Toàn Cầu Cao Võ

Chương 499: Làm được chân chính cùng cấp vô địch (2)

Phương Bình ngơ ngác nói: "Em thấy em cũng được lắm mà..."
Sắc mặt lão Lý có chút không kiềm được, mẹ nó, em cứ làm cho lực lượng tinh thần và xương sọ em mạnh lên thử coi, ông đây thật sự muốn vặn xương em đi nghiên cứu một chút!
Phương Bình không để ý cái gì, lẩm bẩm nói: "Học Kim Cương Quyền để quyền lực hợp nhất, bước vào đỉnh cấp ba, sau đó khiêu chiến võ giả cùng cấp, lấy thế vô địch, nói như vậy, nhiệm vụ tiếp theo của em chính là những chuyện này sao?"
"Ừm."
"Vậy một khi em thành cấp bốn, có phải em sẽ mạnh hơn Vương Kim Dương?"
"Chỉ cần em dựa vào chính bản thân mình, khí huyết ngang nhau, đánh bại những cường giả kia, em sẽ mạnh hơn cậu ấy. Cậu ta tuy mạnh, nhưng cũng không phải là vô địch cùng cấp!"
Lão Lý đầu nói rất khẳng định, lại nói: "Thêm vào ưu thế khí huyết của em nữa, hai người cùng cấp cùng kỳ, cậu ấy hẳn không phải là đối thủ của em!"
Ánh mắt Phương Bình sáng lên, nói như vậy, qua một thời gian ngắn nữa, mình có thể đánh lão Vương một trận, tính toán nợ nần một lượt rồi?
Trong lòng suy nghĩ lung tung, chấp nhận thông tin này, Phương Bình như nhớ ra cái gì đó, giọng nói không quá bình thường: "Thầy ơi, 'Na á cổ tạp lý' rốt cuộc có nghĩa là gì?"
Lý lão chăm chú suy nghĩ, một lát sau mới nghĩ ra, không quá chắc chắn nói: "Chắc nghĩa là 'Tới giết tao'?"
"Câu trả lời đậm chất nghi vấn của thầy vậy là sao?"
Sắc mặt Phương Bình thay đổi, biết ngay có gì đó không đúng mà!
Lão Lý nói chuyện như thể chẳng có gì: "Bất kể có nghĩa gì đi nữa, dùng được là được, được rồi, em đi đi, ông già này còn có việc phải làm…"
"Thầy còn có việc phải làm à?"
"Phí lời, trường học không Tông sư, đạo sư đi hơn một nửa, tôi thong thả không làm việc, em làm chắc?"
"Em không ý kiến..."
"Xéo đi!"
Lão Lý cười mắng một tiếng, tâm sự với thằng nhóc này, trong lòng đúng là không còn khó chịu như ban đầu rồi.
Lão già đi rồi, nhưng mà thế hệ trẻ đều rất ưu tú, Ma Võ có người nối nghiệp, cũng không sợ Ma Võ mà thầy ấy coi trọng cả đời bị suy tàn.
Phương Bình thấy ông thật sự có chuyện phải làm, đành phải cất bước rời đi.
Nhưng mà trong lòng lại nghĩ, lão Lý rốt cuộc đã dạy cho mình cái gì ấy nhỉ?
...
Đi đến phòng chiến pháp, mượn cuốn công pháp Kim Cương Quyền về.
Nhìn một hồi, ánh mắt Phương Bình lóe lóe sáng.
Mình vẫn luôn muốn tìm một loại chiến pháp đơn thể bạo phát mạnh mẽ, Kim Cương Quyền chính là loại này, sức mạnh hợp nhất, truy cầu lực bạo phát từng quyền mạnh mẽ.
"Đáng tiếc, không phải đao pháp..."
"Nhưng mà một pháp thông trăm pháp thông, quyền với đao cũng chỉ là hình thức không giống, lúc đó mình có thể dùng lực lượng tinh thần bám vào đao, dễ dàng sai khiến trường đao, quyền pháp và đao pháp có lẽ cũng có thể liên hệ."
Chiến pháp đều do người sáng tạo, những người sáng tạo chiến pháp như Trương Định Nam đã sáng tạo chiến pháp khi còn là võ giả trung cấp.
Hiện tại Phương Bình còn nhiều chỗ thiếu sót, đương nhiên không sáng tạo được, nhưng kết hợp một bộ đao pháp và quyền pháp, dùng đao ứng dụng vào quyền pháp, cũng vẫn có hy vọng.
"Gặp quá ít, trải qua quá ít, nếu không, nói không chừng có thể không cần học Kim Cương Quyền cũng có thể tự mình quyền lực hợp nhất."
Đọc tư liệu một hồi, Phương Bình lại nhìn điểm tài phú và tình trạng khí huyết của mình, hơi nhíu mày.
Tài phú: 25.500.000
Khí huyết: 954 cal (1219 cal +)
Tinh thần: 520 hz (549 hz +)
Tôi cốt: 126 đốt (100%), 51 đốt (90%+), 29 đốt (30%+)
"Chỉ còn lại hơn 20 triệu điểm tài phú rồi..."
Trước trận chiến thủ thành, điểm tài phú của cậu còn 50 triệu, sau một cuộc chiến thủ thành, cậu lại tiêu hao quá nhiều điểm tài phú.
Mà lần này xuống địa quật, Phương Bình lại không thu về được thêm bất cứ thứ gì.
Tất cả đá năng lượng và những thứ khác, đều đã dùng để đổi trang bị rồi.
Thanh Quan đao hợp kim cấp B, giáp da sinh vật địa quật cấp năm trung kỳ, hai thứ này chính là hai thứ tiêu tốn tài chính to lớn.
Mà tiền mặt, trước khi xuống địa quật cậu cũng đã sử dụng rồi, còn lại 2 triệu đang nằm trong thẻ cậu đã cho Phương Viên.
"Ơ, phải rồi, điện thoại di động trước đó bị Quân bộ lấy đi, vẫn còn ở khu kiểm soát… Nên gọi điện thoại cho gia đình rồi."
Lần này xuống địa quật, Phương Bình trước trước sau sau đi 9 ngày, trở về ngủ cả ngày, bây giờ cũng đến ngày 30 rồi.
Nhìn đồng hồ, tìm hiểu công pháp Kim Cương Quyền đến mê li, cũng đã khuya rồi.
"Ngày mai thử luyện."
Phương Bình nói xong, sau đó bắt đầu đau đầu, tu luyện chiến pháp cần tiêu hao điểm tài phú, rèn luyện xương tủy toàn thân cũng cần điểm tài phú.
Cậu còn muốn thử nghiệm rèn luyện xương sọ, cũng phải tiêu hao điểm tài phú.
Nhưng mà điểm tài phú biết đào đâu ra?
"Rèn xương thân còn cần 51 triệu điểm tài phú, số tiền này nhất định phải có. Số điểm tài phủ hiện tại tu luyện chiến pháp là được rồi, lên đỉnh cấp ba không thành vấn đề.
Nói tới nói lui, còn phải kiếm được ít nhất 50 triệu mới được."
Phương Bình thở dài, tháng ngày sắp tới lại không dễ sống rồi.
Ở bên Quân bộ, trong lúc thủ thành, cậu đã giết không ít võ giả, có thu được vài thứ, nhưng nhất định phải chờ bên đó kết thúc trận chiến mới được.
Giai đoạn này, chỉ cho phép vào địa quật, không cho phép đi ra.
Hiện tại hình như bắt đầu được nghỉ hè rồi, có nên về nhà một chuyến không?"
Phương Bình hơi hoảng hốt, cậu cũng quên luôn chuyện nghỉ hè, chẳng trách ban đầu khi gặp Tần Phượng Thanh, anh ấy nói làm võ giả đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi.
"Còn trang web Ma Võ nữa…"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, lần này chết trận mấy vị học viên, tỉ lệ khất nợ của nhà trường đưa ra hẳn là không vấn đề, nhưng mà trang web chỉ mới hoạt động được không bao lâu.
"Khó rồi nha!"
Tiếng thở dài không ngừng truyền đến, Phương Bình hiện tại hơi muốn vào địa quật, ở đó cũng không cần cân nhắc nhiều như vậy, không có tiền, chỉ cần đi ra ngoài giết mấy tên võ giả địa quật là có.
"Đạo sư của mình còn ở địa quật, cũng không biết lúc nào có thể trở về."
"Di thể của các đạo sư và các bạn học cũng không chở về… Trận chiến lần này chết rất nhiều người…"
Từng ý nghĩ xuất hiện trong đầu Phương Bình, cậu lắc đầu, ép buộc mình phải đặt hết sự chú ý trên chiến pháp, bản thân mình sắp nhanh chóng bước vào đỉnh cấp ba rồi.

Kim Cương Quyền là chiến pháp trung cấp, cũng không phải chiến pháp do võ giả hiện đại sáng tạo.
Nghe đồn, đây là một môn quyền pháp cổ xưa, truyền thừa từ một tông phái Phật môn lâu đời hơn ngàn năm trước, do một vị Phật Đà sáng tạo.
Đương nhiên, đồn đại là đồn đại, câu chuyện về vị Phật Đà kia ở hiện đại, rất nhiều người xem đây là cường giả bước vào cảnh giới Tông sư.
Kim Cương Quyền nhấn mạnh sự kết hợp giữa thân, khẩu, ý, đổi thành cách nói của Đạo pháp, cũng có thể hiểu là sự kết hợp giữa tinh khí thần.
Rất nhiều võ giả cấp ba cao kỳ đều sẽ theo học một loại chiến pháp trung cấp, điều này có giúp ích rất lớn trong quá trình đột phá lên đỉnh cấp ba.
"Nộ Mục Kim Cương, phật cũng nổi giận..."
Phương Bình nghiên cứu chiến pháp, Kim Cương Quyền giảng giải về sự cương mãnh, toàn bộ quyền pháp đều cần sự hung ác, quả quyết, quyền như kim cương, thế như chẻ tre.
Phương Bình nhìn một hồi, thực hiện một phép so sánh giữa Kim Cương Quyền và Bạo Huyết Cuồng Đao.
Uy lực mạnh mẽ hay không còn phải nhìn sự phát huy của từng cá nhân, Bạo Huyết Cuồng Đao thực ra không xem là chiến pháp đi theo con đường cương mãnh, kỹ thuật cần luyện khá nhiều, chém liên tục, bạo phát chất chồng cũng là một phương pháp khó thực hiện nhuần nhuyễn.
Mà Kim Cương Quyền thì không cần quá nhiều kỹ thuật, chủ yếu vẫn là duy trì khí thế.
“Khí thế vô địch, mặc kệ đối phương mạnh hơn bao nhiêu, một quyền của mình cũng có thể phá giải!”
Phương Bình nói mê một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy đứng tấn, gương mặt lộ vẻ dữ tợn, nổi giận gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền!
"Oanh!"
Tiếng nổ vang lên trong không khí, trong phòng dường như hơi rung động chốc lát.
Nhưng Phương Bình khẽ lắc đầu: "Vẫn không làm được quyền lực hợp nhất, nếu là làm được, uy lực không nên nhỏ như vậy."
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc cậu chưa lĩnh ngộ được bí quyết nắm giữ chiến pháp.
Lần đầu tiên tu luyện, đương nhiên còn nhiều thiếu sót.
“Cô không ở đây, vậy đi tìm lão Lý hỏi thăm một chút.”
...
Nháy mắt, trời đã sáng.
Thời gian chính thức bước vào tháng 7.
Những học sinh khác vẫn đi học như thường lệ, hoặc nghỉ học như thường lệ, đến ngày 1 tháng 7, không ít người đã thu thập hành lý, chuẩn bị về nhà.
Bất tri bất giác, cuộc sống năm nhất đại học của Phương Bình chính thức kết thúc.
Sáng sớm, Phương Bình đã bật điện thoại lên. Vừa mở nguồn, tiếng báo tin nhắn không ngừng vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận