng đạp không đến, khẽ cười nói: "Lực lượng tinh thần quấy rầy!"
"Hả?"
Ông lão gầy yếu hơi sửng sốt, ông lão tóc bạc giải thích: "Lực lượng tinh thần!"
"Cậu ta?"
"Đúng."
Sắc mặt ông lão gầy yếu thay đổi!
Là võ giả đỉnh cấp năm, ông lão còn cách mức cảm nhận lực lượng tinh thần xa lắm.
Ông lão tóc bạc kia chính là người mạnh nhất thôn Thường Dương, nếu ông ấy đã nói thế, vậy cũng không có gì bất ngờ.
...
Ngay lúc hai người đang nói chuyện.
Phương Bình một bước đạp không, thân hình bay cao, trực tiếp né được đại chiêu của đối phương. Chiêu này, uy lực bạo phát khí huyết của Trương Chấn Hoa rất lớn.
Song giản còn chưa rơi xuống, đá vụn trên mặt đất đã bay tung tóe, các võ giả bên ngoài nhanh chóng ra tay đón đỡ, tránh để đá văng trúng, tổn thương người bình thường.
Mà Phương Bình đang đạp không, thừa dịp Trương Chấn Hoa đánh hụt, khí huyết khó có thể hồi phục nhanh, song quyền hợp lại, ở trên cao nhìn xuống, đột nhiên hạ quyền!
"Oanh!"
Tiếng va chạm trầm thấp vang lên, giống như đánh trúng vào da trâu.
Quyền của Phương Bình nện trúng sống lưng của Trương Chấn Hoa khiến cậu ta nổi giận gầm lên một tiếng, sống lưng và bắp thịt vang lên tiếng kẽo kẹt, hai chân cắm sâu xuống mặt đất, cả người kém chút bị Phương Bình đập xuống dưới mặt đất.
Một quyền đánh trúng, Phương Bình cũng không hề ngừng lại, thêm một tiếng "oanh" vang lên, lại một quyền nện xuống!
"Phụt!"
Máu tươi trong miệng Trương Chấn Hoa trực tiếp phun ra, cả người quỳ xuống đất, không cách nào đứng lên, tiếng gầm thét như dã thú rít gào truyền đến!
Võ giả giao chiến, chỉ một chiêu có thể phân sinh tử.
Trương Chấn Hoa bạo phát tung đại chiêu, muốn một chiêu quyết định thắng thua, kết quả, Phương Bình nảy sinh ý nghĩ bất chợt, dùng lực lượng tinh thần phối hợp khí thế áp chế ngược lại, đồng thời còn quấy rầy suy nghĩ của cậu trong chốc lát. Chỉ trong nháy mắt như thế, Phương Bình đã tìm được cơ hội, tung ra hai quyền đánh cậu ta quỳ xuống đất không đứng lên được.
"Chấn Hoa!"
"Vô liêm sỉ!"
"..."
Một số võ giả trung niên và lớn tuổi tranh nhau nổi giận!
Không ai ngờ tới, hai người giao chiến kết thúc nhanh như vậy. Trương Chấn Hoa bạo phát đại chiêu nhưng ngược lại bị Phương Bình nắm bắt được cơ hội, hai quyền đánh vào sống lưng, quỳ xuống không đứng lên được.
"Câm miệng!"
Ông lão tóc bạc quát lạnh một tiếng, lên tiếng nói: "So tài kết thúc tại đây, mong anh bạn trẻ nương tay!"
Lúc này, Phương Bình đang cố ra vẻ chuẩn bị đấm thêm quyền thứ ba, nhắm thẳng vào đầu Trương Chấn Hoa.
Nghe vậy, Phương Bình thu tay lại, đạp không rút lui một bước, rơi về chỗ cũ, phóng khoáng vô cùng.
Cậu cười nói: "Chỉ là may mắn, mong các vị tiền bối đừng trách tội."
Lúc này, tâm tình của Phương Bình vẫn còn hơi kích động.
Vừa mới học được một chiêu!
---
(1) Giản: một loại vũ khí, nhìn giống kiếm lai với roi, có 4 cạnh, không có mũi nhọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận