Toàn Cầu Cao Võ

Chương 962: Lấy Được Thần Binh (2)

Còn về những loại thần binh khác như đôi giày chiến, cũng không phải đơn thuần là thần binh hỗ trợ, cũng có thể dùng để chiến đấu, nhưng lực chiến tăng lên hơi kém so với những vũ khí sở trường này.
Còn về bên Kinh Võ, tùy tiện đưa một thanh là được, Lý Hàn Tùng cũng không thắng, Phương Bình cho hắn vì nghĩ rằng, độc chiếm hết thì quá gây chú ý.
Tần Phượng Thanh nói xong, Trịnh Nam Kỳ đột nhiên cắn răng nói: “Học đệ Tần thế mà lại thích găng tay, vậy đôi găng tay của ta cũng nằm trong số đó!”
Vốn dĩ, hắn thỏa thuận với mọi người, lần này để mọi người giao ra thần binh, còn hắn sẽ bồi thường tài nguyên.
Hắn đã cấp sáu cao kỳ, sắp lên cấp bảy, có thể sẽ là người đầu tiên phát huy thực lực của thần binh.
Nhưng Tần Phượng Thanh đã nói như vậy, hắn cũng không muốn nói gì nữa.
Trịnh Nam Kỳ vừa nói xong, Lý Mặc suýt nữa bị tức điên!
Cái thằng nhóc khốn kiếp này có biết sự khác biệt trong đó không?
Đôi găng tay của Trịnh Nam Kỳ là được làm từ hạch tim, hạch não yêu thú cấp bảy trung kỳ, hơn nữa, phương pháp chế tạo ra đôi găng tay còn khó hơn phương pháp chế tạo đao kiếm.
Cho Ma Võ đã là không tệ rồi, vậy mà còn dám đòi lấy cái tốt!
Trịnh Nam Kỳ mở miệng, Lý Phi cũng biến sắc, buồn bã nói: “Đao của ta cũng xem như là một trong số đó!”
Khương Hi Nghiên không chút do dự, mọi người đã bàn bạc với nhau, kiếm của cô vốn nắm trong năm thanh đó, thấy vậy cô nói: “Kiếm Côn Ngô tính một thanh.”
“Liệt Nhật Thương coi như một thanh.”
Lúc này, lại có một người mở miệng.
Cuối cùng, mọi người đều nhìn về phía Tưởng Siêu, Tưởng Siêu vẻ mặt bất lực, làu bàu nói: “Đôi giày của ta là cấp bảy trung kỳ, các ngươi có biết tính không, nhìn ta làm gì?”
Mấy người này đều nhìn vào đôi giày của hắn.
Ngu hay không chứ!
Đôi giày của ta là cấp bảy trung kỳ, các người đổi cái sơ kỳ không được sao?
Trong bọn họ, thần binh cấp bảy trung kỳ tổng cộng có ba thanh.
Là của Trịnh Nam Kỳ, Tưởng Siêu và Tô Tử Tố.
Hiện tại, Trịnh Nam Kỳ đã hy sinh đôi găng tay của bản thân, Tô Tử Tố bằng lòng đưa tiền, theo lý mà nói không nên nhắm vào hắn mới đúng chứ.
Tô Tử Tố lẩm bẩm nói: “Ngươi cũng không đánh nhau, giữ lại cũng vô dụng.”
Vốn dĩ, đôi giày chiến của Tưởng Siêu cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Mặc dù đôi giày chiến của hắn hơi cao cấp một chút, nhưng chênh lệch giữa sơ kỳ và trung kỳ không quá lớn, cũng không phải là binh khí chủ chiến, Tưởng Siêu lại là một tên tham ăn lười làm, hắn giữ lại thần binh cũng không có tác dụng gì.
Tưởng Siêu buồn bực, một lúc sau mới nói: “Vậy tính thêm đôi giày Truy Phong của ta nữa là được rồi.”
Thực ra Phương Bình không quá muốn lấy đôi giày chiến, nhưng thấy Lý Mặc không có ý kiến, nếu hắn còn kén cá chọn canh nữa, nói không chừng thật sự quá đáng.
Huống hồ, Tần Phượng Thanh sớm đã nói muốn đôi giày chiến, lúc này nói không cũng không hay.
Phương Bình khẽ nháy mắt ra hiệu Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh cười ha ha nói: “Được, chỉ cần những cái này thôi! Mọi người thật hào phóng, Tần Phượng Thanh ta thật thích những người như các ngươi!”
Tần Phượng Thanh cười nhe răng trợn mắt, dùng sức vỗ vai Tưởng Siêu, làm ra vẻ anh em tốt đầy nghĩa khí.
Chuyện đã đến nước này Lý Mặc không nói thêm gì nữa.
Trịnh Nam Kỳ mấy người, cũng đều lấy thần binh của mình đưa cho Tần Phượng Thanh.
Tưởng Siêu nhìn chằm chằm vào đôi giày chiến của hắn một lúc, vẻ mặt như đưa đám cởi giày ra, vứt cho Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh cũng không ghét bỏ, loại thần binh như này hư thực đan xen, đừng xem thường mấy thanh thần nhìn không có khác biệt to lớn so với binh khí hợp kim này, trên thực tế công hiệu rất nhiều.
Chân của tên mập có hôi hơn nữa thì cũng đừng nghĩ níu kéo hay vương vấn mùi gì trên đôi giày này.

Tần Phượng Thanh trực tiếp ôm lấy thần binh, Phương Bình không cầm lấy cái nào, tiếp tục dẫn mọi người đi thăm quan xung quanh.
Đợi đến khi đến phòng chiến pháp, những người này mặc dù ở thành Trấn Tinh nhìn thấy vô số chiến pháp, nhưng rất nhiều chiến pháp của Ma Võ đều là độc nhất, mấy người cũng đều cảm thấy thích thú, ngay cả Lý Mặc cũng phải nhìn nhiều mấy lần.
Thấy đám người để ý đến chiến pháp, Phương Bình âm thầm đi ra, rất nhanh ra khỏi phòng chiến pháp.

“Mang đến đây!”
Phương Bình trừng mắt nhìn Tần Phượng Thanh, nhà ngươi muốn làm gì?
Tần Phượng Thanh không nỡ, năm thanh thần binh đấy!
Còn chưa cầm nóng tay nữa!
“Cho ta một cân (500g) đá năng lượng…”
“Ngươi đã thua!”
“Nhưng tên mập đấy cũng xuống đài mà!”
Tần Phượng Thanh cảm thấy khó chịu, theo thỏa thuận trước đó, nếu thua, ngoại trừ một thanh binh khí cấp A ra thì hắn chẳng được thêm gì.
Nói xong, Tần Phượng Thanh lại nói: “Đầu Sắt cũng không thắng, lão Vương cũng không thắng, sao lại chỉ trừ một mình ta.”
Tần Phượng Thanh oan ức: “ Vốn dĩ thực lực ta kém nhất, không đánh thắng chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Hơn nữa, ta còn diễn kịch cùng ngươi lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, sao lại trừ phần của ta!”
Bên cạnh, lão Lý dở khóc dở cười nói: “Hay là cứ cho hắn đi?”
Phương Bình xoa trán, đau đầu nói: “Hắn lãng phí biết bao đồ tốt rồi? Trước đó không lâu dùng 6 cân (3kg) đá năng lượng, buổi sáng ăn mấy chục quả năng lượng, đá năng lượng vào tay hắn lập tức liền biến mất!”
Tần Phượng Thanh nhạt nhẽo nói: “Ta dùng không nhiều bằng ngươi còn gì?”
Phương Bình cạn lời, ta dùng bao nhiêu đá năng lượng chứ?
Lần trước không phải là hết cách sao?
Xoa hai bên huyệt thái dương, Phương Bình xoẹt xoẹt viết vào một mảnh giấy rồi ném cho cậu ta, tức giận nói: “Tuyệt đối đủ lên cấp năm trung kỳ! Nếu như ngươi dùng hết những thứ này mà chưa đến cấp năm trung kỳ, Ma Võ không nuôi nổi con thú nuốt vàng như ngươi, muốn đi đâu thì đi!”
“Vậy ngươi còn gây khó dễ khiến ta không tìm được việc…”
Tần Phượng Thanh tiếp tục làu bàu, Phương Bình nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói ta gây khó dễ? Ta chỉ mong ngươi lập tức biến đi!”
Nói xong, Phương Bình hừ nói: “Ngươi có giỏi thì đi chỗ khác đi, bảo bọn họ cho ngươi mấy cân đá năng lượng, ta thấy mấy gam cũng không có!”
Tần Phượng Thanh không lên tiếng nữa, lời này ngược lại không sai.
Phương Bình lười nói tiếp, trực tiếp cướp lấy mấy thanh thần binh, nhìn Lý Hàn Tùng, suy nghĩ một chút nói: “Găng tay, đao, kiếm, ta giữ lại, giày chiến và trường thương, ngươi chọn một cái đi.”
Lý Hàn Tùng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lấy trường thương.
Loại thần binh như giày chiến không thích hợp cho võ giả chủ chiến cho lắm.
Phương Bình thấy hắn đã chọn, cầm lấy bốn thanh thần binh còn lại nói: “Hai vị lão sư, mặc dù chúng ta đóng cửa lại là người một nhà, nhưng anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, bốn thanh thần binh này, coi như là ta cho Ma Võ mượn.
Đương nhiên, lần này có thể lấy được thần binh, ta cũng mượn uy thế của Ma Võ, có điều ta cho Ma Võ mượn thần binh, coi như hòa, hai vị lão sư cảm thấy thế nào?”
Lão Lý không kiên nhẫn nói: “Nói những thứ vô ích này làm gì, cho mượn thì cho mượn, nói nhiều quá!”
Lữ Phượng Nhu khẽ gật đầu, không nói gì.
Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cười nói: “Vậy bốn thanh thần binh này đều thuộc về ta rồi.”
Nói xong, Phương Bình lấy trường đao đưa cho Lữ Phượng Nhu nói: “Lão sư, cái này cho ngài, thực ra, đôi găng tay sẽ tốt hơn một chút, nhưng… nó hợp với Đường lão sư hơn…”
Lữ Phượng Nhu không nói gì, cầm lấy trường đao, ngay sau đó, trường đao bộc phát ra sóng lực lượng tinh thần mạnh mẽ.
Một lát sau, trường đao lóe lên rồi biến mất trước mặt Lữ Phượng Nhu.
Lão Lý trơ mắt nhìn, kết quả nhìn thấy Phương Bình đưa tới đôi giày chiến… Hắn lập tức tức giận nói: “Ta muốn kiếm!”
“Kiếm giữ lại cho hiệu trưởng Lưu.”
“Khốn kiếp!”
Lão Lý chửi ầm lên: “Ông đây mới là cao thủ dùng kiếm!”
Lưu Phá Lỗ cũng dùng kiếm, nhưng Lưu Phá Lỗ có thể so với hắn sao?
Phương Bình thở dài nói: “Ngài cũng không thu thần binh lại được, cầm kiếm trong tay cũng giống như hợp kim kiếm mà thôi, trước tiên dùng đôi giày chiến đi. Sau này chúng ta thực lực mạnh, đi làm thịt yêu thú cấp tám, chế tạo cho ngài một thanh Trường Sinh Kiếm mới, còn tốt hơn nhiều so với món đồ vứt đi này, được chứ?”
Lão Lý nghe câu này, có chút bực bội, không bằng lòng nhận lấy đôi giày chiến.
Có điều nếu thật sự có thể làm được thần binh cấp tám, tự mình rèn luyện ra thần binh Trường Sinh Kiếm, quả thật còn mạnh hơn thanh kiếm cấp bảy sơ kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận