Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1046

Phía bên thành Sắc Vi hơi hỗn loạn.
Thành Thiên Nam.
Đám người Nam Vân Nguyệt cũng ngơ ngác, sao lại có thêm người rời đi rồi?
"Thành chủ thành Ngão Xỉ rời đi rồi!"
Nam Vân Nguyệt lúc này cũng hơi khó hiểu, cau mày nói: "Lẽ nào đi mời yêu thú yêu thực của Vạn Yêu Sơn xuống núi hỗ trợ?"
Trương Vệ Vũ nhíu mày nói: "Hiện tại đối diện còn 13 vị cấp chín... Nhưng Hoa Tường Vi đã bị trọng thương, cũng chỉ còn 12 người có chiến lực cấp chín, Bộ trưởng Nam... có nên..."
Nam Vân Nguyệt hơi đau đầu nói: "Tình thế trước mặt hơi nằm ngoài khống chế của chúng ta, thành chủ thành Sắc Vi đi đâu rồi? Là thật sự biến mất hay ẩn nấp trong bóng tối? Vì sao thành chủ thành Ngão Xỉ lại đột nhiên rời đi, vì sao? Có khi nào sẽ trở lại khi chúng ta giao thủ hay không?"
Nam Vân Nguyệt thật sự đau đầu, nếu đối phương tụ tập cùng nhau, bà cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng đang yên đang lành, song phương đối lập với nhau, đại chiến có thể tiếp tục nổ ra bất cứ lúc nào.
Nhưng đối phương đã mất đi hai vị cấp chín, đây là điều khiến người khác nghĩ không ra, thậm chí nghi ngờ liệu đây có phải là âm mưu?
"Tình hình ở Thiên Nam càng ngày càng khó hiểu!" Nam Vân Nguyệt nỉ non một tiếng.
Bộ trưởng Vương bên cạnh ho nhẹ một tiếng nói: "Sẽ không phải là tác phẩm của mấy thằng nhóc kia chứ?"
Nam Vân Nguyệt rất cạn lời: "Tác phẩm của mấy thằng nhóc kia? Chẳng lẽ tụi nó còn có thể chạy tới chọc phá thành Ngão Xỉ hả? Thành Ngão Xỉ cách nơi đây 2000 dặm..."
Bà cũng chẳng muốn nói nữa, mấy thằng nhóc kia có thể đi qua đó sao? Nếu nói thành Diên Vĩ xảy ra chuyện, ít nhất bà có cơ sở để tin là tác phẩm của mấy thằng nhóc này. Nhưng ở Cực Tây? Mấy thằng nhóc đó có thể chạy đến đó sao?
Bộ trưởng Vương suy nghĩ một chút, cảm thấy bà ấy nói cũng có lý.
Đúng lúc này, Dương Đạo Hoành từ đầu đến giờ không nói lời nào đột nhiên mở lời: "Bộ trưởng Nam, Trấn thủ Trưởng, phó Tư lệnh Lý... Hiện Ngão Vỉ Vương đã rời đi, ta cũng nên rời khỏi rồi."
Nghe vậy, Nam Vân Vân Nguyệt hơi nhíu mày.
Hiện tại nhân loại có 11 vị cấp chín, thêm vào mấy người cấp bảy cấp tám, bọn họ đang chiếm ưu thế rất lớn. Nhưng một khi Dương Đạo Hoành rời đi, mất đi một vị có chiến lực cấp chín, vậy thì ưu thế Ngão Xỉ Vương rời đi lập tức bị san bằng rồi.
Nhưng Giới Vực Chi Địa cũng rất quan trọng, Nam Vân Nguyệt than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Tuy rất muốn giữ Dương gia chủ ở lại, nhưng lúc trước chúng ta đã nói đến chuyện này, ngươi muốn rời đi cứ đi đi, nhưng hãy cẩn thận..."
"Cảm ơn."
Dương Đạo Hoành cũng không nói nhiều, ông ta thật sự không có cách nào tiếp tục ở lại. Người của thành Trấn Tinh đã đi được một ngày rồi. Nếu ông còn không đi, những người này sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Đạo Hoành rời đi nhanh chóng, hướng ông ta đi chính là biên giới Cấm Kỵ Hải.
Ông ta rời đi, Nam Vân Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Dương gia chủ đi rồi, ưu thế của chúng ta cũng không còn, đáng tiếc..."
Nói xong, Nam Vân Nguyệt nghiêm túc hẳn: "Các vị, tuy rằng lần này có nhiều điều bất ngờ, nhưng vẫn tạm có lợi cho chúng ta, là cơ hội hiếm có! Vẫn là câu nói cũ, chủ yếu tiêu diệt yêu thú yêu thực cấp chín, về các cấp bậc khác, cũng chủ động tấn công yêu thú yêu thực! Chỉ có tiêu diệt đám yêu thú yêu thực này, mới có thể giúp chúng ta tăng cường chiến lực!"
Lúc nói lời này, Nam Vân Nguyệt nhìn Ngô Khuê Sơn, tiếp tục: " Hiệu trưởng Ngô, trận chiến lần này, chiến công của ngươi rất lớn, lúc trước tiêu diệt hai con yêu thú cấp chín, tuy bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn khá nguyên vẹn...
Hiện chúng ta sẽ giúp thần binh của ngươi lên cấp chín, sau đó ta và Trấn thủ Trương mỗi người kiềm chế hai người cấp chín, thừa dịp Ngão Xỉ Vương rời đi. Các ngươi vây giết Hoa Tường Vi và các võ giả cấp cấp bảy cấp tám và yêu tộc, diệt hết!"
Ánh mắt Ngô Khuê Sơn khẽ động, đoản kiếm của ông cũng không phải là thần binh cấp chín chân chính. Hạch tim và hạch não dù sao cũng chỉ là cấp tám. Dù sau đó có dung hợp thêm một khúc thân cây của Thiên Môn Thụ, thì nó cũng chỉ mạnh hơn thần binh cấp tám bình thường, không thể so với thần binh cấp chín.
Bây giờ, Nam Vân Nguyệt tiêu diệt được hai con yêu thú cấp chín, tuy vật có giá trị không nhiều, nhưng vẫn có thể giúp ông nâng cấp thần binh lên cấp chín. Dù sao thì thần binh của ông cũng không quá thua kém thần binh cấp chín.
Nam Vân Nguyệt thấy ông không lên tiếng, bà hơi ngưng một lát mới nói: "Nhưng giúp ngươi nâng cấp thần binh lên cấp chín, chiến công của ngươi và hai vị khác của Ma Võ xem như không còn. Ban đầu, ta định chờ sau khi trở về, giúp ngươi đổi lấy một ít tinh hoa sinh mệnh... Nhưng mà hiện tại..."
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Trận chiến này, tất cả mọi người đều xuất lực.
Không lý nào chiến lợi phẩm cuối cùng đều bị Ngô Khuê Sơn dùng hết, như vậy không công bằng với những người khác.
Dù hiện tại tăng chiến lực cho Ngô Khuê Sơn rất quan trọng, nhưng chiến công của Ma Võ trên thực tế không đủ để đổi lấy những tài liệu này, để nâng cấp thần binh thành thần binh cấp chín chân chính.
Lúc này Nam Vân Nguyệt đã phá lệ vì thời chiến. Chờ đến khi chiến tranh kết thúc, Ngô Khuê Sơn sẽ không nhận được thêm lợi ích nào nữa.
Ngô Khuê Sơn nghe vậy cười nói: "Lẽ ra nên như vậy, nếu không phải do tình thế bắt buộc, vốn không nên giúp ta nâng cấp thần binh lên cấp chín. Nếu đã được nhận ưu ái như vậy, chuyện sau này, đương nhiên ta sẽ tự nghĩ cách."
Cấp tám trong nước cũng không chỉ có mình ông, tinh hoa sinh mệnh có hạn.
Mặc dù ông đã tiêu hao hết vật chất bất diệt, nhưng vẫn còn sống, chiến lực vẫn còn, chỉ là khó mà tăng cấp thôi.
Dựa vào những điều này, chính phủ chưa chắc sẽ đồng ý trợ giúp ông bổ sung lại vật chất bất diệt. Dù sao Ngô Khuê Sơn có thể đột phá đến cấp chín hay không vẫn còn là một ẩn số. Đánh đổi cá giá lớn để đánh cược cho một lần không biết... Chính phủ rất lý tính, không hề cảm tính, họ sẽ không làm vậy.
Trừ phi là cung cấp cho người như Nam Vân Nguyệt, đánh cược một lần đột phá lên tuyệt đỉnh, dù có đánh đổi giá cao hơn, chính phủ cũng sẽ đồng ý.
Đây mới thực sự là thay đổi có thể xoay chuyển tình thế!
Nam Vân Nguyệt nói như vậy, Lữ Phượng Nhu muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì. Lúc này giúp Ngô Khuê Sơn nâng cấp thần binh cấp chín, ông sẽ có năng lực bảo mệnh lớn hơn. Về phần sau đó... Nếu mất mạng ở đây, sau đó còn cái quái gì nữa mà nói.
Vật chất bất diệt không còn, cũng không phải lập tức mất mạng, dù không thể tăng lên cấp chín, nhưng còn sống chính là hy vọng lớn nhất.
Lữ Phượng Nhu liếc mắt nhìn Đường Phong, trầm giọng nói: "Chiến công của ngươi... Ta sẽ nghĩ cách bồi thường cho ngươi!"
Đường Phong nhếch miệng cười nói: "Không cần, chờ Phương Bình trở về, bảo nó cho ta ít tinh hoa sinh mệnh bồi bổ là được..."
Lữ Phượng Nhu thật sự sa mạc lời, hạn hán lời! Đậu móa, ngươi tính hay quá ha! Bà đây còn chẳng nghĩ đến chuyện này, ngươi nghĩ sao vậy? Hơn nữa... mấy tên kia bây giờ ở đâu cũng không biết.
...
Ngay khi nhóm người Nam Vân Nguyệt giúp Ngô Khuê Sơn nâng cấp thần binh lên cấp chín, Phương Bình còn không biết ở thành Thiên Nam, một đám người đã ngấp nghé bắt hắn lấy tinh hoa sinh mệnh về cho bọn họ dùng.
Phương Bình và Vương Kim Dương lúc này vô cùng cẩn thận. Dù vậy, hai người vẫn bị một con yêu thú thuộc loài chim cấp bảy truy sát.
Phi thiên độn địa, giả chết, đào hầm, đào hang... Nói chung, hai người tung ra toàn bộ kỹ năng sinh tồn ở địa quật. Trong lúc sắp bị nó chấn nổ não mới chạy thoát khỏi sự truy sát.
Sâu dưới lòng đất, Phương Bình thở hổn hển, một lát sau, Phương Bình phẫn hận nói: "Một con yêu thú cấp bảy mà dám truy sát ông như thế! Khi về tuyệt đối dọn sạch sào huyệt của nó! Lão Vương, ngươi nói xem, ta tốt xấu gì cũng là cấp sáu rồi, nó chỉ hơn ta một cấp mà thôi, sao ta lại thảm như vậy? Lúc lão Lý cấp sáu, ổng dám hò hét chém cấp tám, thật quá không công bằng!"
Vương Kim Dương hữu khí vô lực nói: "Lúc này mà ngươi còn có tâm tư nghĩ những thứ này hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận