Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2253: Chỉ Có Phong Vân Để Lại Tên Tuổi (2)

“Đủ rồi!”
Mệnh Vương lạnh lùng nói: "Võ Vương, với thân phận của chúng ta, không cần phải diễn trò trẻ con thế này nữa!"
Trương Đào cười nói: "Biết rồi, thật thật giả giả, để người khác không nhìn thấu, yên tâm, bọn họ cũng không biết rốt cuộc chúng ta có hợp tác hay không đâu."
Thanh Liên Đế Tôn đứng cạnh bên nhìn Trương Đào với ánh mắt khác thường. Người này... Không tầm thường chút nào! Nói chuyện có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng nghĩ kỹ lại... Hiện ai dám xác định Thiên Mệnh vương đình có hợp tác với võ giả Nhân Gian? Không ai dám chắc chắn! Đây chính là Nhân Hoàng đương đại? Là Nhân Hoàng chân chính của Nhân Gian, thế lực đang vùng dậy? Không chỉ người này, truyền nhân Nhân Hoàng ở phía đông kia hình như cũng được đúc ra từ một khuôn mẫu y như vậy. Truyền thừa Nhân Hoàng đều là người như vậy sao? Thanh Liên Đế Tôn liếc mắt nhìn Phương Bình, lại nhìn Linh Tiêu, dường như đang truyền âm nói gì đó. Linh Tiểu nghe xong, nở nụ cười hiền lành với Phương Bình. Kết quả, Phương Bình trả lại một nụ cười tươi hơn, nụ cười xán lạn khiến người hốt hoảng! Sắc mặt Linh Tiểu hơi khựng lại, trong chốc lát không nói gì. Khương Quỳ thấy thế, chửi thầm, đều là đồ vô liêm sỉ! Linh Tiêu thích ngụy trang làm người hiền lành, để lại ấn tượng cô hàng xóm đáng yêu nhà bên cho người nhìn. Kết quả, Phương Bình còn tỏ ra ngây thơ vô hại hơn cô ta, nếu không tính những câu nói trước kia, chỉ nhìn nụ cười này, ai dám tin lúc vừa đến, hắn đã hung hăng bá đạo như thế nào.
"Hai kẻ nham hiểm này tốt nhất là cùng kéo nhau xuống suối vàng ở Chư Thần Mộ Địa cho rồi!"
Khi mỗi người miên man với suy nghĩ riêng, Mệnh Vương đã chẳng muốn nói nhiều với Trương Đào. Chân Vương địa quật đều biết, nói chuyện với Võ Vương sẽ chẳng có kết quả gì tốt. Đối phương rất biết nói chuyện, Chân Vương địa quật đều đã quen thói cao cao tại thượng, sao có thời gian đôi co qua lại với người có thể hóa thân thành người đàn bà chanh chua đi chửi mướn như Trương Đào. Mệnh Vương không nhìn Trương Đào, chậm rãi nói: “Nếu các vị đã chuẩn bị kỹ càng, vậy thì vào đi thôi! Chúng ta tiến vào vực thần tượng trước..”
Phương Bình lúc này như học sinh ngoan, giơ tay ra hiệu, đặt câu hỏi: "Mệnh Vương, vào trước vào sau hay các nơi cùng nhau đi vào? Ai vào trước ai vào sau? Lẽ như người vào trước đặt cạm bẫy, người đi sau gặp xui xẻo thì phải làm sao bây giờ?"
"Còn nữa, đoạt được bảo vật, chúng ta đi ra ngoài... Ta nói trước với các ngươi một câu, nếu ta lấy được bảo vật, ta sẽ giấu đi! Các người trực tiếp ra tay giết ta cũng không có tác dụng gì đâu! Ta rất biết cách giấu đồ, nói không chừng sẽ xé rách không gian giấu vào trong đó. Nếu có thể bỏ vào cửa tam tiêu, ta sẽ trực tiếp bỏ vào, hoặc để cường nhân loại giấu đi, các người tiêu diệt bọn ta thì cũng đừng mong lấy được bảo vật. Nói rõ ràng cho các ngươi trước, tránh để các ngươi cứ nhìn thấy ta thì muốn giết ta, đến lúc đó, đừng trách ta không nhắc nhở."
Các nơi lại rơi vào im lặng. Lúc này, các Chân Vương nén giận, rất muốn giết người. Nhưng nhóm cường giả cấp chín lại hơi kinh hãi. Phương Bình... đang nhắc nhở bọn họ! Lời nhắc này rất có tác dụng! Người này quả nhiên không đơn giản! Chỉ với mấy câu nói, dù phá được Vương Chiến Chi Địa, dù bảo vật bị bọn họ chiếm lấy, trước khi những Chân Vương này lấy được bảo vật, họ sẽ không giết người lung tung! Mạng sống đã được đảm bảo! Ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống vừa mới ra ngoài đã bị giết. Mệnh Vương cũng nén giận, nói chuyện với Trương Đào và Phương Bình quá mệt mỏi! Hai người này rất tinh quái! Phương Bình đã nói như vậy, mọi người dám đánh cược hắn không làm được như vậy sao? Không dám! Nếu có người thật sự giấu vào cửa tam tiểu, lỡ như ngộ sát người đó, muốn khóc cũng không khóc được. Song, có thể giấu được vào cửa tam tiêu hay không, mọi người không biết, chuyện này e chỉ có hai vương mới biết. Phương Bình thấy bọn họ không lên tiếng, lại cười nói: "Yên tâm, ta lấy được bảo vật thì sẽ đưa cho Võ Vương! Các ngươi đừng tìm ta, tìm Võ Vương mà đòi, đương nhiên, tiền đề là ta còn sống"
Trương Đào cười mắng: “Ta bị thương nặng như vậy, người còn đưa đồ cho ta? Đừng đưa ta, đưa cho Trấn Thiên Vương ấy!”
Hai người dường như đã chắc chắn bảo vật là đồ của họ. Nhân vật chính hôm nay không phải là cường giả địa quật đông đúc áp đảo, mà là hai người không biết xấu hổ này. Thực tế, thực lực của nhân loại không mạnh, song, họ giống như không thèm đặt tam giới vào mắt. Không ít người đảo mắt, không biết đang nghĩ gì.
Tĩnh lặng kéo dài một lát, Mệnh Vương chậm rãi nói: "Chúng ta mở rộng lối vào, các ngươi có thể cùng tiến vào! Hoặc... các ngươi có thể đi vào từ những vực khác, tùy các ngươi! Vương Chiến Chi Địa có bốn lối vào, lần lượt là vực cấp sáu, cấp bảy, cấp tám và cấp chín. Vực cấp bảy lần trước bị nổ tung, nhưng đã được tu bổ. Đi những vực khác thì lộ trình xa hơn một chút, còn phải đánh VỠ kết giới ngăn giữa các vực mới được. Mệnh Vương nói xong, giống như không muốn nhiều lời với Phương Bình, lão lập tức hợp tác với những Chấn Vương khác cùng ra tay, từng luồng năng lượng mạnh mẽ tuôn ra, bắt đầu mở rộng lối vào. Thấy vậy, Phương Bình bĩu môi nói: "Có thể mở rộng như vậy thì dứt khoát xé rách kết giới cho rồi, cần gì phải phiền toái như vậy?"
Không ai quan tâm. Nhóm người Mệnh Vương thậm chí chẳng buồn lên tiếng giải thích. Lối vào là lối vào, bản nguyên hỗn loạn là bản nguyên hỗn loạn, Phương Bình thì biết cái gì. Không ai để ý đến hắn, Phương Bình cũng không quan tâm. Không có thực lực, đương nhiên không ai để ý. Chờ có thực lực, sớm muộn hắn sẽ diệt sạch từng người một. Khi Mệnh Vương đang mở rộng lối vào. Ngô Xuyên bước đến, truyền âm hỏi: "Chúng ta đi bên nào?"
Có vẻ như Kỳ Huyễn Vũ sẽ vào vực cấp chín. Nhóm Tiên đảo hải ngoại lại nhìn chằm chằm lối vào vực cấp sáu, có lẽ định xuất phát bằng con đường xa nhất. Đi vào từ vực cấp chín, có lợi có hại. Lợi là tuyến đường ngắn, có lẽ có thể đến chiến trường không gian nhanh hơn. Hai là, một khi gặp phải kẻ địch, bọn họ đi đầu, sẽ là người đầu tiên gặp xui xẻo. Phương Bình không vội nói chuyện, nhìn về phía Cố Thanh, cười cười, vẫy tay ra hiệu, hỏi: "Thiên ngoại thiên đi bên nào?"
Cố Thanh nhìn hắn, cũng nở nụ cười, chậm rãi đáp lại: "Vực thông thần"
(Cấp 6) Phương Bình gật gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Mệnh Vương và mấy người kia cũng rảnh ghê, mọi người không vào cùng một vực, có cần phải mở rộng lối vào sao?"
"..."
Toàn trường im lặng!
Mệnh Vương và một số người khác đang còn mở rộng lối vào, lúc này không biết nên làm thế nào cho phải. Một số Chân Vương thậm chí thẹn quá hóa giận! Người nói các phe vào trước vào sau không tiện chính là tên khốn Phương Bình này, người nói người vào trước sẽ đặt bẫy hại người vào sau cũng là tên khốn này. Mệnh Vương và các Chân Vương muốn để bọn họ nhanh chóng đi vào, nên cũng không nhiều lời, trực tiếp mở rộng lối vào. Rốt cục, người nói mọi người không vào cùng một vực cũng là Phương Bình! Ánh mắt Mệnh Vương lạnh lùng, ánh mắt như muốn bắn ra gai nhọn đâm chết Phương Bình.
"Phương Bình, liên tục khiêu khích bản vương... Hy vọng người sẽ không hối hận!"
Phương Bình tránh né tầm mắt của Mệnh Vương, than thở: "Vậy ta không khiêu khích người nữa. Mà không khiêu khích người thì người sẽ cho ta lợi ích gì à? Ngươi sẽ không nổi sát tâm với ta sao? Chân Vương địa quật... y hệt một đám ngốc! Ta giết biết bao người của các ngươi, ai nấy đều hô hào muốn giết ta. Lúc này là lúc nào rồi mà còn khiếu với chả khích? Sao hả? Không được à? Không phục ư? Không phục thì bây giờ ra tay là được rồi..."
Phương Bình chẳng quan tâm, vốn là kẻ thù một mất một còn, bây giờ mọi người nói chuyện hòa hoãn với nhau và vì hợp tác chứ không phải đang đàm phán hòa bình. Lệnh truy nã hắn ở địa quật đến nay vẫn còn, bất kỳ một Chân Vương nào nhìn thấy hắn đều muốn giết hắn. Hắn cần phải chịu ấm ức cầu hòa bình sao? Phương Bình không thèm quan tâm, Mệnh Vương trầm ngâm chốc lát, bỗng cười nói: "Dũng cảm lắm! Ngươi nói cũng không sai! Ngươi rất có ánh mắt, năng lực xem xét thời thế của người cũng không kém gì khả năng ngôn ngữ lươn lẹo của ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận