Toàn Cầu Cao Võ

Chương 979: Chiêu Binh

Phương Bình cũng mặc kệ Tần Phượng Thanh, đứng lên nói: "Vậy ta đi xem xem, Hiệu trưởng Trần lần này tiêu diệt hai thống lĩnh đỉnh cấp bảy, là công trạng hiếm thấy, vốn ta còn định đi chúc mừng, bây giờ đúng là giảm được chút phiền phức."
Phương Bình vừa định đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn lướt qua Tần Phượng Thanh còn chưa chịu đi, bỗng nhiên trở về chỗ cũ, cất hết giấy nợ vào trong lồng ngực.
Cái tên này không đi, chẳng lẽ muốn trộm giấy nợ không trả tiền sao?
Sau đó, Phương Bình ném hợp đồng làm việc cho Trương Ngữ nói: "Đăng ký cho hội đồng nhà trường, Tần Phượng Thanh ký hợp đồng làm việc 100 năm, nếu trường học có chuyện cần làm thì cứ gọi hắn, trường học không nuôi người vô dụng."
Trương Ngữ chấn động nhìn Tần Phượng Thanh!
Quá bảnh!
Người khác ký hợp đồng ba năm rưỡi, ngươi ký 100 năm? Đây là bán luôn cả đời đó!
Tần Phượng Thanh âm u trừng hắn, tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy ai bán thân trả nợ sao?
Tốt xấu gì ta cũng bán được giá cao, ngươi có thể bán được nhiều như vậy sao?"
Trương Ngữ nhịn cười nói: "Nói như vậy... ngươi cảm thấy rất vinh hạnh?"
"Mắc mớ gì tới ngươi!"
Tần Phượng Thanh mắng một câu, cũng không để ý đến bọn họ, cấp tốc rời đi.
Phương Bình nở nụ cười, Trương Ngữ... liếc nhìn Phương Bình, tên này đúng là độc ác.

Tại sảnh đãi khách.
Trần Diệu Đình đang nói chuyện với đám người Hoàng Cảnh, thấy Phương Bình chạy chậm vào cửa.
Vừa tiến đến, mọi người còn chưa kịp mở miệng, Phương Bình đã cười rạng rỡ nói: "Chúc mừng Trần lão đột phá cấp tám, đúc ra kim thân, bất tử bất diệt, uy chấn tứ hải..."
Trần Diệu Đình liếc mắt nhìn hắn, cười nhạt nói: "Nịnh nọt thì thôi đi, cấp sáu, cũng nên có chút khí độ cường giả rồi."
Tốc độ lên cấp của thằng nhóc này nhanh vượt sức tưởng tượng.
Tháng 7 năm 2009, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Phương Bình, lúc đó là võ giả cấp ba. Hiện tại mới qua tám, chín tháng mà thôi thế mà đã cấp sáu rồi.
Tốc độ này, chỉ là người ta không thèm tính, nếu không, có thể sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
Nhưng cũng đã cấp sáu, thằng nhóc này lại không có chút phong độ cường giả nào, Trần Diệu Đình cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Phương Bình cười nịnh nói: "Dù ta có đến cấp tám, ở trước mặt Trần lão ta cũng chỉ là đứa bé, huống hồ, ta mới 19 tuổi rưỡi, đúng là một đứa bé..."
"Khụ khụ khụ!" Hoàng Cảnh ho nhẹ một tiếng, giữ mặt mũi chút đi.
Ngươi không biết xấu hổ thì thôi, Ma Võ vẫn cần thể diện lắm.
Trần Diệu Đình cũng bật cười, Trần Hạo Nhiên đứng phía sau cũng lúng túng, đúng, hắn rất lúng túng, cảm thấy Phương Bình nói như thế, hắn đều phải giúp Phương Bình xấu hổ.
Phương Bình không thèm để ý Trần Hạo Nhiên, tên này cứ tỏ vẻ khó chịu, Phương Bình cảm thấy không cần nhắc nhở hắn, đáng lẽ hắn còn muốn nhắc nhở là Tần Phượng Thanh muốn tìm hắn để gây sự.
Bây giờ nhìn lại, vẫn để cho lão Tần đánh hắn một trận đi.
Nói vài câu vui vẻ xong, Phương Bình lấy một cái hộp trong suốt ra, cười híp mắt nói: "Trần lão, ngài đột phá đến cấp tám, vãn bối cũng không kịp chuẩn bị cái gì, một chút lễ mọn, bày tỏ chút tâm ý."
Nói xong, Phương Bình đặt cái hộp xuống bàn trà.
Trần Diệu Đình nhìn lướt qua, hơi nhíu mày, một bên, Hoàng Cảnh và Đường Phong đều do dự nhìn hắn.
Thằng nhóc này muốn làm phản rồi?
Đường Phong và Lữ Phượng Nhu đột phá... Được rồi, hắn đưa thần binh, vậy thì không cần đề cập tới.
Lão Trần là người ngoài, ngươi đưa vài quả Bách Thối, ngươi nói chỉ có mấy viên thôi mà? Huống hồ, Trần Diệu Đình cũng không dùng mấy thứ đó được, không phải là lãng phí sao?
Trần Diệu Đình hơi bất ngờ, Phương Bình bây giờ hào phóng ghê.
Đang nghĩ, Phương Bình lại cười ha hả nói: "Trần lão đột phá cấp tám, vãn bối cũng vào cấp sáu, cũng cách nhau không bao lâu, thực sự là duyên phận!"
Nghe lời này, sắc mặt Trần Diệu Đình cứng đờ.
Không ngờ... Ngươi muốn ta tặng quà cho ngươi, chúc mừng ngươi vào cấp sáu á? Thằng nhóc này cho đi một chút rồi đòi lại một đống hả?
Hoàng Cảnh và Đường Phong kích động muốn che mặt lại.
Nhất định phải làm vậy luôn?
Phương Bình thấy sắc mặt Trần Diệu Đình cứng ngắc, vội ho một tiếng nói: "Trần lão, hôm đó vãn bối còn thiếu ngài nửa viên Tâm Tủy, hay là tặng luôn cho vãn bối nha?"
Trần Diệu Đình lại bật cười, náo loạn nửa ngày, hóa ra là vì cái này.
Lúc đó hắn chỉ nói đùa thôi, nếu thật sự muốn đòi, hắn đã đòi từ lâu, đâu cần phải chờ đến bây giờ?
Nhưng thằng nhóc này cũng là người thẳng tính, còn nhớ kỹ chuyện này.
Mấy quả Bách Thối có giá trị cao hơn nửa viên tâm tủy nhiều, trên thực tế chênh lệch không lớn, nhưng quả Bách Thối hiếm hơn nhiều. Nghĩ đến đó, Trần Diệu Đình cười nói: "Nếu ngươi đã nói như vậy thì cứ xem đó như quà tăng cấp của ngươi đi."
"Cảm tạ Trần lão!"
Phương Bình vội vàng nói cảm ơn, Hoàng Cảnh và Đường Phong đầu bất ngờ, thằng nhóc này làm thật luôn? Quả Bách Thối... có đưa cũng đừng đưa nhiều như vậy chứ.
Phương Bình cũng không thèm để ý cái này, vô ý nói: "Trần lão, hai ngày trước Vân Hi tiến vào cấp bốn trung kỳ, tiếp theo chủ yếu đều phải tôi luyện ngũ tạng, quả Bách Thối cũng có tác dụng khá tốt."
Lời này, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng. Ta đưa cho ngài đó, nhưng người sử dụng không phải ngài đâu. Quả Bách Thối, vẫn nên cho Trần Vân Hi dùng. Còn Trần Hạo Nhiên đang nhìn chảy cả nước miếng kia thì đừng hòng.
Trần Diệu Đình lần này thật sự nở nụ cười, mở miệng nói: "Được rồi, đừng nhây nữa, ta sẽ đưa mấy quả Bách Thối này cho Vân Hi."
Phía sau, Trần Hạo Nhiên thất vọng mất mát. Ông nội đã mở miệng rồi, mình không có phần.
Phương Bình mặc kệ hắn nghĩ gì, mắc nợ lão Trần xem như trả được rồi, cũng coi như giải quyết được một chuyện nhỏ.
Không nghĩ nhiều, Phương Bình cười ha hả ngồi xuống cạnh Đường Phong. Mấy vị Tông sư cũng không nói gì, Trần Hạo Nhiên lại có cảm giác mình phải đi rồi.
Quá đau lòng!
Hắn ở đây, là tiểu bối bên trong tiểu bối, đừng nói ngồi, dù có đứng, cũng phải đứng thẳng băng!
Phương Bình thì sao! Người và người, đúng là không thể so sánh nổi.
Phương Bình đi vào, phóng khoáng tự nhiên, chuyện trò vui vẻ, tiện thể ngồi xuống đều tự nhiên như vậy, mọi người đều có vẻ như đây là chuyện đương nhiên, thái độ này... Trần Hạo Nhiên cảm giác mình hẳn là đi ra ngoài hóng mát một chút mới được.
Không tới Ma Võ, thật rất khó cảm nhận được sức ảnh hưởng của Phương Bình ở Ma Võ. Nỗi lòng Trần Hạo Nhiên chập trùng, Phương Bình vẫn đúng là không để ý.
Lúc này, Phương Bình cũng không nhây nữa, thật lòng lắng nghe mấy vị Tông sư nói chuyện.
Thấy hắn như thế, đám người Trần Diệu Đình cũng không để ý tới nữa hắn, tiếp tục đề tài ban nãy, Trần Diệu Đình mở miệng nói: "Lần này Thiên Nam địa quật mở ra, e là một hồi ác chiến, hiện nay đã chiêu binh gần 30 võ giả cao cấp của võ đại."
Hoàng Cảnh cau mày nói: "Nói như vậy, Thiên Nam địa quật mở, ít nhất muốn tụ tập trăm vị cao cấp!"
Võ Đại cũng không phải là quân tác chiến chủ lực ở địa quật.
Chủ lực là Quân bộ!
Võ Đại chiêu mộ 30 vị Tông sư, Quân bộ chỉ có thể chiêu binh càng nhiều.
Cộng thêm Trấn Thủ phủ và những phe khác, Thiên Nam địa quật mở, tụ tập Tông sư hơn trăm người, không xem là nhiều.
Bọn họ nói xong, Phương Bình không nín được, nhỏ giọng nói: "Trần lão, hiệu trưởng, Quân bộ chiêu binh Tông sư võ đại rồi sao?"
Hoàng Cảnh khẽ gật đầu nói: "Chuyện ngày hôm qua, lệnh chiêu mộ nhằm vào chúng ta, không nói đến ngươi.
Lần này Ma Võ... bị mộ binh ba người, lão Ngô nhất định phải đi, hai người khác sẽ do Ma Võ làm chủ."
"Ma Võ phải có ba vị Tông sư tham gia?"
Phương Bình hơi kinh ngạc, sau đó có chút bất mãn nói: "Thế này cũng quá nhiều!"
Không phải Ma Võ không cống hiến, mà một lần mộ binh ba người là quá nhiều.
Ma Đô địa quật cũng là do Tông sư Ma Võ tọa trấn, Lưu Phá Lỗ đại khái sẽ đi Ma Đô địa quật. Nếu tính như thế, không tính lão Lý, năm đại Tông sư, trực tiếp bị mộ binh bốn người.
Hoàng Cảnh ngược lại không quá để ý cái này, mà là trầm giọng nói: "Bao nhiêu người cũng không quan trọng, mà là lần này phạm vi lệnh mộ binh rất rộng. Võ đại hiện nay tổng cộng có 62 vị cao cấp, lần này Thiên Nam địa quật mở ra, chiêu binh một nửa! Tỉ lệ như thế... chỉ có trận chiến Kinh Đô địa quật năm đó mới có.
Ta lo lắng... Lần này thế cuộc Thiên Nam địa quật còn bết bát hơn ta tưởng tượng, có thể sẽ xuất hiện tình trạng toàn diện khai chiến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận