Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1455

Mấy lần Diêu Thành Quân muốn mở miệng, nhưng Phương Bình lại nói không ngừng, còn không hề nghỉ ngơi.
Phương Bình nói xong, khi hắn muốn chen vào nói, Phương Bình đột nhiên ném ra một câu: "Ta sẽ ra ngoài thông báo với hiệu trưởng Ma Võ, để hiệu trưởng tự mình đến trấn Tinh Duyên chờ.
Nếu các vị tiền bối đã suy nghĩ kỹ thì hãy sắp xếp một chút, đi trấn Tinh Duyên tụ hợp với hiệu trưởng, cùng đi Ma Võ. Ma Võ sẽ sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, tuyệt sẽ không để các tiền bối không có tiếng tăm gì.
Thầy trò Ma Võ ta hơn 10.000 người, đều ở Ma Võ chờ các vị tiền bối đến.
Chư vị tiền bối, hy vọng chúng ta cùng sáng tạo thời đại Tân Võ huy hoàng, dẫn đầu thời đại này đến tuyệt đỉnh."
Dứt lời, Phương Bình xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Vãn bối không cần phải nhiều lời nữa, quyết định như thế nào tất cả là do suy nghĩ của các tiền bối, lão Vương, lão Diêu... Đi thôi!"
Diêu Thành Quân: "..."
Vương Kim Dương: "..."
Vẻ mặt mấy người đầy bất đắc dĩ, nhưng bây giờ còn có thể nói gì chứ?
Trước khi đi, Vương Kim Dương suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Các vị tiền bối cũng có thể suy nghĩ đến Nam Võ."
"Cũng có thể cân nhắc Trường quân đội Đệ Nhất."
Lý Hàn Tùng vừa định mở miệng, bỗng nhiên cảm nhận được sát khí, ngượng ngùng không nói nữa, Phương Bình sẽ đánh chết hắn.
Dù hai người nhịn mãi mới nói được câu đó, nhưng hình như những người khác không để ý lắm, điều này khiến hai người càng thêm uất ức.
...
Ra khỏi sơn cốc, Diêu Thành Quân rầu rĩ nói: "Vạn Nguyên Điện là của ta."
Phương Bình cười nói: "Là của ngươi, không ai đoạt."
"Vậy..."
"Bọn họ cũng không phải của ngươi, đó là người, là võ giả tiền bối, bọn họ tự do. Lão Diêu, tư tưởng này của ngươi không được."
Phương Bình nghiêm mặt nói: "Chúng ta đều vì võ giả nhân loại quật khởi phấn đấu, chẳng lẽ ngươi có thể nói những tiền bối này cũng là của ngươi?"
Diêu Thành Quân im lặng hồi lâu, khó chịu nói: "Được, ta không nói nữa."
"Vậy đúng rồi."
Phương Bình cười một tiếng, lại nhìn về phía mấy người Lý Mặc nói: "Lý lão, các ngài cũng suy tính một chút đi, thật ra đây là cơ hội tốt, Ma Võ luôn chào đón các vị..."
Bên này hắn vừa nói xong, nơi xa, Tưởng Hạo và Tô Tử Ngọc ngự không mà tới.
Tưởng Hạo còn chưa mở miệng, Tô Tử Ngọc đã lớn tiếng nói: "Hiệu trưởng Phương, các lão tổ đã chuẩn bị xong bữa tiệc ở trấn Tinh Duyên, thời gian cũng không sớm nữa, mọi người theo ta đi ăn cơm đi."
Phương Bình im lặng một lúc lâu.
Ý gì? Trấn Tinh Duyên? Ăn cơm mà cần phải đi trấn Tinh Duyên sao?
Muốn đuổi người hả?
Tưởng Hạo không dây dưa, dứt khoát nói: "Đi ăn cơm thôi, ăn xong, mọi người cũng nên về sớm một chút, sớm quay về Ma Đô một chút, cũng có thể sớm tu luyện."
Vẻ mặt Phương Bình buồn bã, thế mà đuổi ta đi, thành Trấn Tinh đãi khách thật kém.
Mấy người Lý Mặc bên cạnh dáng vẻ áp giải, Lý Mặc cười nói: "Phương Bình, nếu tiệc đã chuẩn bị xong, vậy thì đi thôi."
"Ta đi vào trong thành tìm Tần Phượng Thanh đã..."
"Không cần!" Tưởng Hạo bật cười lớn nói: "Tần Phượng Thanh đi trước một bước rồi."
Tưởng Hạo nghiến răng nghiến lợi nói. Tần Phượng Thanh trực tiếp bị áp giải đi. Cưỡng ép áp giải!
Chỉ trong nháy mắt, tên đó đã đánh bại ba người, mỗi một trận đều phun máu ba lần, mắt thấy sắp chết... thế mà vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Hơn nữa còn có thể thắng!
Đám thanh niên trong thành kẻ nào cũng ngớ ngẩn, ngu ngốc tiếp tục mắc câu, mặc cho Tần Phượng Thanh câu cá. Mấy vị gia chủ không nhịn được, trực tiếp cho người cưỡng ép áp giải tên đó ra khỏi thành.
Trước khi đi, Tần Phượng Thanh không nỡ, âm thanh bi thương, khi nói từ biệt những người tuổi trẻ kia, nước mắt cũng sắp rớt xuống. Hắn đúng là không nỡ rời xa bọn họ!
Về phần Tưởng Siêu nối giáo cho giặc, hiện Tưởng Nguyên Hoa đang ở nhà đóng cửa đánh chó, chuẩn bị đánh chết tên béo đó rồi.
"Tần Phượng Thanh đi rồi..."
Phương Bình không có gì để nói, thấy mọi người nhìn mình, bật cười nói: "Tốt tốt tốt, ta đi, ta đi được chưa! Thật ra ta vốn còn muốn đi Vạn Nguyên Điện một chuyến..."
Tô Tử Ngọc cười nói: "Sau này có rất nhiều cơ hội, cấp bảy lĩnh ngộ bản nguyên, thật sự cũng không cần thiết lắm."
Về phần có cơ hội hay không, sau rồi nói.
"Thôi được, thôi được!" Phương Bình cảm khái nói: "Vậy chúng ta đi, không ngờ mới đến được một buổi đã phải rời đi rồi. Còn chưa kịp tham quan tháp võ đạo, tham quan kho bảo vật, tham quan nơi các lão tổ tuyệt đỉnh bế quan... thật là đáng tiếc."
Khóe miệng mấy người co rút, ngươi còn đi thăm một chút nữa thì thành Trấn Tinh cũng sắp thành của Ma Võ các ngươi rồi.
Mau cút sớm đi!
6 vị cường giả, dọc đường áp giải, ven đường cũng không cho người thành Trấn Tinh đến gần, tự mình áp giải bọn họ ra khỏi cửa đi đến trấn Tinh Duyên.
Tận đến khi đến trấn Tinh Duyên, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
...
Trấn Tinh Duyên, tại đại viện nghỉ chân hôm qua.
Tô Hạo Nhiên đã chuẩn bị xong tiệc rượu, chờ mấy người Phương Bình đến, không nói hai lời, uống một chén rượu, lập tức nói: "Trong nhà còn có chút việc, lão phu đi về trước, mấy vị từ từ thưởng thức nhé, ăn xong thì sớm trở về Ma Võ một chút, đừng để hiệu trưởng Ngô lo lắng."
Nói xong, lão vội chạy, đi mất tiêu.
"Chuyện này là sao?"
Phương Bình thở dài, Tưởng Hạo cười nhạt nói: "Nếu ngươi không gây chuyện, các gia tộc cũng hoan nghênh các ngươi. Nhưng các ngươi nhìn xem, hiện tại đã thành thế nào rồi?"
Phương Bình bất đắc dĩ, liếc nhìn Tần Phượng Thanh, tức giận nói: "Bảo ngươi đừng đánh nhau, thế mà cứ nhất định gây phiền phức, liên lụy chúng ta."
Tần Phượng Thanh vẻ mặt vô tội, có liên quan gì tới ta chứ? Ta mới đánh được ba trận, lấy được một thanh thần binh, một gốc cỏ Nguyệt Minh cộng thêm mấy cân đá năng lượng mà thôi.
Mất những vật này chẳng bõ bèn gì với bọn họ. Không nên đổ lỗi cho ta!
Nhưng Phương Bình đã nói vậy, hắn cũng chẳng buồn nói nữa.
Mấy người cũng không nói nữa, ăn chùa thì ngu gì mà không ăn, ăn xong rồi nói, vì đuổi bọn hắn đi, thành Trấn Tinh cũng đã hao tâm tốn sức, khá nhiều món ngon, không hề thua kém bữa tiệc tối qua.
Trên bàn, Tô Tử Ngọc và Tưởng Hạo đều không nói lời nào.
Bởi vì các gia chủ đã nói, tiễn người đi là được, không cho phép nói nhiều với bọn họ, Tô Hạo Nhiên thậm chí cảnh cáo Tô Tử Ngọc, nếu nói quá 10 câu, hắn sẽ đánh gãy chân Tô Tử Ngọc.
Bất đắc dĩ, Tô Tử Ngọc cũng không muốn nói nữa.
...
Một tiếng sau, bên ngoài trấn Tinh Duyên. Trên tường thành cổ, hai vị võ giả cấp bảy không nói một lời, đưa mắt nhìn mấy người rời đi.
Cũng không nói những lời như "lần sau lại đến". Đi rồi thì đừng tới nữa.
Tại nơi hôm qua dừng xe, Phương Bình lên xe liền gọi điện cho phía Ma Võ, để người ta đi thông báo cho Ngô Khuê Sơn, đến bên này đón người.
Sau khi hắn cúp điện thoại, Vương Kim Dương mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy sẽ có mấy người rời núi?"
"Trung cấp thì khó nói, cao cấp chắc thành Trấn Tinh sẽ không ngăn cản, bởi vì bọn họ đã tìm hiểu bản nguyên, thành Trấn Tinh cũng đã thu được khí tức bản nguyên rồi.
12 vị cao cấp, nhiều không nói, ba năm vị không có vấn đề."
"Nói như vậy, cao cấp Ma Võ thật sắp vượt qua 10 người rồi!"
Phương Bình cười nói: "Nói thật, Ma Võ cũng sẽ không để những tiền bối phục sinh tự do ra vào địa quật, ta nói dạy học, là nghiêm túc. Chủ yếu vẫn là vì hóa giải áp lực của đạo sư Ma Võ một chút.
Hiện nay, cần một số đạo sư đóng giữ thành Thiên Môn, khu Nam có không ít đạo sư bí mật tu luyện.
Thật quá thiếu giáo viên. Võ giả cao cấp tràn đầy tinh lực, nếu đến dạy học, một người dạy ba mươi năm mươi học sinh cũng không có vấn đề. Hơn nữa võ giả cao cấp, nhìn xa trông rộng, dạy dỗ một nhóm học viên trung cấp cũng không khó lắm..."
Mấy người cũng không nói gì nữa, Vương Kim Dương lại nói: "Lấy tư liệu Chiến Vương tiền bối cho ra xem một chút đi."
Phương Bình cũng sắp không thể chờ đợi được nữa, nhanh chóng lấy chồng sách da thú ra.
Chiến Vương giết yêu thú ở Ngự Hải Sơn, lột da làm sách, đống sách da thú này đều được làm từ da yêu thú cấp bảy. Nhìn có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế cũng chỉ bốn năm cuốn.
Phương Bình cầm một cuốn lên, bên ngoài cũng không có tên sách, đây chỉ là ghi chép của mấy người Chiến Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận